Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Long Đình nhắc nhở cũng khiến tôi nhớ ra lúc trước tôi từng hứa với Phượng Tố Thiên là ngày hai lăm mỗi tháng sẽ đi thăm anh ta, Tháng trước mùng mấy anh ta mới nhậm chức thành hoàng, tôi xem di động, hôm nay đã là hai bốn, ngày mai vừa lúc là ngày hai lắm.

Tôi đương nhiên rất muốn tới chỗ Phượng Tố Thiên. Bao nhiêu ngày không gặp anh ta, tôi cũng rất nhớ anh ta. Chẳng qua thấy Liễu Long Đình bỗng hào phóng như vậy, tôi không khỏi tò mò, lúc trước anh ấy ước gì Phượng Tố Thiên cách tôi càng xa càng tốt, sao bây giờ lại đẩy tôi cho Phượng Tố Thiên? Chẳng lẽ anh ấy không sợ tôi với Phượng Tố Thiên giấu anh ấy cấu kết với nhau sao? Tôi ăn ngay nói thật hỏi Liễu Long Đình. Liễu Long Đình vừa lái xe vừa quay sang cười như không cười nhìn tôi: “Em thử xem?”

Liễu Long Đình nói vậy tự dưng khiến tôi hoảng hốt, thế là tôi vỗ lên tay anh ấy, mắng anh ấy thật đáng ghét. Nhưng cũng chính vì anh ấy đã áp bách tôi như vậy nên tôi mới vừa sợ vừa yêu anh ấy. Có lẽ tôi chính là đứa thích bị ngược.

Vương Tứ Quý với mẹ hắn ta chết sẽ có người gọi cảnh sát, cùng lắm là đêm nay sẽ có cảnh sát tìm tới tôi và Liễu Long Đình. Mặc dù người và tiên là hai giống loài khác nhau, nhưng giữa tam giới đều có liên hệ chặt chẽ. Liễu Long Đình giết người trong thân phận của con người, bị báo cảnh sát lập án thì phải bị con người chế tài. Đương nhiên anh ấy có thể đi thẳng, trong khu vực Đông Bắc này không có cục cảnh sát nào có thể đụng vào anh ấy. Nhưng tôi là người, tôi không có bản lĩnh như Liễu Long Đình, tôi bị xã hội quản chế, nếu anh ấy trốn thì tôi sẽ là người chịu tội thay, cảnh sát sẽ bắt tôi, đưa tôi ra công lý.

Liễu Long Đình đương nhiên không có khả năng cho tôi ngồi tù, thế nên anh ấy mới ở lại xử lý hậu quả, sợ lúc này không thể chăm sóc cho tôi nên mới đưa tôi tới chỗ Phượng Tố Thiên. Dù gì những người kia thậm chí dám tính kế tôi với Liễu Long Đình lúc ở bên nhau, càng không cần nói Liễu Long Đình bận rộn, không thể lúc nào cũng chú ý tới tôi. Lại thêm cái thai của tôi đã hơn bốn tháng, cũng không thể chạy khắp nơi với anh ấy, cho nên để tôi ở chỗ Phượng Tố Thiên là sự lựa chọn tốt nhất.

Tôi về nhà thu dọn ít đồ đạc, lúc lên đường tới huyện Hạ Đường tìm Phượng Tố Thiên, tôi gọi điện thoại cho Phượng Tố Thiên nói tôi gặp chuyện, có thể tới chỗ anh ta trốn được không? Nghe nói vậy, giọng Phượng Tố Thiên cao hơn, nói đương nhiên là được, nhà anh ta chính là ngôi nhà thứ hai của tôi, muốn đến lúc nào cũng được, ở bao lâu cũng được, còn hỏi tôi có cần anh ta đến đón tôi không?

Thôi đi, tôi vô tư trào phúng Phượng Tố Thiên, chỉ bằng chức thần thành hoàng bé tí của anh ta, không thể rời khỏi lãnh thổ huyện Hạ Đường, sao anh ta có thể đón tôi? Sau đó nói với anh ta rằng Liễu Long Đình sẽ đưa tôi tới đó.

Thấy tôi cười nhạo mình, Phượng Tố Thiên lập tức mắng tôi là đồ lòng lang dạ sói, cũng không cãi nhau với tôi mà kêu tôi mau tới đó, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng đón tôi. Lúc Liễu Long Đình lái xe chở tôi đến trước cửa Miếu Thành Hoàng, Phượng Tố Thiên đã dẫn theo hai nhóm tiểu đồng đi ra Miếu Thành Hoàng. Hôm nay Phượng Tố Thiên ăn mặc rất thoải mái, chỉ khoác áo nho y thêu tường vân vờn quanh, đeo thắt lưng bằng vải màu xanh biếc, để lộ lồng ngực trắng nõn, không mang trang sức châu báu gì, mái tóc màu bạc chỉ được quấn lên bằng một cây trâm gỗ giản dị, thoạt nhìn rất giản dị, lại thành thục hơn trước kia một chút.

“Bé Bạch tới rồi, vào nhà ngồi đi.” Phượng Tố Thiên nghênh đón tôi vào miếu, hơn nữa quay sang nhìn Liễu Long Đình, cũng mời Liễu Long Đình vào. Liễu Long Đình vốn rất yên tâm khi tôi ở cùng với Phượng Tố Thiên. Có lẽ anh ấy biết tôi không thích tuýp đàn ông như Phượng Tố Thiên, nhưng bây giờ anh ấy thấy khí chất và sáng vẻ của Phượng Tố Thiên đã có sự thay đổi một trời một vực với lúc làm tiên gia của tôi, vẻ mặt anh ấy trở nên khó coi, nói với tôi rằng nếu tôi không muốn ở trong miếu này thì chúng tôi có thể trở về ngay bây giờ.

Tôi vất vả lắm mới được gặp Phượng Tố Thiên một lần, hơn nữa quần áo các thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Liễu Long Đình lại bảo tôi về, tôi đương nhiên không muốn, bèn giục Liễu Long Đình mau về đi, chờ anh ấy giải quyết xong rồi tới đón tôi về. Thấy Liễu Long Đình có vẻ hối hận vì mang tôi tới đây, tôi biết anh ấy đang lo lắng chuyện gì nên lúc anh ấy rời đi, tôi ôm eo anh ấy nhỏ giọng hỏi có phải anh ấy lo lắng tôi sẽ coi trọng Phượng Tố Thiên không?

“Em dám?” Liễu Long Đình suýt nữa mở miệng răn dạy tôi, nhưng cúi đầu thấy vẻ mặt cợt nhả của tôi, anh ấy lại gõ lên đầu tôi, nói: “Cùng Phượng Tố Thiên vào nhà đi, tôi sẽ mau chóng đến đón em về.”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt với Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên vừa dẫn tôi vào nhà vừa hỏi tôi hôm nay Liễu Long Đình bị động kinh gì mà lại chịu đưa tôi tới đây? Với lại tôi đã chọc phải chuyện gì? Lúc Phượng Tố Thiên hỏi câu này, tiểu đồng sau lưng anh ta chạy đến cửa miếu xếp thành hai hàng, thấy tôi đi tới thì đều khom lưng cười hì hì chào mừng tôi, tư thế cứ như là lãnh đạo lớn thị sát trường học! Được một đảm con nít ngọt ngào chào mình, tôi lập tức vui vẻ hơn, hỏi Phượng Tố Thiên mấy đứa bé này ở đâu ra vậy?

“Là ma bị cha mẹ ruồng bỏ, âm hồn không tiêu tán, oán khí nặng lại không thể vào địa phủ. Có những người tu đạo thấy chúng đáng thương thì đều đưa tới chỗ tôi tinh lọc, lúc chúng rảnh rỗi còn có thể giúp tôi bưng sách thẻ tre. Tiểu quỷ quản hạt địa phương đều là mấy thứ cổ lỗ sĩ, không có chí tiến thủ, rõ ràng gửi tin nhắn di động là xong mà cứ phải gửi thư cho tôi như thời họ còn sống, đôi lúc còn viết không rõ ràng, làm tôi rầu chết.” Mặc dù Phượng Tố Thiên nói nghe như oán giận, nhưng tôi lại không thấy vẻ mặt anh ta có chút oán giận nào, hơn nữa còn xoa đầu mấy đứa bé, vẻ mặt rất vui sướnɠ. Sau đó anh ta lại hỏi tôi: “Rốt cuộc cô đã phạm phải chuyện gì vậy? Nói tôi nghe xem, để tiểu Thần Thành Hoàng này phân ưu giải nạn giúp cô.”

Vẻ mặt khiêm tốn của anh ta trông thật đáng khinh. Tôi đánh Phượng Tố Thiên một phát, mắng anh ta rằng đừng có lồi lõm như thế được không? Nhưng đánh xong, tôi vẫn kể cho Phượng Tố Thiên nghe mẹ con Vương Tứ Quý đã chết, Liễu Long Đình cần điều tra kẻ chủ mưu, sợ không thể chăm lo cho tôi nên đưa tôi tới chỗ anh ta.

“Không ngờ Liễu Long Đình lại thương cô đến thế, uổng công tôi còn lo lắng cô ở bên cạnh cậu ta sẽ không vui vẻ. Mà tôi nói cô nghe này, tôi lại cảm thấy Liễu Long Đình muốn xúi cô đi thì đúng hơn. Cô nghĩ mà xem, kẻ có thù oán lại muốn ngăn cản hai người yêu nhau rõ ràng chỉ có Anh Cô, Thần Núi với bà nội của cô thôi. Cái chết của mẹ con Vương Tứ Quý chắc chắn liên quan tới một trong số họ. Hơn nữa bà nội cũng không đơn giản như chúng ta thấy, khí trên người bà ấy rất lạ, không như tiên khí cũng không như yêu khí, khác hẳn khí tức của cô. Tôi còn nhận ra chuyện này thì Liễu Long Đình không có khả năng không biết. Cho nên tôi nghĩ cậu ta muốn xúi cô đi vì nghi ngờ bà nội của cô. Cô là cháu gái của bà nội, ở bên cạnh cậu ta cậu ta điều tra bà nội cũng sẽ không tiện.”

Dựa theo lời Phượng Tố Thiên nói, tôi nhớ Liễu Long Đình từng nói điều tra được kẻ chủ mưu thì phải nhổ cỏ tận gốc, nếu đó là bà nội thì anh ấy sẽ giết bà nội sao? Tôi bằng kinh hãi, tâm trạng vui vẻ vì được gặp Phương Tố Thiên đều tan biến. Thấy tôi trầm mặt, Phượng Tố Thiên sờ lên mặt tôi, ngón cái đặt bên khóe miệng tôi kéo lên tạo thành nụ cười, nói: “Bé Bạch của tôi, chúng ta đã hơn một tháng không gặp, cô đừng xụ mặt như thế. Hơn nữa cho dù là bà nội cô thì chiêu này cũng quá độc ác, bà ta muốn cô không thể sống ở Đông Bắc được nữa, còn làm nhục tất cả tiên gia, chung quy trong lòng mọi người, tiên gia đều là thần tiên, mà tuôn ra chuyện một thần tiên dâm loạn thì sẽ mang lại ảnh hưởng rất xấu. Thời đại này vốn đã ít người tin vào thần tiên, nếu xuất hiện thêm mấy tin tức như vậy thì tín ngưỡng của tiên gia sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Nếu tín ngưỡng của tiên gia đều biến mất thì sao? Họ sẽ thế nào?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.

“Sẽ bị lưu đày. Danh hiệu tiên gia là do con người phong tặng, mất tín ngưỡng chẳng khác nào bị ruồng bỏ, họ chỉ là động vật bình thường, nhưng rất nhiều người có tu vi mấy ngàn năm. Đó chính là quấy rầy trật tự trần gian. Trừ những vị tiên gia được làm chính thần trên trời, những người còn lại đều sẽ bị lưu đày, tự sinh tự diệt.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK