Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu tươi chảy ra từ vị trí trái tim của mẹ tôi, nhuốm đỏ cả bộ đồ âu màu trắng mà mẹ tôi đang mặc trên người. Ánh mắt bà ấy vẫn mở to, dán chặt vào Thần Núi, chiếc ghế trong tay rơi xuống, tạo ra một tiếng vang làm vỡ nát trái tim tôi.

Thấy mẹ tôi đã chết, lúc này Thần Núi mới rút cái vòi của anh ta đang đâm xuyên qua trái tim của mẹ tôi ra. Không còn cái vòi của Thần Núi đỡ cho nữa, cơ thể mẹ tôi bắt đầu ngã trên mặt đất. Thần Núi lắc cái vòi của mình, quay gương mặt xấu xí chẳng nhìn thấy ngũ quan gì của nó ra mà nói với tôi: “Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay, lỡ giết chết mẹ cô mất rồi. Vốn tôi còn định giữ bà ta lại, để cho bà ta thấy cuộc sống dung tục của hai chúng ta nữa cơ.”

Lúc này, đã chẳng còn từ ngữ nào hay bất kỳ ý tưởng nào có thể nói lên được tâm tình của tôi nữa rồi. Hoặc có thể nói, tôi chẳng có tâm trạng gì nữa, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Thần Núi mà thôi. Anh ta giết bà tôi, lại thêm cả ba mẹ tôi nữa. Mối hận sâu sắc này, cho dù có thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!

Thần Núi thấy bộ dạng tôi cứ quan sát anh ta như thế thì dường như cũng cảm thấy được bộ dáng của anh ta lúc này chẳng khác gì một con quỷ, không thể khiến tôi nhớ kỹ vẻ mặt được, thế nên lại hóa về hình dạng người của mình, giơ tay ra nắm cằm của tôi, đẩy khuôn mặt giận dữ của tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta. Anh ta cười cười hôn lên môi tôi một cái, sau đó nói với tôi: “Bây giờ cô, có phải là rất hận tôi không? Cô không nên hận tôi như vậy. Người cô nên hạn phải là Liễu Long Đình. Chính anh ta đã lấy cô ra để giao dịch với tôi, là anh ta vứt bỏ cô. Chẳng qua tôi chỉ đang hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình mà thôi. Còn về chuyện ba mẹ cô, đấy là do bọn họ không nghe lời nên mới bị tôi giết mất, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Thần Núi vô cùng đắc ý nói với tôi những lời này, miệng nở nụ cười đến nỗi khóe môi, đuôi mắt đều cong lên thành một đường.

Tôi nhìn vào khuôn mặt buồn nôn của anh ta, trong lòng không biết đã thầm giết anh ta đến mấy trăm lần!

Còn Thần Núi thấy tôi vẫn luôn ngây ngốc, đơ người ra mà nhìn anh ta thì bản thân anh ta lại có chút mất tự nhiên, cứ thế nói: “Bạch Tô, nếu như từ giờ về sau cô bằng lòng tiếp lời tôi, thì tôi có thể không giết cô.”

Những lời này khiến tôi cảm thấy rất buồn cười. Thần Núi, người đang đứng trước mặt tôi đây đã giết chết tất cả những người thân của tôi, vậy mà giờ còn bảo rằng nếu tôi bằng lòng nói chuyện với anh ta thì anh ta có thể sẽ không giết tôi? Tôi không chỉ thầm cảm thấy buồn cười, mà còn bật cười lên thành tiếng. Lúc này, Thần Núi còn đang ôm tôi, khi ánh mắt anh ta cũng chăm chú nhìn vào mắt tôi, tôi giơ tay ra, nhẹ nhàng tát bốp một cái vào mặt anh ta.

Tôi đánh Thần Núi, vẻ anh ta nhìn tôi lúc này lập tức thay đổi, còn hỏi tôi làm vậy là có ý gì?

“Anh không xứng” Khi nói đến đây, tôi lại tát thêm một cái nữa vào mặt Thần Núi!

Lúc này Thần Núi nổi giận, hung hăng tóm lấy cánh tay tôi, khả năng là anh ta sẽ trả thù tôi ở mức cao nhất. Tâm tình anh ta lúc này cũng hơi khó kiểm soát, lớn tiếng hỏi tôi một câu: “Bởi vì tôi là yêu quái, cho nên không xứng với cô ư?”

“Cho dù anh có là Thiên Đế thì trong mắt tôi cũng chỉ là chó hoang thôi.”

Mặt tôi không hề biến sắc mà nói với Thần Núi như vậy, đồng thời lại giơ cánh tay còn lại lên, đánh tiếp vào mặt Thần Núi. Tôi muốn đập nát khuôn mặt này, khiến anh ta vĩnh viễn phải sống trong u tối.

“Cô có bản lĩnh thì thử đánh thêm cái nữa xem?”

Trên mặt Thần Núi đầy vẻ tức giận, ánh mắt kia cứ như muốn phóng ra lửa, đốt cháy sạch sẽ cả người tôi vậy!

“Chó hoang” Tôi mở miệng mắng một câu, nhưng còn chưa kịp hạ tay đánh vào mặt Thần Núi thì anh ta đã ôm lấy tôi, lao vào phần cổ và ngực tôi mà ngấu nghiến, đồng thời còn lên tiếng nói: “Vậy được. Tôi là chó hoang, để tôi cho cô - một nữ đế cao cao tại thượng nếm thử tư vị bị một tên yêu quái để tiện hạ nhục là như thế nào? Chắc hẳn lâu rồi cô và Liễu Long Đình không làm chuyện này đi.”

Thần Núi nói với đầy hận ý trong lòng. Lúc trước, anh ta đúng là có hãm hại tôi, nhưng chưa hề động chạm gì đến tôi. Chẳng qua lần này anh ta vốn không định để tôi còn hy vọng sống sót gì nữa. Ngay khi anh ta tiến vào xâm chiếm lấy tôi, tôi cảm nhận được sự tức giận của anh ta vọt vào lục phủ ngũ tạng của tôi, hơn nữa anh ta còn thích nhìn vẻ mặt khổ sở của tôi nữa. Tôi càng khổ sở, anh ta lại càng vui vẻ. Có mấy lần tôi đã ngất đi,nhưng khi tỉnh lại, anh ta lại tiếp tục. Phía trong chân đã chảy máu, phần máu đã khô lại bị chỗ máu mới chảy ra bao trùm hết cả. Tôi nhìn Thần Núi, có chết cũng phải nhớ kỹ mặt của anh ta. Nếu như chết đi rồi, tôi cũng phải trở thành một con quỷ ác, quay về giết anh ta, và cả Liễu Long Đình nữa!

Là bọn họ hại tôi, là bọn họ khiến tôi nhà tan cửa nát, vừa đau khổ vừa sống trong cái thế giới này!

Bầu trời bên ngoài hết tối lại sáng, hết sáng lại đến đêm, cứ thế lặp đi lặp lại.

Các tư thế nhục nhã đều được thực hiện khắp nơi. Sang đến ngày thứ ba, Thần Núi nhìn vẻ mặt không biết đã chết lặng bao nhiều lần của tôi, anh ta vẫn luôn đánh tôi, kêu tôi khóc cho anh ta xem. Nhưng tôi đã sớm trở thành khúc gỗ chết lặng từ lâu rồi, căn bản chẳng có sức lực đâu mà phản kháng nữa. Thần Núi thấy tôi cứ như xác chết ở dưới thân anh ta như vậy thì lại xách mái tóc, nhấc tôi lên khỏi giường, hỏi tôi: “Cô còn dám mắng tôi? Nếu cô còn dám mắng tôi, tôi sẽ giết cô thật luôn cho xem!”

Cho dù lúc này tôi chẳng còn tí sức lực nào nữa, nhưng khi nghe thấy Thần Núi hỏi câu ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc tôi vẫn muốn dốc chút sức lực cuối cùng, đảo mắt nhìn về phía Thần Núi. Tuy thật sự rất gian nan mới có thể đối mặt với anh ta nhưng tôi vẫn cười nhạo anh ta một chút, mở miệng ra, hai chữ chó hoang vô cùng khinh miệt Thần Núi thoát ra khỏi miệng.

Tôi có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm tôi của anh ta vừa mới thả lỏng được một chút thì giờ lại nắm thật chặt. Thần Núi còn đang do dự, nhưng sau khi thấy tôi vẫn luôn dùng ánh mắt miệt thị nhìn anh ta thì cũng nhẹ nhàng buông tay, khiến tôi trực tiếp ngã từ trên lầu xuống!

Tiếng gió vù vù như đang hét lên giận dữ bên tai, tôi vẫn nhìn thẳng vào Thần Núi, còn anh ta vẫn đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn tôi, hốc mắt anh ta đỏ bừng, nước mắt không ngừng tuôn ra như mưa, rơi xuống trên người tôi. Tôi nhìn bộ dạng khổ sở đến mức này của anh ta, định mỉm cười. Tôi chỉ muốn cười thật to vì đã được thả ra. Tôi tự do rồi, không cần phải sống một cuộc đời đau khổ như vậy nữa.

Khi toàn bộ cơ thể tôi đều đã rơi trên mặt đất, phía sau đầu tôi chảy ra một dòng chất lỏng dinh dính. Tôi không cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm thấy toàn bộ phần thân thể đều nhẹ nhàng hơn, giống như những cảnh quay linh hồn rời xác trong ti vi vậy. Tôi thấy chính bản thân mình nằm ở trên đường ngay dưới nhà tôi, thân thể đầy vết thương và một vũng máu chảy đầy xung quanh. Bên dưới đầu chính là phần não nát toét và màu máu đỏ tươi chảy ra, trông chẳng khác gì cảnh tượng sau khi ba tôi chết cả.

Tôi càng ngày càng bay cao hơn, không biết gió định thổi đưa tôi đến tận nơi nào. Mà bên cạnh thi thể của tôi lúc này đã có rất nhiều người đi đến, có người cuống quýt gọi điện thoại, có người vội vàng chụp ảnh tôi lại.

Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát đã chạy tới, đưa thi thể của tôi đi.

Tôi nhàm chán nhìn cảnh này, bị gió thổi đi nên tôi vẫn không ngừng bay về phương xa. Cảm giác này thật tự do, không có gì bó buộc, không có tình cảm. Cảm giác thoải mái này khiến tôi không nhịn được mà muốn chìm vào một giấc ngủ say.

Nhưng ngay khi tôi sắp ngủ say đến nơi rồi thì trong đầu lại hiện ra bộ dạng Liễu Long Đình đã tàn nhẫn làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, bộ dạng lấy danh nghĩa là yêu thương tôi, nhưng lại đưa tôi lên giường của Thần Núi, còn có cả vẻ mặt quyết tuyệt của anh ta đã khi đẩy tôi vào chỗ chết. Không chỉ có anh ta, còn có Thần Núi nữa. Thần Núi đã giết cả nhà tôi, làm nhục tôi, lần lượt xỉ vả bộ dạng của tôi. Khi tôi nghĩ như vậy thì chẳng thể nào ngủ được nữa. Tôi không thể ngủ say được, tôi muốn báo thù, tôi muốn phải khiến những người đã từng hại tôi ấy phải chịu quả báo!

Mà trong lúc tôi còn đang nhớ về những giây phút đó, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, trong đầu tôi bắt đầu vọng lại một đoạn ký ức không thuộc về tôi, một tiên giới hoàn toàn khác với hiện tại. Thiên cung trắng xóa, thiên hạ lộn xộn, một cái đỉnh có hình dạng vô cùng kỳ dị, còn có Liễu Long Đình đầu đội mũ vàng, bộ dạng toàn thân mặc một bộ áo bào màu đen thiêng liêng, cùng với đó còn có các vị thần tiên, bọn họ đều có bộ dạng đang cùng nhìn từ trên trời xuống nhân gian.

Tôi không biết những thứ này có phải là ký ức từ trước của tôi hay không. Nếu như vậy thật thì chẳng phải điều này chứng tỏ rằng tôi đang nhớ lại ký ức của kiếp trước?

Ngay khi tôi đang nghĩ xem đây có phải là ký ức của kiếp trước không thì bỗng có một giọng nói truyền tới bên tai tôi.

“Chào..”

“Là ai?”

Tôi xoay người nhìn về phía giọng nói kia truyền đến, chỉ thấy đó là Phượng Tố Thiên!

Phượng Tố Thiên quần áo hoa ngũ sắc, đứng trong không trung ngay trước mặt tôi. Khi nhìn tôi, cả miệng cả trong mắt anh ta đều tràn đầy ý cười.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK