Có thể toàn bộ Đào Viên được kết nối với Tôn chủ, nên khi Tôn chủ hấp hối, cảnh vật vùng đất phía sau chúng tôi lập tức chìm trong màn đêm, để lộ ra mặt nước lấp lánh và ánh đèn của thành phố xa xăm.
Tôn chủ Đào Viên bên cạnh chúng tôi lúc này cũng chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, toàn thân hóa thành hoa đào, biến mất theo gió trên sông.
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Khi toàn bộ Đào Viên biến mất, dưới chân lập tức rơi xuống, sắp rơi vào trong nước, Liễu Long Đình trong nháy mắt sà xuống phía tôi, trực tiếp ôm lấy tôi và bay về phía bờ sông.
Khi chúng tôi đã đứng trên bờ, tôi quay đầu lại nhìn dòng sông vốn đã tối, ánh đèn. bên kia sông mờ mịt, tôi ngước lên hỏi Liễu Long Đình có phải Tôn chủ Đào Viên đã chết không?
Liễu Long Đình gật đầu, không có một chút cảm giác buồn bã, anh ta ôm tôi đi về phía khách sạn đồng thời trả lời: “Người chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.”
Khi ánh đèn trước mặt càng ngày càng sáng, tôi quay đầu lại nhìn mặt nước sông vốn đã tối đen, không biết nguyên nhân là gì, tôi cảm thấy lòng mình hơi chùng xuống, như thể tôi đang dần đánh mất một thứ gì đó. Một cảm giác thật buồn. Tôn chủ Đào Viên nói rằng trong kiếp trước chính tôi đã tha cho anh ta một mạng, và toàn bộ Đào Viên là do tôi tạo ra tặng cho anh ta. Kết hợp với lời của Thần Núi, nói rằng tôi đã phá hủy cuộc sống gia đình và giết chết những người bạn của anh ta. Vậy hẳn là những thứ tôi đã làm trong kiếp trước, tặng cho anh ta cả một Đào Viên chính là một phần bồi thường. Nhìn thấy sự món quà bồi thường này thì có thể thấy rằng kiếp trước tôi cũng không hẳn là kẻ máu lạnh. Tôi không hiểu tại sao Thiên Đế lại muốn giết tôi vì sự tàn nhẫn máu lạnh. Nhưng ở đây, tôi chỉ biết rằng người duy nhất nhớ đến tôi, muốn cảm ơn tôi vậy mà đã chết rồi.
Trên đường trở về, Cô Hoạch Điểu vẫn luôn đứng trên vai tôi. Tôi hỏi Liễu Long Đình rằng lẽ ra anh ta phải biết thân phận của Tôn chủ Đào Viên. Tại sao anh ta không nói với tôi sớm hơn, nếu khi đó anh ta nói với tôi sớm hơn, có thể chúng tôi vẫn còn cơ hội để cứu Tôn chủ Đào Viên, để anh ta không chết thê thảm như vậy.
Trong lúc tôi đang nói lời này, Cô Hoạch Điểu lập tức quay cái đầu chim lại liếc tôi một cái, mắng tôi và nói tôi và Liễu Long Đình đang nghĩ tới cái gì.
Liễu Long Đình rất có thể cũng đã nhìn ra thân phận của Tôn chủ Đào Viên có liên quan đến chuyện trong kiếp trước của tôi. Nhưng có vẻ như chính Liễu Long Đình cũng không muốn nói tới chuyện này. Nhưng chuyện này cũng không phải muốn nói hay không. Anh ta còn có thể làm gì? Anh ta cũng rất bất lực!
Liễu Long Đình đã biết từ trước rồi sao?
Điều này khiến tôi hơi tò mò, liền hỏi anh ta làm sao có thể biết được chuyện này?
Liễu Long Đình mỉm cười và nói với tôi: “Bởi vì toàn bộ Đào Viên có khí tức rất giống với khí tức trước đây của em, nhưng tôi chỉ đoán nó có liên quan gì đó với em, chứ không chắc. Hơn nữa toàn bộ thế giới thần tiên đó đều dùng cơ thể người sống để duy trì. Bên trong những người mà chúng ta nhìn thấy thật ra có không ít người chỉ là những linh hồn được bao bọc trong một khối khôi lỗi (một dạng con rối gỗ tinh xảo). Hiện tại Đào Viên đã bị phá vỡ, thì cũng chính là lúc những vong hồn của họ được giải thoát.
Ta hỏi Liễu Long Đình “Tại sao Tôn chủ Đào Viên lại cần bấy nhiều người đến thế, anh ta không thể tự mình biến ra sao? Vì nếu thực sự Đào Viên này là do kiếp trước ta tạo ra và trao cho Tôn chủ Đào Viên, mà anh ta lại giết nhiều người đến vậy thì tôi không phải chính là đồng phạm sao?
“Chuyện này em phải hỏi Cô Hoạch Điểu. Hắn trước kia cũng cùng với bầy lũ ác ma đi làm loạn, cuối cùng bị Phượng Tố Thiên đánh chết!”
Liễu Long Đình trả lời tôi, tôi nhìn về phía Cô Hoạch Điểu, bị nhìn chằm chằm Cô Hoạch Điểu mới miễn cưỡng trả lời vấn đề này. Anh ta nói là rằng, người thống trị Đào Viên trong mấy nghìn năm nay trong thực tế chính là do một gốc cây đào sống ở nhân giới tu luyện nghìn năm hóa thành. Anh ta ở đây là là để bảo hộ con cháu, bảo vệ gia đình của bản thân. Không muốn tranh giành với trần thế. Nhưng vốn bản tính hiền lành, không có quá nhiều bản lĩnh nên bị buộc phải tham gia vào trận chiến. Chắc chính vì nguyên nhân này nên kiếp trước khi cuộc chiến kết thúc tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không còn năng lực phản kháng. Mà người đã không còn năng lực phản kháng thì cũng nên tha cho anh ta một con đường sống. Nhưng đến khi thả anh ta đi, lại nhận ra toàn bộ tộc nhân, bạn bè cùng với gia đình của anh ta đã bị chiến tranh phá hủy. Cho nên đã tiện tay tạo nên một kết giới ảo cảnh giống với địa phương trước kia anh ta sinh sống. Đây là một thế giới khác, tồn tại song song với thế giới phàm trần. Có lẽ vì lọc anh ta nhàm chán và cô đơn khi tự mình canh giữ một nơi rộng lớn như vậy, anh ta bắt đầu thu hút mọi người đến sống và làm việc cho anh ta. Sau đó, sau khi tôi chết, Đào Viên không thể tự mình tồn tại, vì vậy anh ta bắt đầu sử dụng cơ thể người sống để duy trì Đào Viên.
Về sau tôi mới biết anh ta biết ơn khi Thần Núi có thể ban cho Đào Viên những cơn mưa lớn, bởi vì chỉ có trời mưa, Đào Viên nơi anh ta tọa lạc mới có thể kết nối với thế giới bình thường, Vì lí do đó anh ta đã hợp tác với Thần Núi từ lúc nào không hay. Anh ta hợp tác với Thần Núi vì muốn có mưa mà không cần phụ thuộc vào ông trời. Mà Thần Núi lại muốn thu phục Tôn chủ đào viên. Thần Núi chắc chắn có ý đồ khác với Đào Viên, cho nên mới hợp tác với anh ta.
Bây giờ toàn bộ các tranh giành đều đã không còn gì, Liễu Long Đình nói với tôi rằng tối nay anh ta sẽ thông báo cho các vị thần bất tử rằng những thứ độc hại ở Đào Viên đã được loại bỏ, ngày mai sẽ có một số lượng lớn hài cốt dưới sông, yêu cầu những người thân của bọn họ tìm và mang hài cốt về nhà. không quá ba ngày, hai bên bờ sông sẽ lần lượt bày ra thần vị của tôi.
Nghe những gì Liễu Long Đình nói, tôi thấy nó rất nghiêm túc, tôi nghĩ anh ta rất đáng tin cậy, vì vậy tôi nói lời cảm ơn. Nhưng Liễu Long Đình lại nói với tôi rằng hãy cảm ơn anh ta khi chúng tôi về đến khách sạn vì anh ta muốn tôi cảm ơn anh ta bằng những hành động thiết thực thay vì nói bằng lời. Lời nói là những thứ vô dụng.
Ngay khi Liễu Long Đình nói câu này, tôi lập tức trừng mắt nhìn và mắng anh ta là đồ vô liêm sỉ, đồ miệng chó không thể mọc ra ngà voi. Ngay khi anh ta nói câu này, tôi biết anh ta đang nghĩ gì.
Sau khi trở về khách sạn, Cô Hoạch Điểu rất muốn giảm thiểu sự hiện diện của mình, anh ta thật sự muốn xem sắc tính của tôi và Liễu Long Đình. Nhưng khi chúng tôi bước vào lọc phòng, Liễu Long Đình đã nhìn thẳng vào Cô Hoạch Điểu đang đứng trên vai tôi một lúc lâu. Long Đình tiên sinh còn chưa lên tiếng, Cô Hoạch Điểu đã biết trong lòng Liễu Long Đình đang suy nghĩ gì, lập tức bay ra khỏi vai tôi chửi bới, nói rằng chúng tôi thật sự không công bằng.
Lúc hai người chúng tôi trở về khách sạn, Liễu Long Đình thực sự đem tôi đặt trên chăn, dù sao tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, nhưng vì lý do cơ thể trở nên nhỏ bé hơn, nên chúng tôi chưa từng làm loại chuyện đó. Hiện tại chúng tôi đã đạt được mục tiêu mình muốn trước kia, vì vậy Liễu Long Đình thậm chí không đợi sự đồng ý của tôi, anh ta trực tiếp đè lên người tôi nói đêm nay coi như là một phần thưởng cho anh ta. Nói xong liền túm lấy chân tôi, mặt đối mặt, hôn tôi.
Anh ấy không có thay đổi trở lại hình lộ dáng ban đầu, trực tiếp dùng thân hình của một ông chủ trung niên nghĩ muốn tôi, khi anh ấy hôn vào bụng dưới của tôi, phần bụng mềm mại bị râu trên mặt anh ấy đâm đến vừa đau vừa ngứa tuy nhiên cũng rất thoải mái. Tôi muốn dùng chân đá anh ấy đi, nhưng tôi không thể làm được, vì vậy tôi chỉ có thể đi theo ý anh ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân tôi như rã rời, trong khi Liễu Long Đình đang sảng khoái. Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào khi có mối quan hệ như thế này với anh ta. Tôi không cam lòng cũng không tình nguyện. Nhưng lại bị chìm đằm trong mối quan hệ này, anh ta giống như liều thuốc độc của tôi, rõ ràng trong thâm tâm thì muốn chống lại, biết rằng điều này không tốt nhưng tôi lại không thể nào từ bỏ anh ta.
Vì khách sạn chúng tôi ở ngay ven sông nên sáng sớm đã có tiếng sóng ồn ào và tiếng người nói cười bên bờ sông, tôi đứng dậy đi về phía cửa sổ thì thấy bên ngoài đã đông nghịt người, ở bên bờ sông là từng đám xương trắng đang xếp chồng đống.
“Chúng ta đi xuống xem một chút đi.” Liễu Long Đình nói với tôi.
Tôi gật đầu, nhưng sau hai bước, một cảm giác đau đớn từ chân tôi truyền đến, vì vậy tôi nói với anh ta: “Anh phải ôm em xuống.
Liễu Long Đình lập tức nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười ha ha: “Vậy em từ trên xuống dưới đều phải là của tôi!”.
Tôi phớt lờ anh ta. Khi anh ta mở cửa và bế tôi ra ngoài, Cô Hoạch Điểu đã ở cửa. Liễu Long Đình suýt chút nữa đã giẫm lên anh ta, khiến anh ta sợ hãi bay nhanh, lại bắt đầu lại nhải so sánh với tôi. Anh ta nói quả nhiên chúng tôi coi anh ta là người ngoài.
Khi chúng tôi đi về phía con sông, tôi nhớ đến đêm qua đã nhìn thấy Thần Núi moi tim ra ngoài, vì vậy tôi đã kể cho Liễu Long Đình về điều đó và hỏi Liễu Long Đình liệu anh ta có biết tại sao Thần Núi lại làm điều đó không?
“Cái gì?” Liễu Long Đình có vẻ hơi hứng thú với những gì tôi nói, rồi đáp: “Khi một người không muốn có trái tim, nghĩa là trong lòng người đó có tình cảm, anh ta ghét loại cảm giác này, nhưng lại không thể kiềm chế được nên không muốn nó tồn tại. Có thể trong lòng Thần Núi tồn tại một điều gì đó anh ta cực kỳ chán ghét, nhưng lại nằm ngoài khả năng kiểm soát của anh ta. Nếu tôi biết trong lòng anh ta là thứ gì thì có lẽ chúng ta phải giao chiến với anh ta một lần nữa, chúng ta có thể dễ dàng dành chiến thắng hơn.”
-----------------------