Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao anh lại dẫn cô ta về đây? Anh còn cho cô ta mặc áo của anh? Cô ta là gì của anh?!” Mãng Ngân Hoa hỏi Thần Núi.

Thần Núi chẳng ngó ngàng tới Mãng Ngân Hoa, tiếp tục đi về phía trước, tôi đi theo sau lưng Thần Núi. Thấy chúng tôi đều không quan tâm tới mình, Mãng Ngân Hoa nhất thời nổi nóng, bước lên chặn đường Thần Núi, mắng anh ta: “Rốt cuộc anh có ý gì hả? Anh đóng giả làm Liễu Long Đình để tôi gả cho anh, nhưng sau khi tôi đã gả tới thì anh có xem tôi là phu nhân của anh không hả? Bình thường tôi nhìn anh thì không sao, thế mà bây giờ anh còn dẫn người phụ nữ khác về nhà! Phụ nữ trên thế giới này đã chết hết rồi hay sao? Tại sao cả đám các người đều dính líu tới con đàn bà này vậy hả?”

Nói Mãng Ngân Hoa bất mãn với Thần Núi, chi bằng nói cô ta bất mãn với tôi. Cho dù cô ta không thích Thần Núi, nhưng Thần Núi vẫn là chồng của cô ta. Chồng mình dẫn theo một người phụ nữ khác về nhà, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.

“Tránh ra!” Thần Núi không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mãng Ngân Hoa. Xét theo thực lực thì lúc này Mãng Ngân Hoa chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Núi, mà Thần Núi thì không cho Mãng Ngân Hoa bất cứ mặt mũi nào, trực tiếp quát cô ta. Dựa theo tính cách của Mãng Ngân Hoa, chắc chắn cô ta sẽ tức chết.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, khi Mãng Ngân Hoa nói xong một lèo, Thần Núi chỉ trả lời cô ta bằng hai chữ, khiến cô ta tức giận muốn đánh Thần Núi, vừa đánh vừa mắng. Thấy Thần Núi chẳng thèm đoái hoài tới mình, cô ta đi thẳng về phía tôi, thấy tôi đứng bên cạnh Liễu Long Đình, hoàn toàn không chờ tôi có phản ứng, giơ tay tát lên mặt tôi, tức giận mắng tôi: “Sao cô lại vô liêm sỉ thế hả? Cô đã hại Liễu Long Đình rồi còn muốn hại phu quân của tôi nữa, cô không biết U Quân đã thành thân với tôi rồi sao? Cô còn đi theo anh ấy là muốn làm gì hả?”

Mãng Ngân Hoa đúng là con đàn bà điên. Cô ta lại không thích Thần Núi, bây giờ lại vì Thần Núi dẫn tôi về nhà mà muốn đánh tôi, không làm gì muốn chiếm hầm cầu. Tôi còn định khách sáo mấy câu với cô ta, nhưng cô ta đánh tôi như vậy, tôi nhất thời không còn chút thiện cảm với cô ta, che chở Liễu Long Đình sau lưng mình, sợ cô ta làm tổn thương Liễu Long Đình, sau đó bước về phía Mãng Ngân Hoa: “Tôi muốn làm gì ư? Tôi cùng U Quân giáo chủ đã trở lại, cô nói xem tôi muốn làm gì? Chính cô không có bản lĩnh, không giữ chân chồng mình được mà còn có mặt mũi trách cứ tôi sao?”

Dường như Mãng Ngân Hoa không ngờ được rằng tôi lại kiêu ngạo đến vậy, gương mặt vốn đã giận dữ của cô ta giờ càng giận tái mặt đi, môi mấp máy, thật lâu sau vẫn không nói được một câu nào. Cô ta giận quá lại giơ tay lên đánh mặt tôi, nhưng khi bàn tay của cô ta sắp tát trúng tôi thì Thần Núi xoay người lại, bắt được cánh tay của Mãng Ngân Hoa, hung hăng ném ra ngoài, căm tức nhìn Mãng Ngân Hoa: “Nếu cô còn muốn ở lại thần phủ này thì thành thật một chút, đừng cho là tôi không biết cô đang làm trò gì sau lưng tôi!”

Nghe Thần Núi nói câu này, vẻ mặt Mãng Ngân Hoa trở nên kinh hãi, quay sang nhìn Thần Núi, nhưng cô ta không nói gì, hình như cũng hiểu được ý Thần Núi, sắc mặt dịu đi, cười nhìn Thần Núi nói: “Phu quân, sao chàng lại nói như vậy, mỗi ngày chúng ta đều bên nhau, chàng còn không hiểu thiếp sao? Thiếp có làm gì sau lưng chàng đầu? Nhân gian có câu nói rất hay, thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn, Bạch Tô muốn ở lại thì ở lại đi, thiếp sẽ đi chuẩn bị đồ nhắm rượu cho mọi người.”

Nói rồi, Mãng Ngân Hoa muốn xoay người rời đi. Tôi nhìn bóng lưng cô ta, hô một câu: “Không cần, chúng tôi đều không đói”

Mãng Ngân Hoa vốn không cam lòng chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, bây giờ tôi còn từ chối, cho dù đứng sau lưng cô ta, tôi cũng có thể cảm nhận được cô ta giận run người.

Nhưng cô ta vẫn ngọt ngào nói ừ, bảo chúng tôi nghỉ sớm một chút.

Thần Núi dẫn tôi đến phòng cho khách. Trên đường đi, tôi nhìn Thần Núi ưỡn thẳng lưng, mặc dù anh ta rất xấu xa, nhưng lại cho người ta cảm giác không ăn khói lửa nhân gian, lại thêm lúc này anh ta không tác oai tác quái, im lặng đi trước mặt tôi vẫn trông rất nho nhã. Nhưng thái độ của anh ta khiến tôi nảy sinh lòng tò mò, không nhịn được hỏi anh ta một câu: “Anh với Ngân Hoa giáo chủ kết hôn bao lâu nay, hai người không thoải mái được một ngày à?”.

“Ý cô là sao?” Thần Núi không quay đầu lại hỏi tôi.

“Ý là chuyện sinh con ấy, hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách gì đó” Tôi hỏi Thần Núi, mặc dù tò mò chuyện này thì có vẻ rất đáng khinh.

Nghe tôi hỏi vậy, Thần Núi cười khẩy: “Sao? Cô rất có hứng thú với đời tư của tôi hả?”

Thôi dẹp đi, tôi chỉ hỏi anh ta một câu nếu không phải anh ta nói sau này sẽ giúp đỡ tôi thì tôi chẳng muốn nói với anh ta một câu nào, càng không cần nói là tìm hiểu đời tư của anh ta.

Thần Núi không trả lời câu hỏi của tôi mà nghiêng người đẩy cửa phòng ra, nói với tôi: “Đêm nay cô với Liễu Long Đình ở đây đi, có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi, tôi ở trong đại điện.”

Không chờ tôi đáp lời, Thần Núi đã xoay người rời đi. Thấy anh ta vội vàng như đi đầu thai, tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi anh ta, nhưng anh ta rời đi khiến tôi không có cơ hội nói ra khỏi miệng. Nhưng nhìn Liễu Long Đình đang tò mò nhìn vào trong phòng, nghĩ đến sau này tôi có thể ở lại bên cạnh anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, tôi không khỏi vui vẻ, hỏi anh ấy có thích nơi này không? Trước kia nơi này chính là nơi mà Ngọc Đế thưởng cho anh ấy.

Liễu Long Đình gật đầu. Anh ấy vẫn có thể nghe hiểu tôi nói gì, kéo tay tôi đi vào lòng phòng.

Suốt một đêm, tôi toàn là múc nước tắm cùng cho Liễu Long Đình, mặc quần áo cho anh ấy. Mặc dù anh ấy không nói với tôi câu nào, nhưng khi ôm anh ấy, tựa vào lòng anh ấy, lắng nghe tiếng tim đập nóng chảy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng yên lòng. Tôi không mong ước xa vời anh ấy có thể nhớ lại quá khứ, chỉ cần anh ấy vẫn ở bên tôi là được rồi.

Buổi tối lúc đi ngủ, tôi thu xếp cho Liễu Long Đình trước, kêu anh ấy ngủ giường trong, hơn nữa cũng đã khuya rồi, tôi nắm tay Liễu Long Đình dạy anh ấy cách nói chuyện, bảo anh ấy nói chúc ngủ ngon cho tôi, kêu anh ấy nói với tôi rằng anh yêu em. Mặc dù Liễu Long Đình không có ký ức, nhưng vẫn rất thông minh, những ngôn ngữ thường dùng hằng ngày chỉ cần dạy một chút là biết. Khi tôi đang ra sức dạy Liễu Long Đình nhắc đi nhắc lại câu yêu tôi thì một con chim đen nhất thời bay tới đầu giường của tôi, nói tiếng người: “Cô đúng là mặt dày, làm thế có gì hay đâu?”

Giọng nói vang lên bất thình lình này khiến tôi giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn con chim. Đó là một con vẹt, xấu đến thần kỳ.

“Sao cậu lại tới đây?” Tôi hỏi Cô Hoạch.

“Biết cô về núi Trường Bạch, tôi lập tức tới gặp cô. Sao? Cô không chào đón tôi hả?”

Liễu Long Đình gật đầu. Anh ấy vẫn có thể nghe hiểu tôi nói gì, kéo tay tôi đi vào lòng phòng.

Suốt một đêm, tôi toàn là múc nước tắm cùng cho Liễu Long Đình, mặc quần áo cho anh ấy. Mặc dù anh ấy không nói với tôi câu nào, nhưng khi ôm anh ấy, tựa vào lòng anh ấy, lắng nghe tiếng tim đập nóng chảy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng yên lòng. Tôi không mong ước xa vời anh ấy có thể nhớ lại quá khứ, chỉ cần anh ấy vẫn ở bên tôi là được rồi.

Buổi tối lúc đi ngủ, tôi thu xếp cho Liễu Long Đình trước, kêu anh ấy ngủ giường trong, hơn nữa cũng đã khuya rồi, tôi nắm tay Liễu Long Đình dạy anh ấy cách nói chuyện, bảo anh ấy nói chúc ngủ ngon cho tôi, kêu anh ấy nói với tôi rằng anh yêu em. Mặc dù Liễu Long Đình không có ký ức, nhưng vẫn rất thông minh, những ngôn ngữ thường dùng hằng ngày chỉ cần dạy một chút là biết. Khi tôi đang ra sức dạy Liễu Long Đình nhắc đi nhắc lại câu yêu tôi thì một con chim đen nhất thời bay tới đầu giường của tôi, nói tiếng người: “Cô đúng là mặt dày, làm thế có gì hay đâu?”

Giọng nói vang lên bất thình lình này khiến tôi giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn con chim. Đó là một con vẹt, xấu đến thần kỳ.

“Sao cậu lại tới đây?” Tôi hỏi Cô Hoạch.

“Biết cô về núi Trường Bạch, tôi lập tức tới gặp cô. Sao? Cô không chào đón tôi hả?”



Giờ đây Cô Hoạch nói chuyện có vẻ trầm ổn hơn trước kia, nhưng cũng đúng thôi, tôi với Liễu Long Đình ở Quy Khư nửa năm, cậu ta ở bên ngoài một mình, thay đổi cũng là chuyện bình thường.

“Bình thường bình thường, không chào đón cũng không bài xích. Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm, chẳng qua muốn tâm sự với cô. Những ngày cô vắng mặt, tôi lại nghe được rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi muốn chia sẻ với người khác, nhưng lại không tìm được ai trò chuyện với mình”

Thấy Cô Hoạch nói chuyện tội nghiệp như vậy, tôi đắp chăn cho Liễu Long Đình, kêu anh ấy đi ngủ sớm một chút, sau đón xuống giường rót ly nước cho Cô Hoạch, nói với cậu ta: “Cậu kể đi, tôi nghe đây.”

“Nhưng chuyện này lại không thể kể với cô.”

Khi Cô Hoạch đê tiện nói câu này với tôi, tôi suýt nữa hết ly nước vào mặt cậu ta. Nhưng ngay sau đó, Cô Hoạch lại nói một câu: “Cô không phát hiện mỗi lần Thần Núi làm chuyện gì cũng như nhằm vào cô sao?”

“Nói thế chẳng phải vô nghĩa sao? Anh ta không nhằm vào tôi với Liễu Long Đình thì sao chúng tôi lại thảm như vậy chứ.”

Thấy tôi không hiểu ý, Cô Hoạch lại nói: “Ý tôi không phải là thế. Ý tôi là Thần Núi cứ năm lần bảy lượt nhằm vào cô, cô không nghi ngờ anh ta có ý với cô hay không à?Trước kia tôi đã từng tìm hiểu tiếng lòng của anh ta, anh ta yêu cô.”

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK