Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc ấy, tôi gần như không kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng, thân thể bị Liễu Long Đình đẩy ra thật xa, trơ mắt nhìn tia sấm trắng bóng từ trên trời đánh thẳng lên đầu Liễu Long Đình.

“Đùng” một tiếng, tôi ngã xuống đất, thân thể đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, nhìn về phía Liễu Long Đình đón tia sấm thay tôi, trái tim như bị xé nát, vội vàng kêu to: “Liễu Long Đình!”.

Thân thể Liễu Long Đình ngã xuống, sấm sét cũng từ trên đầu Liễu Long Đình tan biến. Tia sấm vừa rồi chiếu rọi mặt đất Quy Khư, sau khi tia sấm đó biến mất, nơi này lại trở về với bóng tối, còn âm u đen tối hơn cả lúc chúng tôi mới tới nơi.

Thấy Liễu Long Đình với Liễu Long Dương đều nằm trên mặt đất, Tang Hạ dẫn dắt đám yêu quái nhanh chóng chạy đến chỗ Liễu Long Đình. Lúc này tôi vẫn không thể tin được rằng vừa rồi Liễu Long Đình đẩy tôi ra, anh ta còn giết chết anh trai của mình? Tại sao Liễu Long Đình lại giết chết anh trai của mình? Tại sao anh ta lại cứu tôi? Chẳng phải anh ta nói muốn chết thì cùng chết sao? Tại sao cuối cùng lại vẫn để tôi sống?

Tôi đứng dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ Liễu Long Đình. Nhưng khi tôi chạy tới nơi thì Liễu Long Đình đã hiện nguyên hình, biến thành một con rắn trắng lớn nằm thẳng tắp trên mặt đất, một cái lỗ thủng đen thui do bị sét đánh xuất hiện giữa hai mắt của con rắn, trông vô cùng chói mắt. Tôi cảm thấy bầu trời như sụp đổ, lại gần Liễu Long Đình, sau đó quỳ xuống bên cạnh anh ta, hoảng sợ vươn tay đặt dưới mũi anh ta, không có chút hơi thở nào.

Nước mắt của tôi lặng lẽ tuôn rơi. Tôi muốn khóc òa lên, nhưng tiếng khóc lớn đến mấy cũng không thể áp chế nỗi đau của tôi lúc này. Nhìn thi thể của Liễu Long Đình, trong lòng tôi bỗng mất hết can đảm, tôi thật muốn được chết cùng Liễu Long Đình. Trước kia tôi cho rằng mình muốn sống sót là vì mình, như bây giờ Liễu Long Đình đã chết, tôi lại phát hiện tôi sống không phải là vì tôi muốn sống cỡ nào, mà là vì Liễu Long Đình còn sống. Anh ta sống nên tôi cũng muốn sống, bất kể là ở bên cạnh anh ta với thân phận gì, cùng anh ta sống trên thế giới này. Tôi không muốn chết trước anh ta. Nhưng bây giờ Liễu Long Đình đã chết, tôi sống lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Sau khi đánh mất tín ngưỡng sống sót, tôi thậm chí không thể chống đỡ được sức nặng thân thể, ngã xuống mặt đất, nằm lên người con rắn trắng. Thần Núi thấy sấm đánh trúng Liễu Long Đình chứ không phải là tôi thì cũng nhanh chóng bay về phía chúng tôi. Thấy gương mặt không hề giận dữ của Thần Núi, tôi nói với anh ta: “Giết tôi đi, tôi sẽ không trốn nữa.”

Thần Núi cúi đầu cười nhìn tôi, vươn một chân mang giày bạc chỉ vàng đá lên thi thể của rắn trắng, nghiệm chứng Liễu Long Đình thật sự bị sét đánh chết thì khinh thường nhìn tôi: “Thiên lôi này là do Liễu Long Dương mời tới, Ngọc Hoàng Đại Đế chỉ phải tôi tới giám sát Liễu Long Dương giết cô, cô có chết hay không thì chẳng liên quan gì tới tôi. Chẳng qua cô làm tôi thấy thú vị thật đấy, Liễu Long Đình này thậm chí giết cả anh trai mình chỉ để cô được sống, diệt trừ hậu hoạn giúp cô, để cô có cơ hội trốn thoát, vậy mà cô chẳng những không hiểu được nỗi khổ tâm của Liễu Long Đình, còn muốn chết cùng cậu ta, đúng là lãng phí khổ tâm của cậu ta, còn khiến cậu ta phải gánh vác bêu danh giết hại anh trai ngàn đời”

Những gì Thần Núi nói, tôi đều biết. Nhưng Liễu Long Đình đã chết, tôi còn sống thì làm được gì? Cho dù tôi trở lại vị trí cũ, trở lại Cửu Trọng Thiên làm Thiên Đế thì có làm sao? Một mình tôi lẻ loi cô độc canh giữ một bầu trời, cuộc sống như vậy dù kéo dài ngàn vạn năm thì cũng có ích lợi gì? Tôi không để ý tới lời nói của Thần Núi, chỉ vào đầu vào con rắn trắng, yên lặng rơi nước mắt.

Tang Hạ lúc trước vốn đã có chút tình cảm với Liễu Long Đình, bây giờ thấy Liễu Long Đình vì tôi mà chết, Thần Núi còn châm chọc tôi kêu tôi sống sót, cô ta nhất thời không kìm nén được cảm xúc, quay sang tức giận mắng Thần Núi: “Cái chết của Liễu đại nhân cũng có một phần trách nhiệm là do anh! Anh trai của Liễu đại nhân không hoàn, thành nhiệm vụ, chẳng phải nên tới lượt anh giết Bạch Tô sao? Bây giờ anh lại bảo Bạch Tô có chết hay không thì không phải là trách nhiệm của anh, không liên quan gì tới anh, đã vậy anh còn khuyên cô ta sống sót làm gì? Nếu Liễu đại nhân không đoán sai thì chính anh cố ý tiết lộ thân phận của họ đúng không? Các anh luôn mồm đòi giết Bạch Tô, nhưng anh từ đầu tới cuối không hề đụng vào một cọng tóc của Bạch Tô, ngược lại chỉ nhằm vào Liễu đại nhân, anh không cảm thấy hành vi của mình rất quái dị sao? Chẳng lẽ anh yêu phải Bạch Tô rồi?”

Lời nói của Tang Hạ đa phần là trách móc tôi. Chung quy người đàn ông mình thích lại chết vì một người phụ nữ khác thì chắc chắn sẽ khó chịu, sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Mà Thần Núi nghe Tang Hạ nói tới câu cuối cùng thì vẻ mặt cả kinh, nhưng ngay sau đó đổi sang vẻ khinh thường che giấu chỉ trong chớp mắt: “Hừ, loại đàn bà ngu xuẩn hạ tiện không biết điều này, cho dù nữ nhân trong thiên hạ này chết hết thì tôi cũng sẽ không nảy sinh bất cứ tình cảm nào với cô ta!”

Nói tới đây, Thần Núi chẳng thèm liếc nhìn tôi, xoay người bay ra Quy Khư, rút lui binh lính, tất cả thiên binh đều đi theo anh ta rời đi, Quy Khư cũng lại trở về với sự tối tăm. Chẳng qua bởi vì cổng Quy Khư đã sập xuống, sau khi tất cả thiên binh đều rút lui thì sóng biển ngập trời đều đổ ập vào Quy Khư. Thấy lũ lụt ập tới, Tang Hạ lập tức đứng dậy, ném pháp trượng về phía cổng Quy Khư. Pháp trượng lơ lửng giữa cổng Quy Khư, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, tạm thời chặn cổng Quy Khư lại, nước biển không tiếp tục ùa vào Quy Khư. Đồng thời Tang Hạ cũng kêu người canh chừng pháp trượng, truyền tinh khí cho nó, đừng để pháp trượng mất hết uy lực, lúc đó cả Quy Khư sẽ bị nước biển nhấn chìm.

Nhưng bây giờ nhìn lại chung quanh chúng tôi thương vong vô số, tiếng kêu than khắp nơi, ở đâu cũng thấy đống đổ nát, nơi này khác địa ngục là bao đâu?

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, Tang Hạ mới ngồi xuống trước mặt con rắn trắng. Giờ đây cảm xúc của cô ta đã ổn định hơn nhiều, vươn tay sờ vảy rắn của Liễu Long Đình, sau đó hỏi tôi: “Cô quen biết với Liễu đại nhân như thế nào vậy?”

Tôi không rõ tại sao Tang Hạ lại hỏi mình câu hỏi đó vào thời điểm này, chẳng lẽ cô ta còn muốn nghe câu chuyện của tôi với Liễu Long Đình khi Liễu Long Đình đã chết? Trước kia tôi không cho rằng thời gian ở bên cạnh Liễu Long Đình quý giá cỡ nào, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đã chết, những hồi ức quá khứ dường như biến thành thứ còn quý giá hơn vàng bạc châu báu, khiến tôi không muốn chia sẻ cho bất cứ ai. Nhưng Tang Hạ lại là chủ nhân Quy Khư, tôi cũng không thể không trả lời, cho nên tôi chỉ nói ngắn gọn một câu: “Anh ấy là tiên gia của tôi, trước kia tôi là đệ tử xuất mã của anh ấy.”

“Vậy anh ấy có nói cho cô biết tại sao anh ấy lại biết nơi tên là Quy Khư này không? Từ hơn một ngàn năm trước, cổng Quy Khư đã bị khép lại, bất cứ kẻ nào cũng không thể bước vào. Cô với Liễu đại nhân đã vào bằng cách nào?”.

Nghe Tang Hạ hỏi vậy, trong lúc nhất thời tôi không hiểu được cô ta muốn nói gì với tôi. Bởi vì Liễu Long Đình đã chết nên cô ta muốn kiếm cớ giết tôi để chôn cùng Liễu Long Đình ư? Tang Hạ hỏi không rõ ràng, tôi cũng không muốn bị che mắt nên hỏi Tang Hạ, rốt cuộc cô ta có ý gì?

Tang Hạ vẫn nhìn chằm Liễu Long Đình thật lâu, sau đó mới bình tĩnh nói với tôi: “Không có ý gì hết. Mấy ngày nay tôi vẫn pha trộn với Liễu đại nhân là vì tôi nghi ngờ Liễu đại nhân chính là Tôn Hoàng mà hai ngàn năm trước đã rời khỏi Quy Khư, sau đó không còn thấy trở về. Có lẽ Liễu đại nhân không phải là tiên gia mà cô nói. Anh ấy không phải là sản phẩm của thế gian, rất có khả năng anh ấy chính là cổ thần lớn nhất thế gian này, Thần Đông Hoàng”

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK