Sau khi nói xong mấy lời này với U Quân, tôi đứng dậy khỏi giường, tủ mặt và trang điểm lại, sau đó ra ngoài tìm Phượng Tố Thiên và Lạc Thần.
Hai người họ theo U Quân lên Cửu Trùng Thiên, còn cùng U Quân tới đây. Hơn nữa đây chính là Cửu Trùng Thiên, không những là phạm vi tôi từng kiểm soát, cũng là quê hương của Lạc Thần và Phượng Tổ Thiên. Tôi vừa gả cho U Quân chưa được bao lâu. Bây giờ trên dưới Cửu Trùng Thiên chia làm hai thể lực. Một bên là một số thần linh được U Quân nuôi dưỡng làm cấp dưới của mình. Một bên chính là đám thần linh đi theo Thiên để lúc trước. U Quân bây giờ dựa vào đỉnh Tạo Vật. Bề ngoài thì đã thống nhất tam giới, nhưng thực tế cũng khôg có nhiều thần linh bằng lòng phục tùng mệnh lệnh của anh ta.
Đa phần vẫn còn trung thành với Thiên để. - Nếu U Quân thật sự muốn khiến các thần linh kia tâm phục khẩu phục, vậy thì cần phải từ cấp dưới của Thiên đế.
Nếu là lúc trước, tôi không cách nào nghĩ ra làm sao đối phó với Thiên đế. Tôi cam tâm tình nguyện làm thần tử cho ông ta bao năm qua, một lòng trung thành với ông ta. Mọi thứ trong thiên hạ này, lấy dân chúng trên thế gian làm trọng, nhưng thật không ngờ rằng vì dục vọng ích kỷ của bản thân mà bỏ đi sinh mệnh của vô số người. Vì lẽ đó, ông ta không còn xứng đáng làm Nhân đế nữa, càng không xứng có được sự kính yêu của các thần linh như vậy. Nay ông ta không xứng, vậy thì càng có người thích hợp hơn để thay thế ông ta!
Vì tự thân tôi cũng có pháp lực, tìm tới Lạc Thần và Phượng Tổ Thiên, cũng không phải chuyện rất khó. Mà hai người kia hình như biết hôm nay tôi tới tìm họ, Lạc Thần đã tới cung Phượng Hoàng của Phượng Tố Thiên cùng chờ tôi. Thấy tôi tới, Lạc Thần gật đầu, hành lễ với tôi và nói: “Thỉnh an Đế Phi nương nương”
Giọng điệu ngả ngớn, không hề nghiêm túc chút nào.
Mà Phượng Tổ Thiên đứng bên cạnh Lạc Thần, nghe Lạc Thần cố tình gọi tôi là Để Phi nương nương, đột nhiên anh ta nhấc chân đá vào chân của Lạc Thần, chửi Lạc Thần một câu: “Chủ nhân lúc trước là Đế vương của Cửu Trùng Thiên, nếu không phải cam tâm tình nguyện làm việc cho Nhân đế, thiên hạ này sớm đã là của chủ nhân rồi. Cá cạch già nhà anh, còn cố tình gọi chủ nhân là Đế phi nương nương nữa, hạ thấp chủ nhân vài phần thì không sợ chủ nhân trách tội anh sao?”
Nhìn thấy Phượng Tổ Thiên và Lạc Thần vẫn như lúc trước. Hai người rảnh rỗi thì bắt đầu mắng chửi đánh nhau. Điều này chứng minh U Quân cũng không làm khó họ. Nhưng lại khiến trái tim tôi nhẹ nhõm. Mà Lạc Thần lúc này ra dáng con gái nhà người ta, gặp Phượng Tổ Thiên động tay động chân với cô ta, lập tức giả bộ tức tối và ấm ức, đi tới chỗ tôi kiện cáo, làm nũng với tôi: “Hi Nhi, cô cũng không quản thúc Phượng Tổ Thiên. Lúc cô ở đây anh ta đều ức hiếp tôi chứ đừng nói là bình thường. Lúc cô không có đây, ngày nào tôi cũng rất vất vả, nay tôi đã là người của cô rồi, cô phải làm chủ cho tôi đó!”
Lúc Lạc Thần nói xong, cô ta lấy ra một chiếc khăn tay mềm và giả vờ lau mắt.
Phượng Tổ Thiên thấy Lạc Thần vui khống anh ta, cơ bản không suy nghĩ Lạc Thần lúc này là con gái nhà người ta, mắt thấy thì đuổi theo là muốn đánh Lạc Thần. Lạc Thần thuận thế nằm trong lòng tôi, ôm lấy vai tôi, khuôn mặt tái nhợt cầu cứu tôi.
“Được rồi. Hai người đừng ồn nữa. Bây giờ tôi tới tìm các người là có chuyện chính muốn bà bạc đây” Tôi đưa tay kéo Phượng Tổ Thiên, rồi kéo Lạc Thần ra khỏi lòng mình, kêu họ bình tĩnh lại, đều là người lớn hết rồi, sao còn như con nít vậy.
Thấy tôi nghiêm túc, Lạc Thần và Phượng Tổ Thiên nhìn nhau và mỉm cười.
Sau đó tâm trạng của hai người bình tĩnh trở lại, trả lời tôi: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong, nguyên nghe theo chỉ thị của chủ nhân.”
Quả nhiên vào lúc quan trọng, người đáng tin nhất vẫn là Lạc Thần và Phượng Tố Thiên. Lúc trước Phượng Tổ Thiên còn tính tình trẻ con, bây giờ cũng không biết là chịu sự ảnh hưởng của Lạc Thần hay là bản thân anh ta đã trưởng thành, lời nói cũng trầm ổn không ít so với trước đây.
Bây giờ chúng ta cần phải mượn chuyện tinh quan làm loạn lần này, đổ hết tội lên người của Nhân đế. Bây giờ Nhân đế vẫn còn trên thiên đình, thế là tôi nói với Phượng Tố Thiên và Lạc Thần, kêu họ đưa tinh quan phạm tội cùng tôi đi gặp Nhân để ở thiên đình..
Lời vừa nói xong, Phượng Tổ Thiên mỉm cười với tôi, nói tôi nghe là Lạc Thần đã sắp xếp chuyện của tinh quan rồi, đã trên đường áp tải tới thiên đình. Chuyện này cứ để anh ta lo là được. Nói xong thì đi vài bước ra tới cửa, đôi tay dang rộng, bỗng dưng hoá thành Phượng Hoàng khổng lồ, hướng thẳng lên bầu trời bao la ngoài cửa.
Còn Lạc Thần thấy Phượng Tổ Thiên đã ngồi xuống, thế là kéo tay tôi, hướng ra cửa, nhân lúc có tầng sương dưới mặt đất, trực tiếp ngồi lên lưng của Phượng Tổ Thiên rồi bay lên. Đợi sau khi tôi ngồi vững trên lưng của Phượng Tổ Thiên, bản thân cô ta cũng trở thành một cung nữ hiền lành tay cầm sáo dài, trên người mặc chiếc váy đầy màu sắc tung bay theo gió. Lúc chúng tôi trên đường tới thiên đình, cô ta thổi sáo xung quanh chúng tôi, toả ra ánh sáng thần tiên.
Phượng Tổ Thiên lúc trước chính là thần thú số một của cung Cửu Trùng Thiên, không những ở cung Cửu Trùng Thiên, mà trong thiên hạ này, cũng là Phượng Hoàng hiền lành duy nhất trên thế gian này, giống loài quý hiếm, cao quý vô cùng, không phải người bình thường nói ngồi thì có thể ngồi vào. Mà Lạc Thần lúc trước đều bị tôi chia cho thiên đình, bị thiên đình sắp xếp tới quản lý mọi mạch nước tại phàm trần lục địa. Ở thiên thần thì xếp theo địa vị, cũng trong thượng thần, hai người họ cùng tôi tới thiên đình, có thể so với việc đi theo một đám cung nữ và lính Thiên cung, rất nhiều sự khiêm tốn và xa hoa. Một là nhắc nhở với đám thiên tiên về thân phận lúc trước của tôi. Hai là tôi vốn không muốn ra quân ồ ạt, một lúc lật đổ Thiên để. Tôi muốn để ông ta từ từ mất đi uy tín, mất đi mọi sự kính yêu từ các thần linh trong thiên đình.
Bên dưới thiên giới của thiên đình tại Cửu Trùng Thiên, lúc Phượng Tổ Thiên đưa tôi trực tiếp tới trước Nam Thiên Môn, lúc này thân phận của tôi, cơ bản không cần báo cho tướng sĩ của Thiên để mà trực tiếp đi vào. Bây giờ thần điện thiên giới đang tảo triều, mà lúc tới thần điện của Thiên đế, từ trên người Phượng Tổ Thiên xuống, lúc này, Lạc Thần sắp xếp giải tinh quan gây rối tại Cửu Trùng Thiên tới đây.
Tôi kêu mọi người đều lui xuống, nắm lấy sợi dây xích buộc trên người tinh quan kia, đi về phía thần điện nguy nga lộng lẫy. Lúc này Thiên đế đang ngồi ở vị trí cao nhất ở thần điện, thấy tình hình tôi tới mà không có bất kỳ ai bẩm báo mà đã đi vào như vậy, vẻ mặt của ông ta lộ ra sự khó chịu. Còn tôi vì đã gả cho U Quân, thân phận bỗng dưng được nâng cao, không còn là thần tử của Thiên đế, cũng không còn là người dân bình thường, mà là quản lý các phi tần của Đại để trong thiên hạ này, Đế phi gặp thần tử, thần tử nên hành lễ, cho dù lúc này Thiên để có không hài lòng với tôi bao nhiêu. Nhưng lúc này địa vị của tôi nhờ phúc của U Quân, vượt lên trên ông ta, cho nên lúc nãy còn quỳ trước thần cung của ông ta. Bây giờ quay đầu nhìn sang tôi quỳ xuống, cung kính Để phi thánh an.
Lúc trước, tôi dựa vào thực lực trở thành Thiên để thì không có thần linh nào quỳ trước tôi như vậy. Nay nhờ có U Quân, lại có thể dưới một người, trên vạn người, tôi nhìn các đại thần xung quanh quỳ trước tôi, im lặng mà lên tiếng: “Tôi cũng như mọi người, là thần tử, lúc trước chúng ta cùng vì thần cung. Mai sau gặp lại, thì không cần hành lễ như vậy. Hôm nay tôi tới, là phụng lệnh của Đại đế, xử lý vụ án, vì sự thịnh vượng của thái bình thịnh thế, cống hiến một phần công sức.”
Lời tôi nói rất đàng hoàng, sau khi nói xong, tôi đi về phía ngai vàng của Thiên đế, nhìn ông ta một cái, ra hiệu ông ta nhường chỗ, cũng không thể để tôi đứng đây làm chủ đòi công bằng cho họ.
Lúc trước tôi ở trước mặt Thiên đế, giống như là thứ muốn cần thì cần, không muốn nữa thì vứt bỏ. Bây giờ tôi trở người, cùng ông ta tranh ghế thần. Tuy Thiên để không thoải mái, nhưng tôi sẽ giằng co với ông ta tới cùng. Ông ta sẽ từ long ỷ đi xuống, còn tôi sẽ ngồi lên, cảm giác mãnh liệt thống lĩnh thiên hạ bỗng chốc dâng trào trong lòng tôi.
“Điện hạ, tinh quan Nguy Nguyệt Yến, là ai xúi giục ông làm loạn Cửu Trùng Thiên?”
Tôi muốn đứng ở triều đình, mượn chuyện tinh quan làm loạn, vạch trần chuyện Thiên để xem mạng người của dân chúng tại nhân gian như cỏ rác. Ông ta ngã xuống, tôi mới có cơ hội đảm nhiệm vị trí của ông ta. Tôi muốn từng bước lật đổ ông ta, bồi dưỡng thế lực của mình