Thần núi cầu mưa sao? Tôi lần đầu tiên mới nghe nói, nhưng mà nếu như mưa là do thần núi cầu thật, thì anh ta có mục đích gì, chẳng lẽ là đã nhìn ra thân phận của tôi và Long Đình, cho nên cố ý để chúng tôi thấy sao?
Tôi cảm thấy không thể nào, tôi và Long Đình ở nơi này vẫn luôn rất cẩn thận, hơn nữa vẫn luôn sinh sống ở những nơi phố xá sầm uất, thành phố đông người phức tạp cho nên rất khó để phát hiện ra chúng tôi.
Tuy nhiên bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài, tôi không thể trực tiếp hỏi Liễu Long Đình vấn đề này được, vì vậy chỉ có thể để anh ôm tôi như ôm con gái, trong tay tôi cầm Cô Hoạch Điểu, giả bộ như đang ở bờ sông chơi với con gái thì bỗng nhiên trời đổ mưa cho nên chúng tôi phải vội vàng chạy về nhà.
Nhưng đúng lúc chúng tôi từ bờ sông chạy đi thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng từ phía đối diện đang lao đến trước mặt chúng tôi, cảm giác giống như là đang đi trên đường ray xe lửa thì có một chiếc xe lửa trực tiếp xông về phía mình vậy, đó là cái cảm giác bị chèn ép, loại cảm giác này là cho tôi bất ngờ giật nảy mình.
Nhưng mà xuất hiện ở trước mắt tôi, không phải là cảnh bị xe lửa đụng chết, mà là bầu trời xanh, mây trắng, nắng xuân, dưới mây trắng là những vạt rừng đào, rừng đào ở bên trong một ngôi làng được thiết kế nối với nhau đem lại cho tôi cảm giác tôi và Long Đình đã đi đến một thế giới khác vậy.
“Đây là chỗ nào?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình không lên tiếng, có thể là cũng không biết, Cô Hoạch Điểu từ trên tôi vai tôi đã nhảy đến trên đầu tôi, nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng của Liễu Long Đình, cậu ta nói với tôi: “Trong lòng anh ta đang nghĩ có thể đây chính là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết.”
Sau khi cậu ta nói xong thì Liễu Long Đình cũng cúi đầu trừng mắt nhìn Cô Hoạch Điểu, bây giờ Cô Hoạch Điểu mặc dù là một con vẹt, nhưng mà con vẹt không phải cái gì cũng biết nói, bây giờ chúng tôi đi tới một nơi không biết tên, tôi cảnh cáo Cô Hoạch Điểu, nếu cậu ta còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ nhổ lông cậu ta rồi đem nấu canh uống.
Cô Hoạch Điểu nghe được lời tôi nói thì không nói nữa, Liễu Long Đình đem tôi để xuống đất, dắt tôi tay đi về hướng ngôi làng trước mặt.
Cái thế giới này thật sự là rất lớn, giống hệt với thế giới bên ngoài của chúng tôi, tuy nhiên cũng chỉ giống nhau ở không gian mà thôi, nhưng mà nơi này dù là không khí hay là bùn đất, hay là cỏ cây hoa lá thì cũng tỏa ra, một loại mùi hương làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, sau này vẫn có thể sống ở những nơi như thế này thì thật sự rất tốt.
Tôi tham lam hít thở không khí trong lành nơi đây, còn Liễu Long Đình thì không có thư giãn tôi, lúc chúng tôi đi tới cửa hàng thì đúng lúc nhìn thấy có mấy người nông dân ăn mặc đơn giản, đang vác cuốc từ ngoài đồng đi về phía cửa hàng, trên người bọn họ còn mặc quần áo cổ đại, nhìn thấy tôi và Long Đình ăn mặc kỳ quái, cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại vui vẻ nói với chúng tôi: “Mới tới sao, đi tìm tôn chủ đi, tôn chủ sẽ phát quần áo cho hai người, sau đó sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện mà hai người muốn làm, bất cứ cuộc sống nào mà hai người nghĩ tới.
“Tôn chủ? Tôn chủ là ai?” Liễu Long Đình hỏi người nông dân một câu.
“Tôn chủ chính là người đứng đầu ở đây, là ông chủ của tất cả mọi người, là ông chủ của nơi này.” Một người nông dân khi nói xong còn đưa tay chỉ về phía sau lưng hai người chúng tôi rồi nói:
“Hai người nhìn kia, có binh lính đến đây đón hai người rồi”
Tôi nghe người nông dân nói như vậy thì quay đầu nhìn phía sau chúng tôi một cái, thấy sau lưng tôi và Long Đình có mấy người mặc trên người bộ giáp sắt của tướng quân trong thời cổ đại, trên tay cầm binh khí rất giống nhau đang đi về hướng tôi và Long Đình. Lúc đến trước mặt chúng tôi, có hai người hướng về phía tôi và Long Đình ôm quyền chào một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói với chúng tôi: “Hai người là người mới đúng không, tôn chủ của chúng tôi có lời mời.”
Vừa dứt lời thì đi lên phía trước của tôi và Liễu Long Đình để dẫn đường cho hai chúng tôi.
Tôi và Long Đình đi vào, vì muốn biết rõ thế ngoại đào nguyên này là chuyện gì đang xảy ra, cho nên lúc đám binh lính dẫn đường thì chúng tôi cũng đi theo phía sau bọn họ.
Đi thêm khoảng nửa tiếng nữa thì những binh lính kia đã dẫn chúng tôi tới phía trước một cánh cửa phủ rộng lớn, phía trên cửa phủ có treo một tấm bảng trên đó viết hai lọc chữ Phủ Đào.
Binh lính kêu người giữ cửa đi vào trong thông báo một tiếng, tôi cùng với Long Đình phải đứng chờ phía bên ngoài.
Một lát sau, người lính giữ cửa đi ra, làm một động tác mời tôi và Liễu Long Đình đi vào bên trong, kêu tôi cùng Long Đình theo đi theo sau bọn họ để đi vào.
Lúc binh lính dẫn chúng tôi vào bên trong phòng khách trong phủ, một mùi thơm tỏa ra từ màn che ở bên trong phòng khách. Màn che ở giữa, dùng rất nhiều lớp rèm châu để che giấu phần lớn khung cảnh bên trong, chỉ biết là có một người ngồi ở bên trong rèm.
Người này ăn mặc vô cùng xa hoa xinh đẹp, mặc dù cách một tầng trân châu nhưng xuyên qua kẽ hở của lớp hạt này, tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong mặc một bộ quần áo cổ đại màu vàng sáng, trên áo tỏa ra ánh sáng lấp lánh, do bức rèm quá dày cho nên tôi cũng nhìn không rõ ràng, chỉ đoán là có thể nó được khảm đá quý hoặc là một thứ gì đó khác.
Nhìn hình dáng thì có thể đây cũng là một người cổ đại, tóc được cột lên, trên đầu cài trâm, đội mũ quan. Tuy không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng có thể xác định người này là một người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người ăn mặc trang sức như thế này, hơn nữa đồ trang trí và đồ đạc trong nhà cũng rất nguy nga lộng lẫy, tôi cảm thấy chỉ cần nhìn một cái thôi thì cũng biết người ngồi sau bức rèm chuỗi hạt này rất giàu có, dù sao cũng là tôn chủ cai trị của thế giới này.
“Hai người làm sao lại đến được vào nguyên tiên cảnh của tôi?” Người trong bức rèm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, giống như đã quen với việc thường xuyên có người từ bên ngoài đi vào.
Không biết đối phương là người như thế nào, cho nên Liễu Long Đình nhìn cách bày trí đồ đạc trong phòng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người trước mặt ở chúng tôi đã bị tấm rèm hạt che đi, nhìn vị tôn chủ kia rồi nói: “Tôi tên là Chu Đình, đây là con gái của tôi, tên là Chu Nhi, sau bữa tối, tôi dẫn con gái tôi đi dạo bên bờ sông rồi đi đến đây.”
Liễu Long Đình bịa ra một lời giải thích, còn Cô Hoạch Điểu thì thấy Liễu Long Đình chỉ là giới thiệu về tôi và anh mà quên cậu ta cho nên đã học vẹt rồi nói với người ngồi phía sau bức rèm: “Tôi là con vẹt, tôi là con vẹt, tôi là con vẹt.”
Người ở phía sau bức rèm nghe được âm thanh của con vẹt thì nhỏ giọng cười một tiếng, sau đó nói với chúng tôi một câu đầy ẩn ý:
“Chỉ cần hai người đi vào nơi này của tôi thì sẽ không đi ra ngoài được nữa, nhưng mà trong đây thì tôi có thể đảm bảo hai người sẽ vĩnh viễn không chết, ở tại đây thì hai người có thể sống bất cứ cuộc sống nào mà mình muốn. Xin hỏi hai cha con của anh, lý tưởng sống của hai người là gì?”
Trong khi người đàn ông này nói chuyện thì đưa bàn tay trắng nõn hái một quả nho trên bàn ở bên ngoài tấm rèm hạt trước mặt, khi anh ta đưa tay ra, bởi vì tôi thấp bé cho nên tôi nhìn thấy tấm rèm hạt bị cổ tay anh ta vén lên. Bên trong lộ ra một cái cằm như ngọc, cổ đeo một chiếc vòng cổ tràng hạt dài tinh xảo, nhìn thế nào cũng giống như một vị thần, vì chỉ khi họ mặc trang phục chính thức mới có thể mang vòng cổ tràng hạt dài như vậy.
Tuy nhiên, khi tôi ngước mắt lên nhìn vào cằm của người đàn ông này, đôi mắt của người đàn ông vẫn ẩn trong tấm rèm hạt, nhưng hình như lúc tôi nhìn cằm của anh ta thì anh ta mới bắt đầu nhìn tôi chăm chú.
Đột nhiên, anh ta siết chặt tay quả nho, dường như sự hiện diện của tôi đã tạo ra ảnh hưởng gì đó đến anh ta, hoặc có thể là anh ta sợ tôi, chỉ thấy anh ta nhanh chóng thu tay vào trong rèm hạt, rồi nói với Liễu Long Đình: “Đây là con gái của anh sao?”
“Đúng vậy, nó tên là Chu Nhi” Vẻ mặt lọc Liễu Long Đình vô cùng bình tĩnh nhìn người phía sau bức rèm, tiếp tục trả lời câu hỏi.
“Vậy tôi muốn cô bé kêu anh một tiếng ba để tôi nghe một chút.” Lúc nãy khi tôn chủ nhìn tôi thì có vẻ như không tin tôi là con gái của Liễu Long Đình lắm.
Liễu Long Đình nghe tôn chủ đưa ra yêu cầu như vậy thì ôm tôi từ ở bên chân đứng lên, liếc mắt nhìn tôn chủ đang ngồi phía sau bức rèm rồi nói với tôi: “Con gái ngoan, mau kêu ba đi nào, hôn ba một cái nào?
Má nó, tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình, trong lòng có hàng dài con ngựa đang gào thét chạy qua, nhưng ở trước mặt của người đàn ông kia tôi không thể làm gì khác hơn là hóa giải nghi ngờ của anh ta, cho nên tôi hôn lên mặt Liễu Long Đình một cái sau đó gọi Liễu Long Đình một tiếng: “Ba”
Sau khi tôi kêu ra tiếng, thì sự xấu hổ từ trong lòng tôi lập tức khiến tôi không còn mong đợi gì về cuộc sống tương lai nữa, tôi mắng Liễu Long Đình là tên khốn kiếp ở trong lòng, chờ sau khi tôi ra khỏi đây an toàn, tôi muốn cho anh biết tay.
Nhưng lúc tôi kêu Liễu Long Đình là ba xong thì có vẻ như người đàn ông ngồi phía sau bức màn đã yên tâm hơn, tiếp tục nói với tôi và Liễu Long Đình:
“Hai người có thể đi vòng quanh ở bên trong Phủ Đào trước, rồi nhân dịp này, hãy suy nghĩ xem muốn một cuộc sống như thế nào. Chỉ cần hai người có thể nghĩ ra thì chỗ này của tôi có thể đáp ứng tất cả. À còn nữa, trong căn phòng tốt nhất ở phía bên phải của Phủ Đào, có một vị khách quý của tôi. Cơn mưa hôm nay là do anh ấy cầu, cho nên tôi hy vọng khi hai người đi ngang qua đó hãy yên lặng một chút, đừng làm phiền đến anh ấy.
-----------------------