Cũng chẳng có gì ghê gớm, chắc là Thần Núi muốn chữa trị vết thương cho tôi. Dù gì tôi cũng không có đôi mắt của Mãng Ngân Hoa, muốn đóng giả làm Mãng Ngân Hoa thì tôi không thể mang vết thương trên mặt đi tìm Phượng Tố Thiên. Nhưng nghe Cô Hoạch kêu lên như vậy, tôi nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Thấy tôi xấu hổ, vẻ mặt Thần Núi cũng hơi lúng túng, nhanh chóng dài tay ra khỏi mặt tôi, giải thích rằng anh ta đang chữa trị vết thương cho tôi, vậy thì mới có thể dễ dàng lừa gạt Phượng Tố Thiên.
Thấy Cô Hoạch ở đó kêu la oai oái, tôi quát cậu ta một tiếng, kêu cậu ta đừng nói tung lung. Cô Hoạch vốn đã khó chịu vì phải trông nom Liễu Long Đình, bây giờ tôi lại mắng mình, cậu ta càng khó chịu hơn, nói với tôi rằng đừng có hân hoan mà quên cựu ái, tôi với Liễu Long Đình yêu nhau bao lâu nay, nếu không phải Mãng Ngân Hoa nhúng tay vào thì không chừng chúng tôi đã có con luôn rồi. Bây giờ Liễu Long Đình chỉ bị si ngốc tạm thời thôi, tốt nhất tôi đừng cắm sừng Liễu Long Đình vào lúc này. Thần Núi chính là người đã có vợ, tôi không nhịn được thì quyến rũ người khác còn tốt hơn!
Nếu không phải tôi đã trưởng thành thì tôi sẽ xông tới cho cô Hoạch một cái tát, ai bảo cậu ta lắm mồm. Bây giờ sắc trời đã sắp tối, tôi hỏi Thần Núi bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Phượng Tố Thiên sao? Thần Núi lắc đầu, nhìn chung quanh thôn xóm, nói: “Đã trễ rồi, tìm nơi nào nghỉ ngơi một đêm đi. Đêm nay cô phải chuẩn bị một chút, cô lừa gạt Phượng Tố Thiên còn khó hơn cả trước kia Mãng Ngân Hoa lừa Liễu Long Đình nhiều. Lúc gặp cô, Liễu Long Đình vẫn là tiểu tinh quái, không phân biệt được khí tức, lại thêm lúc đó Mãng Ngân Hoa còn chưa lấy được đôi mắt của cô, vẫn luôn che mắt đi gặp Liễu Long Đình, bây giờ cô phải có khí tức của Mãng Ngân Hoa thì mới có thể gặp Phượng Tố Thiên.”
Mãng Ngân Hoa đã trở về, sao tôi có khí tức của cô ta? Nhưng thấy Thần Núi không bận tâm chuyện này, tôi cũng không hỏi nhiều, kêu Cô Hoạch mang Liễu Long Đình tới đây, chúng tôi cùng nhau tìm một ngôi nhà sạch sẽ trong làng, vào đó nghỉ tạm.
Không biết Thần Núi lấy từ đầu ra một bộ quần áo mà Mãng Ngân Hoa từng mặc, kêu tôi đi tắm rửa, sau đó mặc đồ của Mãng Ngân Hoa lên người. Còn chuyện đôi mắt của tôi không giống Mãng Ngân Hoa thì càng dễ xử lý, kêu Cô Hoạch đi mua một chiếc kính râm, lúc đó đeo lên, chỉ cần Phượng Tố Thiên không tháo kính ra thì vẫn có thể giấu diếm. Mặc dù đây không phải là kế lâu dài, nhưng ít ra có thể tạm thời ngăn cản Phượng Tố Thiên đi làm chuyện xấu vì Mãng Ngân Hoa. Người trong làng này đều biến mất không còn bóng dáng, Phượng Tố Thiên lại bồi hồi ở đây ăn thịt người, cho dù không cần đầu óc suy nghĩ cũng biết có dính líu tới anh ta.
Buổi tối chúng tôi lấy mấy thứ đồ ăn mà chủ nhà để lại chưa ăn hết nấu tạm một bữa cơm. Mặc dù ăn cơm của người chết thì hơi kỳ kỳ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chẳng qua lúc chúng tôi ăn cơm, trong làng này có rất nhiều người chết, buổi tối oan hồn của họ đều xuất hiện, cả đám ở bên cạnh chúng tôi quỷ khóc sói tru suốt cả đêm. Tinh khí trong người tôi với Thần Núi đủ để chúng tôi có thể bỏ ngoài tại mấy tiếng kêu đó, nhưng bản thân Liễu Long Đình phải tiêu hao tinh khí mới có thể duy trì hình người. Thấy bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, anh ấy nhất thời sợ hãi tựa vào lòng tôi. Thấy anh ấy nhát gan như vậy, tôi đau lòng khổ sở. Đôi lúc tôi hơi nghi ngờ những gì Liễu Long Đình đang làm đều là giả vờ. Dù sao lúc rời khỏi Quy Khư, anh ấy đã dùng lực lượng của bản thân sửa chữa lại toàn bộ Quy Khư đã sập đổ, nhưng thấy anh ấy ngây ngốc như vậy, tôi lại nghĩ dáng vẻ này rất khó để ngụy trang.
“Liễu Long Đình biến thành thế này, nếu vẫn không khôi phục thì sau này cô còn thích cậu ta không?” Thần Núi bưng bát cơm lên ăn, thuận miệng hỏi tôi một câu.
Thực ra thần tiên không cần ăn cơm, tôi còn chưa bao giờ thấy Thần Núi ăn cơm bao giờ. Lúc này bàn tay mảnh khảnh của anh ta cầm đũa, một tay khác bưng bát cơm bằng sứ lớn, không hề phù hợp với thân phận của anh ta chút nào. Nghe anh ta hỏi vậy, tôi là thành thật trả lời đương nhiên là thích. Tôi thích anh ấy vì anh ấy là Liễu Long Đình, cho dù anh ấy si ngốc cả đời thì tôi cũng sẵn lòng chăm lo cho anh ấy.
Thần Núi đang chuyên chú ăn cơm, nghe tôi nói câu này thì lập tức cau mày, lại bình tĩnh hỏi một câu: “Trước kia cậu ta từng làm vô số chuyện tổn thương cô, cô vẫn tha thứ cho cậu ta sao?”
Lúc trước Liễu Long Đình từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, nhưng lúc ở Quy Khư, tôi nhìn thấy anh ấy cam nguyện hy sinh bản thân mình để bảo vệ tôi, thậm chí vì tôi có thể chạy trốn mà giết cả anh trai mình, thế nên tôi lại không hận nổi. Cho dù cả thế giới này ghét anh ấy, tôi cũng muốn yêu anh ấy. Mặc dù anh ấy làm tổn thương tôi, nhưng cũng đã trả giá đắt để bù đắp lại những gì từng làm với tôi.
“Trong tình yêu không có gì gọi là tha thứ hay không, chỉ có yêu hay không. Khi anh yêu một người thì dù anh hận cô ấy đến mấy, muốn moi cô ấy ra khỏi tim mình đến mấy thì cuối cùng, anh vẫn sẽ kìm lòng không đậu tha thứ cho cô ấy…”
“Được rồi, đừng nói nữa, ăn xong rồi nghỉ sớm đi.” Tôi còn chưa dứt lời thì Thần Núi đã ngắt lời tôi, đặt bát đũa lên bàn thật mạnh, không ăn nữa. Tôi không rõ anh ta lại động kinh cái gì, nhưng không ăn thì không ăn, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi gắp đồ ăn cho Liễu Long Đình, kêu anh ấy ăn nhiều một chút.
Buổi tối chúng tôi ngủ một giấc trong làng, sáng hôm sau ngủ dậy, Cô Hoạch đã trở về từ bên ngoài, mang theo một cái kính đen khung tròn cho tôi. Tôi đeo cái kính này vào, trong y hệt như thầy bói mù. Cho nên tôi lại đeo kính đó cho Liễu Long Đình. Mặt của Liễu Long Đình rất cao cấp, anh ấy đeo kính vào lập tức nâng cao đẳng cấp của mắt kính, tôi thấy anh ấy còn rất thích nên vẫn cho anh ấy đeo. Thần Núi kêu chúng tôi mau lên xe liễn, men theo vết máu của Phượng Tố Thiên hôm qua, đi tìm Phượng Tố Thiên.
Trước kia tôi cho rằng Thần Núi rất ít nói, có lẽ cũng là vì tôi với anh ta không thân thiết gì. Bây giờ đã quen thuộc rồi, anh ta thường xuyên hỏi tôi rất nhiều chuyện, rõ ràng là tin đồn mà còn hỏi rất nghiêm trang. Chẳng qua khi nhắc tới Mãng Ngân Hoa, tôi lại không nhịn được hỏi Thần Núi, nhược điểm của Mãng Ngân Hoa là gì? Anh ta đã hứa hẹn sẽ cùng tôi diệt trừ Mãng Ngân Hoa, tiết lộ chút bí mật của cô ta để tôi vui vẻ cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.
Hôm qua Thần Núi không muốn nói cho tôi, nhưng hôm nay anh ta trầm tư nhìn tôi một hồi, mới nhếch môi cười, không nói thẳng mà chỉ nói: “Thực ra cô ta với tôi đều là một loại người, chúng tôi đều có cùng một mục tiêu. Đôi khi phụ nữ mà có dã tâm thì còn lợi hại hơn cả đàn ông. Chẳng qua cô ta quá ngu xuẩn, cho dù chúng ta không giết cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị xử tử”
Thần Núi nói tới đây, tôi nhất thời phản ứng lại, chẳng lẽ Mãng Ngân Hoa muốn xưng bá chúng thần, thống nhất tam giới? Cho nên cô ta mới bước lên con đường cũ, kêu Phượng Tố Thiên hút tinh khí giúp cô ta?
“Những cô ta không tiếp tục đi theo chúng ta. Có lẽ Phượng Tố Thiên đã bị cô ta từ bỏ” Thần Núi lại bổ sung một câu. Không chờ tôi nổi nóng, Cô Hoạch đứng trên nóc xe liễn, chỉ vào một ngọn núi lớn đằng trước, quay sang nói với tôi và Thần Núi: “Tìm thấy rồi, Phượng Tố Thiên đang trốn trong một hang động bên kia!”
Trước kia tôi cho rằng Thần Núi rất ít nói, có lẽ cũng là vì tôi với anh ta không thân thiết gì. Bây giờ đã quen thuộc rồi, anh ta thường xuyên hỏi tôi rất nhiều chuyện, rõ ràng là tin đồn mà còn hỏi rất nghiêm trang. Chẳng qua khi nhắc tới Mãng Ngân Hoa, tôi lại không nhịn được hỏi Thần Núi, nhược điểm của Mãng Ngân Hoa là gì? Anh ta đã hứa hẹn sẽ cùng tôi diệt trừ Mãng Ngân Hoa, tiết lộ chút bí mật của cô ta để tôi vui vẻ cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.
Hôm qua Thần Núi không muốn nói cho tôi, nhưng hôm nay anh ta trầm tư nhìn tôi một hồi, mới nhếch môi cười, không nói thẳng mà chỉ nói: “Thực ra cô ta với tôi đều là một loại người, chúng tôi đều có cùng một mục tiêu. Đôi khi phụ nữ mà có dã tâm thì còn lợi hại hơn cả đàn ông. Chẳng qua cô ta quá ngu xuẩn, cho dù chúng ta không giết cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị xử tử”
Thần Núi nói tới đây, tôi nhất thời phản ứng lại, chẳng lẽ Mãng Ngân Hoa muốn xưng bá chúng thần, thống nhất tam giới? Cho nên cô ta mới bước lên con đường cũ, kêu Phượng Tố Thiên hút tinh khí giúp cô ta?
“Những cô ta không tiếp tục đi theo chúng ta. Có lẽ Phượng Tố Thiên đã bị cô ta từ bỏ” Thần Núi lại bổ sung một câu. Không chờ tôi nổi nóng, Cô Hoạch đứng trên nóc xe liễn, chỉ vào một ngọn núi lớn đằng trước, quay sang nói với tôi và Thần Núi: “Tìm thấy rồi, Phượng Tố Thiên đang trốn trong một hang động bên kia!”
Nói xong, Cô Hoạch thúc giục chiếc xe chạy về phía chân núi kia. Trước cửa hang ẩm ướt dưới chân núi, tôi thấy mấy dấu chân in sâu trên đất bùn ướt, dính vết máu đã khô uốn lượn hướng vào trong hang.
Tôi quả thực không dám tưởng tượng phượng hoàng được coi là thụy thú bây giờ lại rơi vào nông nỗi này. Tôi kêu Cô Hoạch chiếu cố Liễu Long Đình giúp tôi, tôi với Thần Núi đi vào trong hang. Lúc này trong hang tối om, Thần Núi giơ tay phát ra một quả cầu ánh sáng, ánh sáng từ quả cầu này giống như ánh trăng, chiếu sáng cả hang động lớn. Trong ánh sáng màu bạc này, tôi thấy Phượng Tố Thiên đã biến thành hình người, đang ngã gục dưới nền hang, thân thể dơ bẩn, không hề nhúc nhích, gương mặt tuấn tú chính khí giờ đây dính đầy bụi đất, không còn chút thần thái nào. Không biết từ khi nào trên vai anh ấy mọc thêm hai cái đầu rắn dữ tợn, hai cái đầu rắn chiếm cứ thân thể của Phượng Tố Thiên, hai cái đầu dư ra lúc Phượng Tổ Thiên biến thành phượng hoàng chắc hẳn chính là hai con rắn này.
Thấy Phượng Tố Thiên như vậy, tôi không biết trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, anh ấy đã trải qua những gì?
Hai con rắn thấy có người tiến vào thì bò xuống người Phượng Tố Thiên, há miệng đớp về phía tôi với Thần Núi.
-----------------------