Khi Phượng Tố Thiên nghiêm túc nói với tôi những câu đó, bản thân mình có chút không dám tin, ngay cả khi tôi tự đoán được rằng tôi thật sự như thế thì trong trái tim vẫn có một giọng nói nghi ngờ hỏi sao tôi có thể như thế được, nếu như tôi thật sự là Đại đế Thượng cổ gì đó thì sao cuộc đời tôi lại yếu đuối và thê thảm như thế này chứ? Dù sao thì kiếp trước tôi cũng là Đại đế Thượng cổ, coi như hiện tại phải xuống nhân gian lịch kiếp đi nữa thì kiếp này cũng phải cho tôi một hai tài nghệ chứ, nếu không thì sao tính Đại đế Thượng cổ gì đó được.
Nhìn thấy vẻ mặt nửa chữ cũng không tin của tôi, ánh mắt của Phượng Tố Thiên nhìn tôi khi đó lộ ra một vẻ bi thương và tiếc nuối, anh vươn tay định nắm lấy tay tôi, nhưng trong giây phút hai bàn tay sắp chạm vào nhau ấy anh như đang lo lắng kiêng dè điều gì đó mà rụt tay lại, rồi trực tiếp quỳ xuống đất ngay trước mặt tôi, tiếp tục nói: “Tôi biết chủ nhân chắc chắn đang nghi ngờ về thân phận kiếp trước của bản thân mình, bởi vì Liễu Long Đình luôn không ngừng điều tra thân phận thật sự của tôi, mà ngài không thể không nghe được những lời đồn đại, vốn dĩ chuyện này tôi dự định cả đời này sẽ không nói cho ngài biết, nếu như ngài không biết thân phận thật của mình, thì khoảng thời gian ở bên ngài của tôi sẽ có thể dài ra thêm một chút, nhưng tôi không thể ích kỉ như thế, tôi vốn chỉ là một con phượng hoàng ngài cưỡi. Khi cả gia tộc của tôi chìm trong biển lửa của sự diệt vọng, chính ngài là người đã cứu tôi, hơn nữa còn cho tôi một chức vị để bên cạnh ngài, bảo vệ ngài. Chính ngài đã cứu tôi, vì vậy tôi muốn trân trọng quãng thời gian ngài ở phàm trần cưới ngài, tôi đã quá ích kỷ, tôi đã sợ rằng, nếu như ngài biết thân phận thực sự của bản thân mình liền rời xa tôi. Vậy nên tôi đã luôn giấu giếm ngài, xin lỗi chủ nhân, Tố Thiên làm sai thật rồi, nhưng tôi vẫn muốn xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, nếu như chủ nhân cần, tôi sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước với ngài, chỉ cầu mong sau ngày hôm nay khi trí nhớ của ngài dần được hồi phục, ngài sẽ không đuổi tôi đi. Ngoài chủ nhân ra, tôi đã không còn ai khác ở bên nữa rồi”
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có một người yếu đuối quỳ dưới đất trước mặt tôi như thế, lại còn cầu xin tôi tha thứ, mà hơn thế nữa người này lại còn chính là Phượng Tố Thiên.
Đồng thời tôi hiện lại nhìn bộ dạng tự trách của Phượng Tố Thiên liền lập tức đỡ anh trên nền đất đứng dậy, nói với anh rằng sau này không phải làm như thế với tôi nữa, tôi nhìn có chút kì quặc, bảo anh cứ gọi mình là Tô Nhi, dù gì thì tôi cũng đã gả cho anh rồi, đương nhiên sẽ không chủ động hủy bỏ hôn ước với anh ấy.
Có thể là vừa rồi lời nói của Thông Thiên giáo chủ đã kích động đến Phượng Tố Thiên, trong khi tôi đỡ Phượng Tố Thiên đứng dậy, đôi mắt anh đã đỏ hoe, hỏi tôi rằng nếu tôi không hủy bỏ hôn ước, đám thần tiên trên trời kia sẽ cười nhạo tôi mất, anh chỉ muốn ở bên tôi nên khi tôi đồng ý với điều ấy anh đã vui đến quên trời quên đất, vậy nên mới phạm phải sai lầm như thế, làm tôi có một vết nhơ trên lưng, đều là do anh đã hại tôi, nhìn bộ dạng đáng thương của Phượng Tố Thiên khi nói những lời này, trái tim anh cũng mong manh, thật sự vừa làm tôi đau lòng lại vừa làm tôi phiền lòng.
“Đừng nói nữa, họ thích nói thì cứ để họ nói đi, vả chăng chuyện kiếp trước cũng đã là chuyện kiếp trước, chúng ta bây giờ sống tốt cho hiện tại là ổn rồi, anh đừng nghĩ nhiều, cả tối mặc nguyên bộ đồ như thế không thấy mệt sao, mau đi đổi bộ đồ ngủ rồi đi nghỉ sớm đi.”
Tôi thúc giục Phượng Tố Thiên, tôi không hề muốn biết chuyện của kiếp trước dù chỉ là một chút, chỉ muốn kiếp này có thể trả hết nợ cho Phượng Tố Thiên, nếu có tiếp sau tôi vẫn muốn đầu thai được làm người, muốn làm một người bình thường, không muốn có quan hệ với bất kì ai nữa.
Nghe những lời nói mang đầy sức sống của tôi đã làm cho vẻ mặt u ám của Phượng Tố Thiên tốt lên một chút, anh cũng không vào nhà tắm thay đồ ngủ mà cứ đứng im trước mặt tôi như thế cởi đồ ngay trước mặt, tôi ngồi đơ trên giường, vô ý nhìn thấy vùng bụng săn chắc, còn thêm đôi chân dài, còn có những thứ gì khác tôi cũng không dám nhìn gì thêm nữa, ánh mắt trốn tránh hướng ra chỗ khác, sau khi đợi Phượng Tố Thiên mặc xong quần áo ngủ ngồi lên giường, anh xoay người, vùi đầu vào lòng tôi, ôm cứng eo không chịu buông tay dù chỉ một chút, một lúc sau mới mở lời hỏi han: “Chủ nhân, em biết không, trước đây khi còn ở thiên giới, anh đã bắt đầu có tình cảm với em nhưng lại không dám thổ lộ ra. Lần hạ phàm này, anh đã làm một chuyện mà từ trước đến nay bản thân không dám làm, hiện tại em đã là vợ anh rồi, anh nhất định phải kiên cường, anh nhất định sẽ bảo vệ em”
Khi nói với tôi những lời này Phượng Tố Thiên không khác gì một đứa trẻ chọc tôi có chút tức cười nên cũng phối hợp với anh nói, nếu còn để tôi phải chết thì kiếp sau sẽ không thèm gặp lại anh nữa. Chẳng qua nói xong những lời đó tôi bỗng cảm thấy kì lạ, đầu thai chuyển kiếp luôn đi kèm với một nhiệm vụ nào đó, mà cho đến hiện tại tôi vẫn không có bất kì nhiệm vụ nào phải làm, như thế không phải rất kì lạ sao.
Vậy nên tôi mới cúi đầu hỏi Phượng Tố Thiên đang trốn trong lòng mình: “Trước đây anh là thuộc hạ của em, vậy anh có biết vì sao em lại hạ phàm không, em xuống hạ giới làm gì thế?”
Phượng Tố Thiên nghe xong câu hỏi của tôi liền lập tức từ trong lòng tôi nhổm người dậy, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, hiện tại tôi đã biết được thân phận thực sự của mình, anh ta cũng không nên giấu tôi bất kì chuyện gì nữa, nói với tôi: “Ba nghìn năm trước, em và Nữ Oa Đại đế muốn đưa một vài người lên thiên giới làm thần, nên đã sắc phong cho một vài người phàm, cái mà con người thời đại này gọi là Phong Thần Bảng. Trong thời gian đó không phải chỉ có cuộc chiến tranh giành giữa người với người mà các tộc yêu thú cũng bắt đầu xảy ra chiến loạn để giành chỗ lên thiên giới làm thần tiên, một vài yêu thú thậm chí còn có ý định lật đổ địa vị của em liền liên kết với nhau đánh lên Cửu Trùng Thiên. Các yêu ma quỷ quái này đương nhiên không đấu lại được với thượng thần thiên giới, trong một vài năm ngắn ngủi đã thống lĩnh quân đội đánh tan đám yêu thú hơn nữa còn thuận lợi phong thần cho người phàm, nhân gian dần dần trở lại quỹ đạo ban đầu của nó. Hai nghìn năm trước, em đột nhiên tự ý hạ phàm, nói muốn được trải nghiệm cảnh sắc nhân gian gấm hoa mỹ lệ mà Nữ Oa Đại đế đã nhọc công tạo nên, nhưng lần em xuống nhân gian này, vong hồn của những yêu thú bị trấn áp trước kia sống lại. Sau đó em không trở lại thiên giới nữa, mà đám yêu thú kia đến hôm nay đã sống lại rất nhiều, Thần Sông luôn bận lòng về việc giết đám yêu ma quỷ quái đó, muốn tận gốc trừ khử chúng, nên nếu anh đoán không sai, sự đầu thai chuyển kiếp của em ngày hôm nay có thể chính là để trấn áp đám yêu ma đó.”
Khi Phượng Tố Thiên nói những lời này cũng có chút không chắc chắn, chẳng qua suy cho cùng chuyện kiếp trước của tôi cũng không cần nói với anh, nhưng nếu thật sự tôi xuống dưới này để trấn áp yêu ma quỷ quái vậy thì xung quanh tôi phải có yêu ma chứ vậy mà đến hiện tại, ngoài Cô Hoạch Điểu ra thì tôi chẳng gặp bất kì một yêu thú thượng cổ nào.
Tôi rất thắc mắc, nhưng cả một ngày lăn lộn mệt mỏi, cũng chẳng còn tâm tư nào mà suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ nhiều nữa hết liền chui vào chăn, chuẩn bị ngủ. Nhưng vào lúc tôi chuẩn bị thiếp đi, Phượng Tố Thiên cũng theo tôi chui vào tấm chăn kia, trong bóng tối, tay anh nắm chặt lấy ngón tay tôi sau đó ngậm vào miệng mình, đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu ngón tay của tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong tim, nói anh đừng quậy nữa, mau đi ngủ đi.
Tôi biết Phượng Tố Thiên muốn làm gì, thâm tâm mặc dù đã đồng ý ở bên anh suốt quãng đời còn lại này nhưng đối với những chuyện như thế này tôi luôn tìm cách trốn tránh, mà Phương Tố Thiên cũng nghe ra suy nghĩ không mấy tình nguyện kia của tôi, anh cũng không có ý trách móc, nhả ngón tay đang ngậm trong miệng ra, đầu ngón tay giây phút ấy có chút lạnh lẽo. Phượng Tố Thiên vẫn ôm cứng tôi từ phía sau, vùi đầu vào mái tóc, thì thầm khe khẽ bên tai: “Tô Tô, em đồng ý ở bên anh đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất anh có rồi, em đừng lo, anh sẽ không cưỡng ép em đâu, em là nữ thần trong tim anh, anh không nỡ để bản thân mình vấy bẩn em.”
Không biết vì sao, khi nghe Phượng Tố Thiên nói những lời này lại làm trái tim tôi mềm nhũn, với Liễu Long Đình tôi chỉ là chiếc giày rách anh ta vứt đi, nhưng với Phượng Tố Thiên tôi là một bảo bối quá giá của cuộc đời người ấy.
Tôi lưỡng lự trong phút chốc, sau đó quay người nhìn Phượng Tố Thiên, vươn tay ôm lấy cổ anh, hít thở hương thơm nhàn nhạt trên người người đàn ông này, nói: “Anh đợi em đi, đợi khi nào em muốn em sẽ giao bản thân mình cho anh.”
Phượng Tố Thiên thấy tôi chủ động ôm anh mà trong giây phút đã vui như một đứa trẻ được cho kẹo, ngọt ngào nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nói với tôi một câu một câu ngủ ngon, sau đó chúng tôi thật sự đã không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì, cả đêm hôm đó yên tĩnh ngủ say.
Tờ mờ sớm hôm sau vào khoảng bốn, năm giờ sáng, tôi không biết đó là ảo giác của mình hay là một thứ gì đó gì đó, bản thân luôn cảm giác nó đứng cạnh giường của tôi và Phượng Tố Thiên, thứ kia làm tôi cảm thấy kì lạ vô cùng, nó giống như một con yêu quái nào đó vậy, nhưng khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt nhìn lại thấy bên cạnh giường chẳng có điều gì cả, chỉ là một khoảng không trống rỗng. Lúc đó tôi muốn đánh thức Phượng Tố Thiên dậy hỏi xem anh có cảm giác như tôi không, vừa nhổm người đã phát hiện cạnh mình rơi ra một chiếc thiệp mời!
-----------------------