Đỉnh Tạo Vật này là một trong mười đại thần khí thượng cổ, pháp lực vô biên, từ thời kỳ hỗn độn nó đã xuất hiện rồi, tôi nghĩ nó nhất định là có nguyên nhân gì mới làm cho pháp lực vô biên trong đó không còn, không phải bởi vì nó đã bị vùi lấp ở trong nhân gian ba năm mà nó đã tiêu hao hết tất cả pháp lực.
Khi nghĩ đến mấy vấn đề này, tôi lại lần thứ hai bức ép Đỉnh Tạo Vật này từ trong thân thể tôi ra, nó cũng giống như bình thường, hiện lên một chút lục quang nhàn nhạt, không có thực thể chỉ là một cái bóng hư ảo, nghĩ đến trước đây đã rất lâu rồi, đĩ nhiên cũng có vật không có thực thể như này mà còn có năng lực thật lớn như vậy, cũng thật sự là quá thần kỳ, hiện tại tôi nhìn chằm chằm vào vật thể to lớn này thật lâu, cũng không hiểu nguyên nhân gì làm nó mất đi pháp lực, nếu tìm ra được nguyên nhân đó tôi có thể khởi động lại Đỉnh Tạo Vật này khôi phục lại thần lực của nó.
Có thể là khi Liễu Long Đình tỉnh lại đã nghe Cô Hoạch Điểu nói về sự việc của tôi, sau khi tôi vào phòng nghỉ ngơi một lúc liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, là tiếng của Liễu Long Đình. Tôi biết chuyện này không thể trách Liễu Long Đình, cũng không thể nào trách ai, muốn trách thì trách bản thân tôi quá vô dụng cho nên mới để cho Liễu Long Đình lo lắng một trận vô ích. Chỉ là tôi nhất thời không khống chế tốt tâm tình của bản thân mới có chút khó chịu đối với Liễu Long Đình. Hiện tại tôi tận lực chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, sau đó tôi mới gọi Liễu Long Đình vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, Liễu Long Đình bước vào, trong tay bưng một chén thuốc còn có một ít điểm tâm, thấy tôi ngồi một mình trên ghế lập tức đi về phía tôi, nói với tôi: “Em đang không vui phải không?”
“Không có, tôi làm sao mà không vui.’’ Tôi trả lời Liễu Long Đình, nhìn Liễu Long Đình đặt chén thuốc trên bàn, tôi nhất thời hận chính bản thân mình, thật vất vả mới khỏe lại một chút, hiện tại lại làm một chuyện căn bản chẳng ra làm sao, đem pháp lực của tôi thật vất vả mới phục hồi được đã tiêu hao cho bằng hết.
Cũng không đợi Liễu Long Đình bảo tôi uống thuốc, tôi tự mình bưng chén thuốc lên trước, một hơi đem thuốc uống hết sạch, sau đó đem bát đặt ở trên đĩa, thuốc này quá đắng, tôi thuận tay lại lấy một chút điểm tâm ngọt lên nhét vào miệng, nhai hai miếng, nước mắt trong nháy mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống.
Liễu Long Đình nhìn tôi đang bình thường rồi bỗng nhiên lại khóc, vì thế vội vàng từ trong tay lấy ra một cái khăn tay hỏi tôi đang yên ổn như thế mà tại sao lại khóc? Nhìn dáng vẻ của Liễu Long Đình quan tâm tôi như vậy, tôi lại không muốn bộ mặt giả vờ của tôi bị anh nhìn thấy, vì thế liền nhanh chóng lau hết nước mắt cười nói với anh không có gì, chính là thuốc quá đắng làm nước mắt của tôi cũng rơi theo mà thôi.
Nghe tôi nói những lời này, Liễu Long Đình cũng biết tôi không nói thật, vì thế đứng lên đi tới trước mặt tôi, ấn đầu tôi vào trong ngực anh, nói: “Đừng buồn nữa, nếu không phải em nói đi Phong Đô huyễn cảnh cứu tôi, chỉ sợ kế hoạch của tôi sẽ không thành công, tôi là ôm tâm chắc chắn chết mới có thể đi gặp Phong Đô đại đế. Cho nên nếu không phải là nhờ em, có thể tôi của hiện tại đã ở bên trong địa ngục của Phong Đô đại đế rồi.”
Mặc kệ Liễu Long Đình nói lời này là an ủi tôi hay là vì nguyên nhân gì khác, hiện tại tôi đã không muốn vì chuyện này mà phiền não nữa. Thời điểm tôi đi gặp Phong Đô đại đế, anh ta nói Liễu Long Đình nợ hồn phách của anh ta, Liễu Long Đình ở kiếp trước cũng chưa từng làm chuyện gì tổn hại trời đất, hơn nữa còn quy thuận thiên đình mới làm cho hệ thống thần linh được hoàn chỉnh như hiện tại, làm cho các loài yêu quái bị trục xuất cũng có nhà. Có điều kiếp này anh ấy làm nhiều chuyện ác hơn, muốn sử dụng sức mạnh của Đỉnh Tạo Vật để biến mọi thứ trở về hoang tàn như trước, trong thời gian ngắn làm cho sinh linh lầm than, nhưng sau đó anh ấy lại hy sinh chính bản thân mình hiến tế cho Nữ Oa, cứu sống lại tính mạng của những người đã chết kia, đem tai họa này trở lại bình thường vậy thì sẽ giảm bớt được tội ác. Hơn nữa đáng nói đến lúc Phong Đô đại đế gọi Liễu Long Đình, gọi là Đông Hoàng, nói như vậy tội đại ác này là cực lớn, là Liễu Long Đình phạm phải ở kiếp trước?
“Long Đình, kiếp trước anh có phải đã phạm phải sai lầm gì không?” Tôi chuyển đề tài hỏi Liễu Long Đình vấn đề này.
Liễu Long Đình nghe tôi tự nhiên hỏi anh lời này có chút tò mò, nhưng mà cũng rất nhanh cười với tôi một chút: “Sao em lại hỏi cái này?”
“Phong Đô đại đế nói anh nợ hồn anh ta, khi anh chết sẽ đem anh nhốt vào địa ngục Phong Đô của anh ta, vĩnh viễn chịu hết mọi loại tra tấn. Tôi cho rằng lúc Liễu Long Đình nghe được lời này của tôi ít nhất sẽ khiếp sợ hoặc là sợ hãi một chút, nhưng trên mặt Liều Long Đình không nhìn thấy bất kỳ biểu tình sợ hãi hay khiếp sợ nào, hơn nữa anh trả lời tôi cũng vô cùng thoải mái, nói với tôi: “Cách ngày tôi chết còn mười mấy triệu năm nữa, đến lúc đó rồi nói sau.’’
Liễu Long Đình nói như vậy ngược lại làm cho tôi tò mò về kiếp trước của anh, hỏi anh: “Vậy anh trước đây đã phạm sai lầm gì chứ? Sau khi chết hồn phách phải đi vào địa ngục của Phong Đô đại đế?”
Liễu Long Đinh thấy tôi hỏi anh ấy, tựa hồ cũng không muốn nói với tôi, chỉ là đưa tay sờ tóc tôi, mơ hồ trả lời: “Đây đều là chuyện rất lâu khi trước, đã qua rồi thì để cho nó qua đi.’’
Tôi không có nhiều ký ức trước đây, Liễu Long Đình không muốn nói cho tôi biết, tâm tình hiện tại của tôi cũng không muốn hỏi nhiều, kỳ thật tôi còn rất muốn hỏi Liễu Long Đinh một chút, pháp lực của anh làm sao mà khôi phục? Nếu như hiện tại không phải ở Phong Đô, dựa theo thực lực hiện tại của Liễu Long Đình, nếu U Quân còn chưa bị đánh bại, hai người bọn họ nếu tiếp tục đánh nhau, nhất định sẽ không phân thắng bại. Chỉ là hai tháng trước khi tôi cùng U Quân đấu, Liễu Long Đình còn chưa có pháp lực mạnh như vậy, bằng không anh làm sao có thể vòng quanh một vòng tròn lớn như vậy tổ chức hiến tế cho tôi để tăng cường pháp lực cho tôi. Chẳng qua hiện tại thân thể của tôi không tốt lắm, hơn nữa vẫn luôn là Liễu Long Đình chiếu cố tôi, nếu như lúc này tôi hỏi pháp lực của anh như thế nào nhanh chóng khôi phục như vậy, vì sao tôi không thể, tôi sợ anh ấy sẽ cảm thấy rằng anh ấy không chiếu cố tôi tốt, dù sao Liễu Long Đình nguyện ý mỗi ngày nấu thuốc cho tôi, tôi cũng nên hài lòng.
“Phong Đô đại đế đáp ứng chúng ta, giúp chúng ta giải trừ kết giới của Minh giới, nhưng mà anh ta nói đây là sự khởi đầu của chúng ta mà thôi, ý của anh ta không phải là sau này chúng ta còn có thể đối mặt với nhiều chuyện khó giải quyết hơn?”
Tuy rằng tôi biết Phong Đô đại đế là có ý tứ này nhưng tôi vẫn nói chuyện này với Liễu Long Đình. Nhưng mà coi như là tôi không nói, Liễu Long Đình chính anh ấy tựa hồ cũng đoán được một phần nào rồi, tôi nói xong lời này, anh ấy hít vào một hơi thật dài rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi đầu nói với tôi: “Cho dù là mới bắt đầu thì thế nào, không phải là vẫn còn có tôi sao? Em sợ cái gì?”
Nhưng tôi không thể luôn dựa vào Liễu Long Đình, tôi có sứ mệnh và nhiệm vụ riêng biệt của mình. Hiện tại Thiên Giới giao cho Lạc Thần thay tôi tạm thời quản lý, nhưng hiện tại tôi đã đi tới vị trí này cũng không thể tiếp tục giống như trước đây, cảm thấy dù sao cũng có Liễu Long Đình ở đây, chuyện của tôi anh ấy quan tâm là được rồi.
“Vậy anh có thể cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?” Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Liễu Long Đình vẫn luôn có pháp lực mạnh hơn tôi, tôi không hiểu nên muốn hỏi anh, ít nhất hiểu được đại cục tôi mới biết phải làm như thế nào.
Nhưng khi tôi hỏi Liễu Long Đình chuyện này, cũng không biết Liễu Long Đình có cố ý không muốn trả lời tôi hay là cảm thấy tôi có vấn đề gì, nâng mặt tôi lên hỏi tôi: “Hôm nay em bị sao vậy? Chuyện ở Phong Đô, em không phải vẫn để trong lòng chứ. Kỳ thật em đã làm rất lợi hại, nếu không phải em, tôi hiện tại khẳng định không thể xuất hiện bên cạnh em nhanh như vậy.’’
Tôi nhìn Liễu Long Đình một cái, không tiếp tục hỏi anh vấn đề này mà là nói với anh: “Ngày mai tôi cần đi địa phủ tìm Thập Điện Diêm Vương lấy cờ chiêu hồn.”
“Thân thể em còn chưa khỏe hẳn, để tôi đi cùng em.”
Mặc dù Liễu Long Đình đi cùng tôi ít nhất tôi sẽ an toàn một chút, nhưng tôi không muốn dựa vào danh tiếng của anh ấy để làm tất cả những việc của bản thân tôi phải làm, vì vậy tôi mỉm cười với Liễu Long Đình, chạm vào bàn tay trắng nõn của anh ấy, nói với anh ấy: “Không cần, ngày mai tôi và Cô Hoạch Điểu đi cùng nhau, anh ở nhà chơi với đám trẻ đi.”