Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu giữ trong một ngôi đền thờ Tống Tử sao?

Tôi đã dùng một ngôi đền chuyên thời trẻ con để lưu giữ kí ức trong kiếp trước của mình?

Thế nhưng thực sự thì chắc Thần Núi cũng không chạy từ nơi xa đến đây chỉ để tung tin vớ vẩn với tôi. Cho nên anh ta ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng không có tiếp tục tranh cãi với Thần Núi, ngược lại còn nói lời cảm ơn với Thần Núi, sau đó cúi xuống và ôm tôi vào lòng.

Thần Núi vốn là nhìn thấy Liễu Long Đình tức giận, vẻ mặt còn có chút tự đắc, nhưng hiện khi Liễu Long Đình nhìn anh ta anh ta lại lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, làm ra vẻ không quan tâm, cũng nói sẽ không đi theo chúng ta. Sau khi bỏ lại một câu đơn giản kêu chúng tôi tự mình đi tìm hiểu, rồi quay người bước lên lưng của các tiên nữ quay trở về trời.

Lúc này Liễu Long Đình nâng cằm nhìn về phía xa xa nơi Thần Núi biến mất, khóe môi nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ nhìn ra thứ gì đó

“Anh đang cười cái gì vậy?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình liếc tôi một cái, không quan tâm Hoàng Tam Nương có ở bên cạnh tôi hay không, anh ấy hôn lên môi tôi và nói: “Không có gì đâu. Chỉ là nhìn chúng ta đang bên nhau, tôi cảm thấy Thần Núi thật đáng thương”

Nhìn Thần Núi mới thay Liễu Long Đình làm Tam Lang giáo chủ được một tháng, mà lòng tin của đã tăng nhiều như vậy. Ngược lại Liễu Long Đình làm giáo chủ lâu như vậy, cũng không có tiến bộ gì, lại còn ở đây nói Thần Núi đáng thương.

Tôi liền mắng anh ấy, hiện tại chúng tôi mới thật đáng thương, tự mình đi tìm đồ vật, còn cần nhờ vào Thần Núi nói chúng tôi biết nơi có thứ chúng tôi muốn tìm. Gương trời trong tay Thần Núi sử dụng thật tốt, có nó có thể biết được thứ mình muốn tìm, nhìn thấy cả quá khứ và tương lại. Nếu biết trước như vậy ngày xưa tôi đã mượn dùng, hỏi gương trời xem kiếp trước tôi đã đi đâu và để lại những gì. Lúc đầu, tôi nghĩ Liễu Long Đình đã nói với tôi rằng tôi có thể không nhớ rõ kiếp trước của mình nhưng nhất định có để lại một số di vật. Tôi nghĩ đó là suy đoán, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Vì thực sự có điều thứ gì đó ở phía trước, nên chúng tôi sẽ đến đền thờ mà Thần Núi nói ngay bây giờ. Nhưng khi chúng tôi rời đi, chúng tôi đã nhìn thấy một vài xác chết trên mặt đất. Người đàn ông tin vào Thần Núi, nhưng khi Thần Núi đến, anh ta đã ngất xỉu và hẳn là đã bị Thần Núi giết. Người đàn ông nọ đã giết người, hơn nữa nhiều người thấy anh ta giết người như vậy tự nhiên không tránh khỏi bị trừng phạt.

Nhưng tôi và Liễu Long Đình không phải là cảnh sát. Đương nhiên, chúng tôi không quan tâm đến những xác chết trên mặt đất, chúng tôi lái xe rời đi. Nhưng khi tất cả lên xe và chuẩn bị lái đi, một đốm đen bên ngoài cửa kính xe đập thẳng vào cửa sổ bên cạnh tôi!

Tôi sợ đến mức chưa kịp đến xem đây là vật gì, đã lập tức giật mình vì tiếng một tấm kính rất lớn và vào một vật thể, nó giống như một trận mưa đá lớn đập vào kính rồi phát ra một tiếng động vang trời.

Liễu Long Đình nghĩ rằng có thứ gì đó là muốn tấn công mình, nên anh ta lập tức cúi xuống che cho tôi, nhưng khi chúng tôi nhìn ra cửa sổ kính một lần nữa, chúng tôi thấy đó là một con vẹt rất xấu xí nhưng rất quen thuộc đang vẫy cánh mạnh mẽ ngoài cửa sổ, nó dường như muốn đi vào.

Hoàng Tam Nương không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau chúng tôi, vì vậy cô ấy quay lại và hỏi chúng tôi có chuyện gì. Ngay khi Liễu Long Đình nhìn thấy con vẹt, anh ấy ngay lập tức nhận ra con vẹt bên ngoài là Cô Hoạch Điểu. Nhưng anh ấy không nói gì với Hoàng Tam Nương và cứ để cô ấy lái xe rời đi.

Có vẻ như Liễu Long Đình không muốn để Cô Hoạch Điểu vào. Dù sao, Cô Hoạch Điểu luôn nói cho tôi biết những gì anh ấy đang nghĩ, nên anh rất khó chịu khi nhìn thấy Cô Hoạch Điểu.

Ban đầu, khi tôi ở cùng Liễu Long Đình và Hoàng Tam Nương thấy có chút buồn chán. Hoàng Tam Nương luôn cố gắng để bảo vệ Liễu Long Đình. Chỉ cần tôi nói sai điều gì với Liễu Long Đình hoặc mắng mỏ anh ấy,Hoàng Tam Nương sẽ không trách cứ gì với tôi, nhưng ánh mắt thì sẽ vẫn nhìn chằm chằm. Đối với tôi, cảm giác này giống như việc bạn trai tôi lấy mẹ anh ấy ra để dọa tôi vậy. Cảm giác này thật chán. Nên giờ Cô Hoạch Điểu của tôi đã đến, tôi có người nói chuyện, nên tôi nhanh chóng gọi điện Hoàng Tam Nương và bảo cô ấy chờ đợi. Nói rằng vật cưng của tôi đang đến, nói rằng chính nó đã đập vào cửa kính.

Trước khi tôi đưa tay ra và để Cô Hoạch Điểu đi vào, Cô Hoạch Điểu đã thông qua khe cửa lao vào, khi lao vào thậm chí còn mất vài sợi lông. Sau khi lên xe, nó lập tức nhảy lên vai tôi mà không thèm quan tâm đến sắc mặt của Liễu Long Đình, cao ngạo giơ móng chim lên, ngẩng đầu đắc thắng nói với Liễu Long Đình: “Hừ, tôi biết ngươi không vui khi nhìn thấy tôi, nhưng như thế thì sao? Chu Nhi rất thích tôi mà tôi cũng thích Chu Nhi cho nên tôi liền đến đây chơi với cô ấy mấy hôm. Thế nào ghét tôi lắm sao, thế thì đánh tôi đi, đuổi tôi đi? Nào bảo bối đến đây đi, đồ nhãi ranh xấu xa đến đây đi!”

Nó đúng là không sợ chết mà! Tôi còn chưa bao giờ dám gọi Liễu Long Đình là nhãi ranh, là tiểu bảo bối vậy mà con vẹt này lại dám. Hơn nữa Cô Hoạch Điểu thực sự muốn chết, thế mà dám bảo Liễu Long Đình nếu ghét thì đánh đuổi nó đi. Nhìn mặt Liễu Long Đình lúc này tôi thấy vừa tức giận mà vừa buồn cười.

Nhìn Liễu Long Đình lúc này đang mang vẻ mặt khó chịu mà nhìn Cô Hoạch Điểu, tôi nghĩ cuộc sống hành trình của mình sau này sẽ thú vị hơn nhiều. Nhưng Liễu Long Đình nhìn Cô Hoạch Điểu cũng không nói gì thêm, có lẽ vì không muốn quan tâm đến một con chim, nên anh ta cũng khịt mũi nói bảo Cô Hoạch Điểu tránh xa anh ấy ra, nói Cô Hoạch Điểu là một con chim hoang dã, Có thể khiến anh ấy bị nhiễm cúm gia cầm.

Nói đến dịch cúm gia cầm, tôi liền cảnh giác với Cô Hoạch Điểu, rốt cuộc mấy năm gần đây dịch cúm gia cầm đặc biệt dữ dội, tôi túm lấy vai Cô Hoạch Điểu nhìn tới nhìn lại rồi hỏi xem có phải bị bệnh không? Đừng lây nhiễm cho chúng tôi nếu anh ta bị bệnh!

Vừa rồi, Cô Hoạch Điểu còn đang đắc ý, nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình đều nghi ngờ bệnh tình của nó, nó liền giải thích cho chúng tôi làm sao nó có thể có bệnh này? Nó là một con chim chín đầu, một con thú khổng lồ và một loài chim thuộc thú thì làm sao có thể bị nhiễm cúm gia cầm được. Nó vừa nói vừa vỗ mạnh cảnh báo chúng tôi kiểm tra đi. Nếu chúng tôi còn không tin, thì có thể bảo với Liễu Long Đình đưa nó đi kiểm dịch!

Nhưng Liễu Long Đình và tôi thực sự không thể gửi Cô Hoạch Điểu đi làm xét nghiệm cúm gia cầm được. Ban đầu Liễu Long Đình còn khó chịu nhìn Cô Hoạch Điểu nhưng khi thấy nó vì chuyện bệnh tật mà nhảy múa, giải thích không ngừng, còn bay đến trên đùi tôi nói chuyện thì nhất thời không nhịn được mà nở nụ cưới. Tôi đang ngồi cạnh anh ấy. Anh ấy không nhịn được duỗi tay ra ôm tôi vào lòng, để tôi ngồi ở trên đùi anh ta, sau đó liếc mắt nhìn Cô Hoạch Điểu, nói với nó: “Vậy từ nay về sau đừng gây sự với ta. Đừng nói lung tung thì ta sẽ cho người ở lại.”

“Được rồi, được rồi ta sẽ không nói linh tinh, ở núi Trường Bạch lúc này thật sự quá khó chịu. Các ngươi không biết, Thần Núi này thật không đơn giản. Hắn nói ta là dị tộc muốn bắt ta lại để giam cầm.” Anh ta còn muốn hút đi một nửa tinh khí của tôi mới đồng ý để tôi tự do. May mà lần này anh ta ra ngoài. Tôi biết anh ta nhất định muốn đi tìm hai người nên đã bí mật đi theo. Nếu không phải đi theo rồi tìm thấy hai người thì tôi sợ tôi sẽ bị Thần Núi tra tấn đến chết ở núi Trường Bạch.

Vừa nói chuyện, Cô Hoạch Điểu vừa lấy hai cánh lau đi hàng nước mắt cá sấu. Được một lúc nó bắt đầu nói tiếp: “Bạch Tô, lúc nãy hai người có thấy cách bọn họ xử lí chuyện thần tiên ngoại tình với người phàm không?”

“Ừ, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Cô Hoạch Điểu.

Cô Hoạch Điểu đột nhiên nhảy qua vai tôi, và sau đó dùng đôi cánh của mình ra hiệu cho Liễu Long Đình, ra hiệu cho anh ấy đến gần tôi hơn. Có vẻ như Cô Hoạch Điểu muốn nói chuyện gì đó bí mật lắm.

Nhưng Liễu Long Đình không muốn nghe những câu chuyện nhàm chán của Cô Hoạch Điểu nên không lại gần. Vì vậy mà tôi phải đưa tay kéo mặt anh ấy lại gần hơn rồi bảo Cô Hoạch Điểu mau nói, còn hỏi nó chuyện này có phải là do chính Thần Núi sắp xếp không?

“Đúng vậy, thật ra bản thân Thần Núi cũng không thay đổi bất kỳ quy định nào. Lúc đi ra ngoài, anh ta vẫn chỉ nói muốn đi chỉ cho các ngươi đền thờ trẻ em, nhưng trên đường đi, anh ta cảm thấy không vui khi nhìn hai người ở cùng nhau, cho nên anh ta đã làm phép với những người ở đây, yêu cầu họ giết đôi oan gia kia mục đích chính là để làm cho cô và Liễu Long Đình khó chịu. Tên biến thái này, giết người không chớp mắt, ma quỷ cũng phải sợ anh ta!”

Thần Núi tính tình độc ác, có thể tưởng tượng được anh ta chỉ trong một tháng quản lý tất cả các vị thần tiên trên mặt đất thì đã phải dùng đến phương pháp cực đoan gì. Nhưng hiện tại anh ta và Liễu Long Đình cũng đã thay đổi thân phận, không thể thay đổi. Nếu quay trở lại thì tất cả mọi người đều phải gánh chịu hậu quả. Nhìn Liễu Long Đình, tôi chợt thấy thương anh ấy vô cùng.

Xe vẫn chạy trên đường, tôi quay qua hỏi Cô Hoạch Điểu: “Vậy thì mày có biết lần này chúng ta đến đền thờ trẻ em để lấy lại thứ gì trong kiếp trước của tôi không?”

Cô Hoạch Điểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói với tôi: “Tôi nhìn thấy ở trong lòng Thần Núi nói lại thì hình như là một mảnh mặt dây chuyền ngọc bích. Chính là mặt dây chuyền ngọc bích dùng để định tình. Nó gồm có hai mảnh. Chính là cái loại thường dùng giữa các cặp vợ chồng, loại để chia cho mỗi bên một nửa. Mặt dây chuyền đó trong kiếp trước cô đã đặt một nửa ở ngôi đền này. Nhưng để ta nói cho cô biết, kiếp trước cô đã đi đâu, Thần Núi cũng đều biết rõ. Nên so với Liễu Long Đình thì bảo anh ta đưa cô đi tìm sẽ nhanh hơn nhiều!”

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK