Thanh Vũ nghe Dương Thiên muốn làm mồi nhử, lập tức bác bỏ:
- Tuy ru vị của ngươi rất cao, nhưng lại không biết các phương hướng trong đó. Nếu đi loạn chắc chắn không thể thoát được. Hơn nữa mục tiêu của bọn hắn là ta chứ không phải ngươi.
- Ta có thể sử dụng thần thức a. Ta tin tưởng, nếu bọn chúng phát hiện ra ta, sẽ tập trung vào ta. Giết được ta so với ngươi càng đáng giá hơn.
- Ngươi có thần thức?
Lần này Thanh Vũ bị kinh ngạc không nhỏ. Tu sĩ tu vị càng cao thì linh hồn càng lớn mạnh, thần thức chính là một dạng đặc biệt của linh hồn, có thể dùng để quan sát, kiểm tra mọi thứ. Tu sĩ đạt đến Trúc Cơ đã có thể phát ra thần thức, nhưng nếu không có công pháp tu luyện đặc biệt, phải đạt đến Kim Đan mới có thể sử dụng thần thức.
- Đúng vậy.
- Xem ra gia thế của ngươi rất lớn a.
Thanh Vũ nói như vậy thì xem như nàng đã đồng ý. Nàng chấp nhận tin tưởng việc Dương Thiên có công pháp tu luyện chứ không tin hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ. Nếu Dương Thiên thực sự có được thần thức, vậy thì so với nàng càng an toàn hơn nhiều.
Thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý, Dương Thiên cũng thở ra một hơi. Cô nàng này thực sự cứng đầu a.
- Vậy ngươi định khi nào tiến hành kế hoạch?
- Ta cần 3, 4 ngày để chuẩn bị. Khi nào xong việc ta sẽ báo cho ngươi. Đây là điện thoại mới của ngươi, đã có số của ta lưu lại trong đó.
Dương Thiên ngẩn ra, hình như có gì đó không đúng:
- Ngươi muốn đuổi ta đi.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ chung với ta?
Nhìn quanh căn nhà, xác thực chỉ có một cái giường nhỏ. Tuy Dương Thiên có thể ngủ dưới đất, nhưng Thanh Vũ cũng sẽ không đồng ý. Có nữ nhân nào lại yên tâm để một nam nhân ngủ cạnh mình. Trừ phi các ngươi quan hệ đã đạt đến một mức nào đó, hai người bọn hắn thì còn lâu mới đạt đến mức đó.
Xách đồ bước ra ngoài, Thanh Vũ không chút lưu tình đóng cửa lại. Dương Thiên lần này đi khá vội nên cũng không thông báo cho ai biết. Vả lại lần trước hắn đã nói lại với mọi người là hắn có rất nhiều việc nên thỉnh thoảng biến mất vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Đứng ngẩn ngơ nhìn trời xanh một lúc, Dương Thiên quyết định đi du lịch một vòng. Đến tối sẽ tìm đến nhà Đình Đình xin ngủ nhờ. Không biết nàng có tốt bụng cho hắn ngủ chung hay không.
Bắt một chiếc taxi, Dương Thiên kêu tài xế chờ mình đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Đến nơi, Dương Thiên còn cho hắn ít tiền hoa hồng. Nhà hàng này quả thực rất lớn, xây dựng theo phong cách kiến trúc hiện đại, theo tên tài xế nói, có thể xếp vào top 5 trong cả nước.
Dương Thiên bước vào trong, một nhân viên phục vụ tận tình hỏi hắn:
- Chào ngài, không biết ngài đến đây một mình hay còn có bạn?
- Ta đến một mình.
- Vậy mời ngài đi theo ta.
Theo phục vụ đến một cái bàn nhỏ ngay gần sân khấu, một lát sau, thực đơn được đưa đến trước mặt Dương Thiên. Xem qua thực đơn, món rẻ nhất cũng hơn 10 ngàn Euro, đắt nhất thì đều vượt qua 50 ngàn Euro, xem tra hắc điếm trong truyền thuyết là hoàn toàn có thật. Quay sang hỏi nhân viên phục vụ:
- Nơi đây các ngươi có thanh toán bằng ngoại tệ hay không?
- Thưa ngài, bọn ta chỉ sử dụng Euro cùng USD thôi.
- Vậy được. Ngươi đổi cho ta một cái bàn lớn một chút. Tất cả các món trong thực đơn đều mang lên cho ta.
Nhân viên phục vụ cả kinh:
- Tất cả? Ngài xác định không có nói nhầm.
- Ngươi cứ mang lên theo lời ta.
- Việc này… Xin ngài đợi ta một chút.
Dương Thiên ngồi đợi một lúc thì nhân viên phục vụ mang theo một người trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng đi ra.
- Xin chào, ta là quản lý của nơi này. Không biết có phải ngài kêu tất cả các món ở đây?
- Đúng vậy. Chẳng lẽ không có đủ hay sao. Vậy thì có món gì các ngươi đều mang hết ra đây đi.
Dương Thiên cũng biết, có những món ăn cần có nguyên liệu đặc biệt, thỉnh thoảng hết hàng cũng là việc bình thường. Quản lý vội phủ nhận:
- Không phải, mọi món ăn đều có thể. Nhưng toàn bộ thực đơn của nhà hàng có hơn 100 món. Ta sợ một mình ngài không thể nào ăn hết.
- Không cần lo về việc này. Ngươi là sợ ta không đủ tiền sao.
Dứt lời, Dương Thiên ném ra một tấm thẻ. Quản lý ánh mắt rất tốt, nhanh chóng nhận ra đây là loại thẻ đặc biệt của ngân hàng Thụy Sĩ. Chỉ có những khách hàng lớn mới sở hữu được. Xem ra đúng là không phải đến gây rối.
Vị quản lý cúi đầu khách sáo nói:
- Ngài hiểu lầm rồi. Ta sẽ lập tức kêu nhà bếp chuẩn bị. Xin ngài đợi một lát.
Quay sang nhân viên phục vụ:
- Dẫn vị khách đây đến phòng dành riêng cho khách quý.
Dương Thiên được đưa đến một căn phòng trang trí xa hoa, rộng lớn. Phía trong còn có người ngồi đánh piano, thổi một loại kèn kì lạ, nghe khá thoải mái.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Dương Thiên vừa thưởng thức các loại rượu khác nhau, vừa ăn lần lượt từng món. Nhân viên phục vụ đứng ở một bên vuốt mồ hôi nhìn Dương Thiên. Từng món từng món bị hắn ăn hết, Dương Thiên vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Đối với Dương Thiên, đây chỉ là thưởng thức hương vị thơm ngon mà thôi, dù có ăn nhiều hơn nữa cũng không có khác biệt gì. Từng món ăn được mang lên, những món đã ăn xong được mang xuống. Trải qua hơn hai tiếng đồng hồ, Dương Thiên cuối cùng đã ăn hết toàn bộ. Nhìn lại mấy nhân viên phục vụ phía sau, lúc này gương mặt của bọn họ vẫn còn vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn Dương Thiên như một con quái vật.
- Được rồi, mau tính tiền đi. Ta còn có việc bận.
Cả bữa ăn trị giá gần 1 triệu Euro, Dương Thiên cũng không mấy bận tâm. Tiện tay phá hỏng điện thoại cùng các thiết bị ghi hình trong phòng. Dương Thiên cũng không muốn chỉ vừa đến ngày đầu tiên đã được lên báo a.
Bước ra khỏi nhà hàng, Dương Thiên liền cảm nhận được vài đạo ánh mắt đang theo dõi mình. Bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ chỉ ăn một bữa cơm lại gây ra nhiều sự chú ý như vậy. Dương Thiên đi đến một ngõ hẻm rồi lắc mình biến mất. Một lúc sau, lập tức có vài người tiến vào:
- Hắn biến đâu mất rồi?
- Ta cũng không rõ. Vừa nãy chúng ta đều nhìn thấy hắn bước vào đây.
- Thật đáng tiếc a.
…
Tiếp tục đi một vòng quanh thành phố, Dương Thiên đi qua một vài địa điểm vui chơi nổi tiếng. Nhưng việc đi một mình khiến hắn không có hứng thú quá lớn. Nhàm chán, Dương Thiên quyết định đến tìm Đình Đình. Theo như địa chỉ, Dương Thiên tìm đến một khu chung cư. Nhà của Đình Đình nằm ở tầng 11, Dương Thiên theo thang máy đi lên rồi bấm chuông cửa nhà nàng.
Một người phụ nữ trung niên tiến ra mở cửa:
- Ngươi đến tìm ai?
- Ta là bạn của Đình Đình, đến đây để tìm nàng.
- Đình Đình? Ngươi muốn nói là Elise a. Nàng đang ở trong nhà, ngươi đợi ta một chút.
Một lát sau, Đình Đình vội vả chạy ra, trông thấy Dương Thiên liền cười rất vui vẻ:
- Dương Thiên, ngươi đã đến rồi a. Mau vào đi, ta còn tưởng ngươi không đến.
- Sao có thể như vậy. Mỹ nữ có hẹn, ta sao dám không đến.
Theo Đình Đình tiến vào trong nhà, Dương Thiên có một loại dự cảm bất an. Hắn không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, đây chỉ đơn thuần là một loại linh cảm được tạo ra từ hàng ngàn trận chiến mà thôi. Dự cảm này cho Dương Thiên cảm thấy ngôi nhà này có điểm bất thường nhưng không có bất cứ nguy hiểm nào cho hắn.
Hai người tiến vào phòng khách, Đình Đình vui vẻ hỏi Dương Thiên:
- Ngươi đến thật đúng lúc. Vừa nãy phụ thân ta còn muốn gặp ngươi để nói lời cảm ơn.
- Không có gì, việc nhỏ mà thôi.
- Sao có thể, ý của ngươi mạng của ta chỉ là việc nhỏ thôi sao.
Dương Thiên cứng họng, hình như hắn khách sáo không đúng lúc. Đinh Đình cũng không để ý, tiếp tục nói:
- Ngươi đêm nay đã có chỗ để ngủ hay chưa, không bằng ở lại nhà của ta đi. Tuy chỉ là một căn hộ chung cư nhưng vẫn còn một phòng trống.
Đây là mục đích của Dương Thiên, hắn dĩ nhiên sẽ không từ chối:
- Như vậy thì đa tạ ngươi rồi. Ta còn chưa tim được chỗ ngủ đêm nay.
Đúng lúc này, một nam nhân bước ra, nhìn tuổi tác hẳn chính là phụ thân của Đình Đình. Người này đánh giá Dương Thiên một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chính là ngươi đã cứu Elise?