Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên cũng không quan tâm Lý gia muốn làm gì. Lái xe kiếm một nơi ăn tối xong, đang dự định trở về nhà thì nhận được điện thoại của Diệp Linh, Dương Thiên liền trêu chọc:

- Sao vậy? Vừa mới không gặp một ngày mà đã nhớ ta không chịu được sao?

Diệp Linh tâm trạng đang có chút buồn bã, nghe Dương Thiên nói liền lập tức vứt ra sao đầu:

- Ta cũng không ngờ ngươi còn tự luyến như vậy a.

- Đây không phải gọi là tự luyến. Chỉ trách mị lực của ta quá cường đại, để mỹ nữ nhớ nhung. Đôi khi ta chỉ mong trời cao làm ta bớt suất khí, bớt tài năng đi một chút để tránh làm đau lòng nữ nhân toàn thế giời. Dù sao ta cũng không thể đáp lại hết tình cảm của bọn họ.

Diệp Linh trên đầu đã đầy hắc tuyến, chẳng lẽ Dương Thiên là một tên tự luyến đến điên cuồng?

Thấy Diệp Linh không nói gì, Dương Thiên đoán cô nàng này đã bị dọa sợ, cũng không đùa nữa:

- Vậy ngươi gọi cho ta có việc gì?

Diệp Linh giọng có chút buồn:

- Dương Thiên, ta phải đi.


Dương Thiên giật mình, hắn đang định ngày mai đi tìm nàng hâm nóng tình cảm đây:

- Ngươi định đi đâu?

- Ta cùng gia đình chỉ đến đây chơi vài ngày thôi. Hiện giờ ta đang trên xe về nhà.

Dương Thiên cũng nhớ ra lần trước nàng cũng nói là chỉ đến chơi, cười cười:

- Không sao. Không phải năm sau ngươi sẽ chuyển đến đây để học đại học sao. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại.

Diệp Linh giọng nói giận dữ:

- Dương Thiên, ta không ngờ ngươi lại là người như vậy. Ngươi mong ta đi sớm để tìm kiếm nữ nhân khác phải không? Ta thật đã nhìn lầm ngươi.

Lần này đến lượt Dương Thiên đầu đầy hắc tuyến. Chưa nói đến việc hắn cùng nàng mối quan hệ chưa đạt đến mức đó. Hắn cũng chưa nói gì đến việc đi tìm nữ nhân khác a. Thấy Dương Thiên im lặng, Diệp Linh bên kia cười to:

- Thế nào? Ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới có thể trêu chọc người khác sao?

Dương Thiên câm nín, cô nàng này quả là có thù tất báo, thấy Dương Thiên vẫn không nói gì, Diệp Linh liền hỏi:

- Này, ngươi không phải đang giận chứ? Nam nhân không nên nhỏ nhen như vậy.

Dương Thiên đầu càng đen hơn, ho nhẹ một tiếng:

- Không có, vậy ngươi bây giờ ở đâu, để ta đến tiễn ngươi.

Diệp Linh nghe vậy cũng có chút cảm động:

- Không cần, ta hiện tại đã trên xe về. Gặp lại sau.

- Gặp lại.

Dương Thiên tắt điện thoại, xem ra kế hoạch cần sửa lại a. Nghĩ một hồi chợt nhớ đến Triệu lão sư vừa trở về. Dương Thiên quyết định ngày mai liền đi học, thuận tiện xem nàng có đẹp như trong ảnh hay không. Lái xe trở về, Dương Thiên liền cảm thấy có chút gì lạ, hai mắt chăm chú nhìn kĩ, thốt lên:

- Huyễn trận.

Có người ngay tại nhà của hắn bày Huyễn trận, chẳng lẽ muốn động thủ sao. Không được, hắn không muốn chuyển nhà a. Lấy một ngón ta bắn ra một tia ánh sáng, Huyễn trận lập tức sụp đổ, người bên trong dần hiện ra. Một thiếu nữ mặc áo trắng, đeo một tấm khăn mặt, tay cầm một thanh kiếm, Dương Thiên lập tức nhận ra nàng: “Thiên Sơn Thánh nữ, nhanh như vậy?”

Bên kia có 3 người mặc rz1dREH áo đen, trên người tỏa ra ma khí, dẫn đầu cũng là một nữ nhân, đeo một cái mặt nạ che một nữa khuôn mặt, tay cầm một khối hình bát giác, nhìn qua nữa khuôn mặt có thể đoán được đây là một đại mỹ nữ. Sau lưng nàng là hai người mặc áo choàng đen, che kín toàn bộ cơ thể. Không khó đoán những người này đến từ Ma môn.

Dương Thiên phá vỡ Huyễn trận bước vào, hai bên lập tức dừng tay. Tu Chân giới luật lệ, khi giao thủ không được để phàm nhân phát hiện, tu sĩ cao cấp giao thủ đều phải thiết lập Huyễn trận để che mắt, nếu không sẽ bị toàn thể Tu Chân giả truy sát. Ma nữ nhìn Tô Nguyệt Nhi:

- Xem như hôm nay ngươi may mắn.

Tô Nguyệt Nhi cũng không chịu thua:

- Ngươi có thể làm gì được ta. Bát Ma Bàn bất quá cũng chỉ có vậy.

Ma nữ nghe vậy vẻ mặt liền tức giận, đưa tay định lập một Huyễn trận, Dương Thiên lập tức ngăn lại. Hắn nhíu mày nhìn qua Bát Ma Bàn, món pháp bảo kia danh tiếng thật sự quá lớn, trong tay Ma nữ bất quá chỉ là phỏng chế phẩm thôi nhưng uy lực tương tự rất kinh người.

Bát Ma Bàn, tên như ý nghĩa, bắt giữ linh hồn tám vị tu sĩ tu luyện các loại linh lực khác nhau, khi chiến đấu có thể sử dụng linh hồn hợp thể, có thể sử dụng các loại linh lực kia. Tất nhiên, yêu cầu về thân thể cũng rất cao, uy lực cũng cực kì khủng bố. Một người bình thường cũng chỉ có thể sử dụng 1 loại linh lực, thiên tài có thể sử dụng vài loại, Bát Ma Bàn có thể giúp ngươi đồng thời sử dụng 9 loại, phi thường nghịch thiên.

Cảm nhận một chút về lực lượng ẩn chứa bên trong, Dương Thiên dễ dàng nhận ra Bát Ma Bàn này bao gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Tốc, Lực, Phòng tám loại lực lượng. Dương Thiên nhìn Ma nữ:

- Bát Ma Bàn quả thật là một món pháp bảo không tệ, bất quá ngươi vốn không thể sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của nó.

Ma nữ nghe xong, tức giận nhìn Dương Thiên:

- Ngươi thì biết gì về Bát Ma Bàn, món pháp bảo này ta sử dụng từ khi còn nhỏ, không có ai có thể sử dụng nó tốt hơn ta.

- Vậy ngươi có thể đồng thời sử dụng hai loại linh lực một lúc sao?

Ma nữ nhíu mày, loại thuyết pháp này nàng đã từng thử nghiệm, nhưng hai loại linh lực nếu đồng thời sử dụng, uy lực tuy rất lớn nhưng sẽ gây trọng thương cho người sử dụng.

- Chẳng lẽ ngươi có thể.

Dương Thiên có chút khinh thường:

- Chuyện nhỏ như vậy, ngươi nghĩ ta không làm được sao. Bát Ma Bàn nguyên bản là Tiên khí thượng cổ, có thể đồng thời sử dụng 9 loại linh lực. Trong tay ngươi tuy chỉ là phỏng chế phẩm, nhưng không phải không thể làm được

Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt nhăn lại, Bát Ma Bàn thật sự lợi hại như vậy? Ma nữ nhìn Dương Thiên:

- Nếu ngươi có thể hướng dẫn ta cách sử dụng, ta có thể giúp ngươi một việc.

Dương Thiên ngẩn ra:

- Ta hình như không có việc gì cần người giúp đỡ a.

- Ngươi hiện tại đang bị rất nhiều thế lực nhắm đến. Chỉ cần người giúp ta, ta có thể đuổi bọn họ đi.

Không đợi Dương Thiên trả lời, Tô Nguyệt Nhi liền kêu to:

- Dương Thiên, nàng là người của Ma môn, không nên tin lời nàng nói. Hơn nữa mục đích chính bọn họ đến đây là vì Huyết Ma kiếm. Không đạt được ý đồ bọn họ chắc chắn không từ bỏ.

Dương Thiên cười nhìn qua Tô Nguyệt Nhi:

- Ngươi đây là đang quan tâm ta?

Tô Nguyệt Nhi nghe Dương Thiên nói xong, liền tức giận:

- Ai thèm quan tâm ngươi, ta chỉ không muốn để Huyết Ma kiếm rơi vào tay bọn họ.

- Chỉ có vậy thôi sao?

Tô Nguyệt Nhi ngẩn ra, nàng hình như đã quên mất một việc hệ trọng, có chút bối rối nói:

- Còn có, sư phụ muốn ta mời ngươi đến Thiên Sơn Thánh phong làm khách.

Ma nữ vội quát lên:

- Tô Nguyệt Nhi, đừng tưởng Ma môn bọn ta sợ Thiên Sơn Thánh phong các ngươi. Hắn hôm nay trừ bọn ta không ai có thể dẫn đi.

Không khí giương cung bạt kiếm, Tô Nguyệt Nhi nâng cao Thiên Sơn Thần kiếm, ba người kia vẻ mặt đều hiện lên vẻ kiên kị, tuy bọn họ đông người hơn, nhưng đều đã từng nếm thử sự lợi hại của Thiên Sơn Thần kiếm. Ba người cũng chỉ có thể chắc chắn cầm hòa, thủ thắng e rằng rất khó khăn.

Dương Thiên ho nhẹ một tiếng:

- Ta còn chưa nói gì, các ngươi cũng đừng tự tiện quyết định như vậy. Ta không định theo phe nào cả. Các ngươi không cần cố gắng vô ích.


Nói đùa, hắn ở đây còn rất nhiều việc phải làm, còn nhiều mỹ nữ cần hắn cứu vớt. Tô Nguyệt Nhi cùng Ma nữ tuy cũng là đại mỹ nữ, nhưng hắn không thể vì bọn họ mà vứt bỏ những người còn lại. Hơn nữa, mối quan hệ này nếu cứ tiếp tục kéo về sau, bọn họ cơ hội tiếp xúc còn nhiều. Không cần vội vàng.


Tô Nguyệt Nhi cắn môi, nàng biết Dương Thiên vô cùng lợi hại, tuy vẫn muốn đấu với hắn một trận, nhưng trong lòng vẫn biết là không có cơ hội thắng. Ma nữ không giống như Tô Nguyệt Nhi, nàng chua từng chứng kiến sự lợi hại của Dương Thiên, tuy có chút ít tin tức nhưng nàng vẫn cho đó là đồn thổi quá mức mà thôi. Trầm giọng nhìn Dương Thiên:


- Ngươi nếu không chịu đi, ta đành đánh ngươi tàn phế rồi thu hồi Huyết Ma kiếm. Đồng thời mang ngươi về Ma môn chịu tội.


Nói xong, lập tức đưa tay lên định huy động Bát Ma Bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK