Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi phủ Tổng Thống, Lý Bàn ngay lập tức đứng chắn trước mặt Dương Thiên, lo lắng hỏi:

- Dương Thiên, ngươi nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra?

- Bàn Tử, ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ không muốn nói nhiều với bọn hắn mà thôi.

Lý Bàn lắc đầu:

- Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, ngươi chắc chắn đang gặp phải chuyện gì đó.

Dương Thiên bật cười ha hả:

- Yên tâm đi, trên thế giới này vẫn chưa có chuyện gì làm khó được ta.

Những lần trước, khi nói câu nói này, trong lòng Dương Thiên thực sự nghĩ vậy. Riêng lần này, hắn nói dối. Chuyện kia ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn, rất có thể hắn cũng chỉ là một phần trong đó, không nắm giữ được quyền khống chế.

Để Lý Bàn không tiếp tục hỏi, Dương Thiên nói liền lảng qua chuyện khác:

- Ngươi chính là Lý Vũ đi, từ đại hội gia tộc Lý gia lần trước, đây là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp gặp mặt.


Lý Vũ thấy Dương Thiên nói đến mình, vội cúi đầu chào:

- Lý Vũ, gặp qua Dương thiếu.

Dương Thiên bật cười:

- Lý Bàn là bằng hữu của ta, ngươi là nữ nhân của hắn, tất nhiên cũng là bằng hữu của ta. Đừng nói những lời khách sáo.

Lý Bàn đứng bên cạnh, cảm động nhìn Dương Thiên. Khi nãy thấy một màn kia, hắn mới hiểu rõ về sự chênh lệch giữa hai người. Trong lòng Lý Bàn không khỏi xuất hiện chút tự ti. Lúc này thì khác, lời nói của Dương Thiên đã khẳng định tình bằng hữu giữa hai người.

Dương Thiên là tồn tại đứng trên đỉnh của thế giới này, hắn đã sớm không quan tâm đến những thứ vớ vẩn như: “Chọn bạn mà chơi”, “Môn đăng hộ đối”. Thế giới chỉ có Thập đại Chân Tiên, vậy chẳng lẽ giới hạn hắn chỉ có tối đa 9 người bạn hay sao. Hơn nữa, càng là kẻ đứng trên cao, tính cảnh giác lại càng lớn, quan hệ chỉ vì lợi ích. Dương Thiên không thích điều đó. Hắn chỉ cần một cuộc sống bình thường, thứ mà những kẻ cao cao tại thượng kia mãi mãi cũng không hiểu được.

Lý Vũ vẫn nghe trưởng bối dặn dò nhất định không được làm gì trái ý Dương Thiên. Tuy Lý Bàn đã nhiều lần nói Dương Thiên rất dễ gần, nàng vẫn không tránh khỏi có chút lo sợ. Có điều thái độ của Dương Thiên vừa rồi đã khiến sự đề phòng của Lý Vũ với hắn giảm đi rất nhiều.

Thấy hai người nhìn mình với ánh mắt cảm động, Lý Bàn thì càng phấn khích hơn, muốn đưa tay ôm lấy hắn, Dương Thiên cảm thấy có chút buồn nôn.

- Bàn Tử, ngươi định làm gì. Ta đính chính lại lần cuối, giới tính của ta hoàn toàn bình thường. Nữ nhân của ngươi đang đứng đây, ngươi định bộc lộ bản chất bên trong ra hay sao?

Lý Bàn trợn tròn mắt, tên Dương Thiên này quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lập tức bôi đen mình.

- Tiểu Vũ, ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Ta hoàn toàn bình thường, nếu ngươi không tin, tối nay…

Lý Bàn chưa kịp nói hết câu, Lý Vũ đã nắm lấy lỗ tai của hắn, vặn mạnh. Lý Bàn la thảm như bị chọc tiết. Lý Vũ vẫn không buông tha:

- Lý Bàn, ngươi rất khá. Dám có ý đồ với ta, ta nghĩ mình phải suy nghĩ lại xem có nên dọn đến ở chung với một con sói như ngươi hay không.

Bị động chạm đến hạnh phúc tương lai, Lý Bàn cầu xin:

- Lão bà, không, Tiểu Vũ, đừng nói lời tuyệt tình như vậy. Lần trước ngươi đã nói…

Hai má Lý Vũ hơi đỏ lên, sẵn giọng:

- Ngươi còn dám nói bậy, lần này ta nhất định phải cho ngươi một bài học.

Dương Thiên đứng một bên xem cảnh bạo lực gia đình, không nhịn được nói:

- Uy, hai vợ chồng trẻ các ngươi, có gì muốn nói thì về đóng cửa bảo nhau.

Lý Vũ vội thả lỗ tai Lý Bàn ra:

- Dương thiếu, là ta quá khích, xin Dương thiếu…

Dương Thiên khoác tay:

- Gọi ta là Dương Thiên được rồi. Ngươi đừng hiểu sai ý ta, ta muốn nói hiện tại cũng không còn sớm, các ngươi có thể…

Dương Thiên bỏ lỡ câu nói, đánh mắt với Lý Bàn. Lý Bàn ngay lập tức hiểu Dương Thiên muốn nói gì, đưa tay ôm lấy eo Lý Vũ:

- Tiểu Vũ, Dương Thiên nói đúng. Bây giờ đã hơn 10 giờ tối, chúng ta mau tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nữ nhân các ngươi, thức khuya sẽ có nếp nhăn, về già sẽ rất xấu xí.

- Ngươi dám chê ta xấu.

Lý Vũ lần nữa nắm lấy lỗ tai Lý Bàn. Nàng quay ra cúi chào Dương Thiên:

- Dương Thiên, lần sau gặp lại. Ta giao Tiểu Nghiên cho ngươi, nhờ ngươi giúp ta đưa nàng về nhà.

- Được.

Lý Vũ gật đầu, vẫn nắm lấy lỗ tai Lý Bàn rời đi, mặc cho hắn kêu gào, van xin. Chờ hai người đi xa, Dương Thiên đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán:

- Tên Bàn Từ này vẫn luôn nói Lý Vũ bản tính dịu dàng, hiền thục. Ta khi tiếp xúc với nàng cũng cảm thấy không sai. Tại sao đột nhiên lại trở nên bạo lực như vậy. Chẳng lẽ cái truyền thuyết kia là có thật.

Thời gian rảnh rỗi, Dương Thiên vẫn hay U8TqJZv lên mạng, tham gia một vài hội nhóm. Trong đó có không ít người đã có tuổi, gia đình yên ấm lên chia sẻ kinh nghiệm. Bọn hắn đều khuyên rằng, khi còn độc thân thì nên cố gắng tận hưởng. Yêu nhau thì vui thật, nhưng đến lúc lấy về sẽ rất khác biệt. Nữ nhân hiền dịu, đáng yêu ngày xưa sẽ lập tức thay đổi 180 độ.

Dương Thiên cho rằng bọn hắn chỉ nói đùa. Bất quá một màn vừa rồi đã khiến hắn suy nghĩ lại. Người đi trước truyền lại kinh nghiệm, hẳn là không sai. Chỉ một mình Lý Vũ đã khiến Lý Bàn khổ sở, ta lại có cả một hậu cung lớn, chẳng phải là muốn lấy mạng sao?

- Không được, ta nói thế nào cũng là Chân Tiên, sao có thể gia nhập hội sợ vợ giống bọn hắn chứ.

Lý Nghiên thấy Dương Thiên có biểu hiện kỳ lạ, lại lẩm bẩm cái gì đó liền hỏi:

- Dương Thiên, ngươi đang nói gì, ta nghe không rõ.

Dương Thiên nghe có người gọi mình, liền vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn này qua một bên:

- Là Tiểu Nghiên sao? Ta không có nói gì hết a. Đúng rồi, nhà của ngươi ở đâu, để ta đưa ngươi về.

Lý Nghiên làm nũng:

- Dương Thiên đại ca, hiếm khi nào ta mới có dịp ra ngoài chơi. Bây giờ còn rất sớm, mới hơn 10 giờ a.

Vừa rồi Dương Thiên chỉ là buộc miệng nói ra mà thôi. Có mỹ nữ bồi tiếp, hắn cũng không có lý do gì để từ chối. Có điều tiếng gọi “Dương Thiên đại ca” của Lý Nghiên nghe có vẻ rất nguy hiểm. Từ khi gặp nhau đến giờ, nàng chưa lần nào gọi hắn như thế. Dương Thiên có chút cảnh giác nhìn Lý Nghiên:

- Không vội, bây giờ ngươi muốn chơi trò gì, ta sẽ dẫn ngươi đi. Đúng rồi, ta biết ở gần đây có một sàn đấu quyền anh, ngươi có muốn đến xem cho biết hay không?

Lý Nghiên giả vờ chống cằm suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Những kẻ thi đấu quyền anh rất thô lỗ, lại chẳng có gì đặc sắc, ta không có hứng thú.

- Vậy đến chợ đêm đi, ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị.

- Những trò chơi đó chỉ dành cho con nít thôi. Ta đã 16 tuổi, không còn nhỏ nữa.

- Vậy đi trung tâm mua sắm đi. Nữ nhân các ngươi không phải đều thích đến nơi đó sao?

- Mỗi lần ta trở về đều được mẹ mua cho rất nhiều thứ. Hơn nữa đệ tử Tĩnh Tâm Môn đối với đồ vật giới thế tục không có hứng thú.

Dương Thiên cố nhịn:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Nói đi, hôm nay ta sẽ chiều theo ý của ngươi, cho ngươi được chơi đùa thỏa thích.

Đôi mắt Lý Nghiên lộ lên một vòng đắc ý, giống như đã đạt được ý đồ:

- Dương Thiên đại ca, một chiêu khi nãy của ngươi thật lợi hại. Nếu ta học được, khi sử dụng sẽ rất oai phong. Ngươi dạy cho ta đi.

Thì ra là chuyện này, Dương Thiên thầm thở ra một hơi. Hắn còn tưởng nàng có chủ ý xấu xa gì a.

- Chỉ là một pháp thuật nhỏ. Nếu ngươi muốn học cứ nói thẳng cho ta biết. Cần gì phải nói vòng vo.


Lý Nghiên ủy khuất nói:


- Sư phụ đã dặn, mỗi một môn công pháp hay pháp thuật đều là bí mật của Tu Chân giả. Tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài biết. Ta sợ…


Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường:


- Sư phụ của ngươi nói những lời đó là đứng ở vị thế của nàng. Số lượng công pháp cùng pháp thuật hạn chế. Ta không có những hạn chế đó, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tiểu Nghiên, ngươi suy nghĩ lại lời đề nghị của ta khi nãy, dứt khoát từ bỏ Tĩnh Tâm Công đi, nơi này ta có rất nhiều công pháp so với nó mạnh hơn vô số lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK