Nhưng hắn đã lầm, khoảnh khắc trước khi Cửu Tinh Hoàn chạm vào tia sáng màu đen, đồng tử của trưởng lão Ma môn lập tức co rút lại. Một cảm giác nguy hiểm cực độ xâm chiếm con người hắn, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng có loại dự cảm này. Tựa hồ sinh mệnh của hắn chỉ là một sợi tóc đang hơ trên ngọn đèn, tùy thời đều có thể đứt đoạn.
Bốn người còn lại cũng tương tư như trưởng lão, cơ thể bọn hắn bị nỗi sợ lan tỏa, không thể động đậy nổi một ngón tay. Lý Nghiên sau khi ném ra Cửu Tinh Hoàn lập tức nhảy về phía Mạc Tịnh. Nàng cũng không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng bản năng mách bảo phải làm như vậy.
Va chạm phát sinh, tia sáng màu đen trong chớp mắt liền bị lửa của Cửu Tinh Hoàn làm tan biến. Không dừng lại ở đó, Cửu Tinh Hoàn tự thân thôi động, bằng một tốc độ khó hình dung lao về phía năm người của Ma môn.
Lúc này trưởng lão Ma môn mới từ trong sợ hãi thoát ra, hắn điên cuồng gào to:
- Mau chạy.
Đáng tiếc, kể từ khi Cửu Tinh Hoàn được ném ra, mạng sống của hắn đã không còn do hắn quyết định nữa. Cửu Tinh Hoàn đập thẳng vào ngực trưởng lão Ma môn, kèm theo đó là một tiếng nổ kinh khủng vang lên. Ngọn núi lập tức bị vụ nổ thổi bay, trong bán kính hàng trăm km bị đốt xuất hiện một cái hố cực lớn. Một biển lửa khổng lồ được hình thành, thiêu đốt toàn bộ khu vực đó. Biển lửa không ngừng lan rộng, nơi nó đi qua, mọi sinh mệnh liền tuyệt diệt, tan biến không để lại tro bụi.
Vài phút sau khi vụ nổ xảy ra, Dương Thiên từ trên không trung xuất hiện, vẻ mặt rất khó coi:
- Là lỗi của ta, không nên tặng một thứ nguy hiểm như vậy cho một tiểu cô nương.
Dương Thiên đưa tay về phía trước, biển lửa đang cháy hừng hực lập tức bay lên không trung, tụ tập thành một đóm lửa nhỏ. Dương Thiên nắm tay, đóm lửa liền biến mất. Khói bụi dần tan đi, thảm cảnh hiện ra ngay trước mắt hắn.
Năm người của Ma môn đã trực tiếp bị uy lực của vụ nổ chấn nát, bị ngọn lửa thiêu đốt thành hư vô. Tất cả sinh mệnh, thành phố, đồi núi quanh đây hoàn toàn bị xóa sổ, chỉ còn lại một cái hố to, một vài nơi trên mặt đất vẫn đang bốc khói nghi ngút.
Ngay tại trung tâm vụ nổ, Lý Nghiên vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía trước. Nàng cũng không ngờ uy lực của Cửu Tinh Hoàn lại lợi hại đến mức này. Sau lưng Lý Nghiên, Mạc Tịnh cũng một vài thành viên khác của Tĩnh Tâm Môn đang vô cùng hoảng sợ, miệng há to không nói được lời nào.
Bọn họ được vòng tay của Lý Nghiên bảo vệ, nhưng dù sao phạm vi của nó vẫn có hạn, vì Dương Thiên chỉ thiết kế nó để bảo vệ cho nữ nhân của hắn. Tĩnh Tâm Môn hơn 20 người, trừ 5, 6 người đứng gần Lý Nghiên nhất, còn lại toàn bộ đều đã biến mất.
Lý Nghiên hai mắt đỏ hoe, quay lại phía sau nức nở nói:
- Không, không phải lỗi của ta. Ta thực sự không biết nó lại mạnh đến như vậy. Ta, ta, không phải do ta làm a.
Dương Thiên hiện ra sau lưng Lý Nghiên, một đạo pháp thuật đánh vào khiến nàng bất tỉnh. Đưa tay đỡ lấy Lý Nghiên, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn về những người may mắn sống sót kia:
- Các ngươi là?
Tâm trạng đang hoảng sợ cực độ, một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ run rẩy. Dương Thiên thấy vậy liền lắc đầu thở dài, đánh ra vài đạo Thanh Tâm Chú giúp bọn họ giữ bình tĩnh, tiện tay áp chế vết thương giúp Mạc Tịnh rồi hỏi lại:
- Các ngươi là ai? Nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra.
Thương thế tạm thời áp chế, Mạc Tịnh trong lòng kinh ngạc, đứng lên khom người:
- Ta là Mạc Tịnh, chưởng môn của Tĩnh Tâm Môn. Ngài là?
Dương Thiên bình thản đáp:
- Ta là ai không quan trọng. Nói đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra khiến cho tiểu Nghiên phải sử dụng đến Cửu Tinh Hoàn.
Mạc Tịnh giật mình:
- Cửu Tinh Hoàn?
- Chính là món pháp bảo đã khiến nơi đây thành ra thế này. Àiii, là lỗi của ta, ta không nên đưa cho nàng một thứ nguy hiểm như vậy.
Mạc Tịnh kinh hãi gần chết, thứ pháp bảo khủng bố đó là do nam nhân trước mặt đưa cho Lý Nghiên. Nói vậy, chẳng lẽ người đưa cho nàng bộ công pháp lợi hại kia, giúp nàng chuyển đổi linh lực cũng là hắn. Ngươi này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Quá nhiều câu hỏi hiện ra, nhưng Mạc Tịnh là người thông minh, nàng hiểu đạo lý họa là từ miệng mà ra nên không dám hỏi nhiều. Ngoan ngoãn kể lại tất cả mọi chuyện cho Dương Thiên.
Nghe xong mọi chuyện, gương mặt Dương Thiên ngưng trọng. Ma môn lựa chọn tấn công vào các tiểu môn phái, uy hiếp thu phục, chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn. Tên Huyết Thần kia quả nhiên rất khá, suy tính kĩ càng. Ma môn sau nhiều trận đại chiến với tứ đại thế lực nguyên khí đã hao tổn nhiều. Tổ chức Khai Quang của bọn hắn lại bị Dương Thiên tiêu diệt, đã yếu càng thêm yếu. Vì chuẩn bị cho cuộc đại chinh phạt, bọn hắn cần bổ sung gấp lực lượng.
Tự mình bồi dưỡng chắc chắn không kịp, nên Huyết Thần quyết định nhắm vào các tiểu thế lực. Một, hai thế lực không tính là gì, nhưng nếu tập hợp sức mạnh của hàng trăm, hàng ngàn tiểu thế lực sẽ tạo thành một sức mạnh khổng lồ.
Trong lúc tứ đại thế lực mãi lo cho bản thân mình, tìm cách rút đi lực lượng để trốn tránh, những tiểu thế lực kia mạng lưới tin tức kém cỏi, còn chưa biết được chuyện gì sắp xảy ra. Huyết Thần chia nhỏ các trưởng lão của mình, đi khắp nơi chiêu hàng các tiểu môn phái. Những môn phái kia hầu như đều lựa chọn quy hàng. Thứ nhất, nếu không chấp nhận, bọn hắn chỉ còn con đường chết. Thứ hai, khi cuộc chiến giữa các đại thế lực nổ ra, bọn hắn không có chỗ dựa, chín phần mười sẽ không tồn tại được. Tận dụng những yếu tố đó, lực lượng của Ma môn càng ngày càng lớn mạnh.
Khi tứ đại thế lực phát hiện ra thì đã muộn, nhưng bọn hắn cũng không quá lo lắng. Trong tâm niệm, tứ đại thế lực luôn cho rằng, chỉ cần đợi một khoảng thời gian, Dương Thiên nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện.
Nếu Dương Thiên biết được tất cả những chuyện này chắc chắn sẽ cho đám lão già kia một trận. Ma môn đẩy nhanh tiến độ chinh phạt, các ngươi còn trốn tránh chờ đợi ta. Đến khi ta ra tay, thế giới đã bị phá hoại hơn phân nửa, thiệt hại không cách nào đo đếm được.
May mắn, Dương Thiên chỉ biết một phần chứ không phải toàn bộ câu chuyện. Hắn cũng không có thời gian quản những chuyện này. Thứ Dương Thiên quan tâm là giải quyết cho tốt dàn hậu cung của hắn, để các nàng chung sống hòa thuận. Đến khi đó, dù phải rời đi hắn cũng có thể an lòng. Chuyện Dương Thiên sắp phải đối mặt liên quan đến vận mệnh của toàn vũ trụ, không riêng bất kỳ vị diện nào. Trong mắt hắn, trận chiến này chỉ là một hạt bụi trong đại dương, so với đại sự kia hoàn toàn không đáng kể.
Mạc Tịnh thuật lại câu chuyện xong liền yên lặng chờ đợi. Dương Thiên suy nghĩ một lúc rồi gạt chuyện này ra khỏi đầu. Hắn nhìn quanh một lượt rồi hỏi Mạc Tịnh bIbpvg0:
- Ta sẽ đưa tiểu Nghiên trở về. Tiếp theo các ngươi có dự định gì?
Mạc Tịnh tu luyện Tĩnh Tâm Công đến cảnh giới khá cao. Tuy nhiều đệ tử chết đi khiến nàng thương tâm nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Nàng suy nghĩ kĩ càng rồi nói:
- Ta sẽ đưa những đệ tử còn sót lại đi tìm một nơi ẩn cư, chờ cho trận chiến này kết thúc.
Dương Thiên nhìn Lý Nghiên đang ngủ trong ngực, do dự một chút rồi nói:
- Để ta đưa các ngươi về gia tộc của tiểu Nghiên, nơi đó rất an toàn.
Đám người tứ đại thế lực đã kéo đến rất đông, thêm hay bớt vài người cũng không có ảnh hưởng gì.
Mạc Tịnh ngạc nhiên:
- Lý gia? Đó chỉ là một gia tộc nhỏ, thật sự an toàn sao?
- Nơi đó có ta. Ma môn sẽ không dám tìm đến
Câu trả lời của Dương Thiên khiến Mạc Tịnh tỉnh ra. Đúng vậy, Dương Thiên rất lợi hại, có hắn làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ an toàn hơn việc lưu lạc bên ngoài. Mạc Tịnh sợ Dương Thiên đổi ý, vội gật đầu:
- Mọi việc đều theo sắp xếp của ngài.
Mọi người đều đống ý, Dương Thiên cũng không nhiều lời nữa. Hắn đưa tay về phía trước vung nhẹ, Phi Linh Chu liền hiện ra. Dương Thiên ôm lấy Lý Nghiên bay lên thuyền, kèm theo một câu nói:
- Tất cả lên đây đi.