Những tu sĩ tại Viêm Linh Giới có lẽ không nhận được lệnh từ Tiên Giới nên không hiểu được giá trị của mảnh vỡ này. Dù sao trong ba ngàn cái trung cấp vị diện, Tiên Giới cũng không thể nào truyền đạt đến tất cả được. Đem những thứ có giá trị cất vào trong người, Dương Thiên giữ vẻ bình thản nói:
- Bảo vật ta đã nhận, chuyện đã hứa ta cũng sẽ làm, các ngươi nên trở về đi. Bằng không khi đại chiến nổ ra, lỡ như bị cuốn vào vòng chiến, cho dù có là Đại Thừa kỳ cũng sẽ không dễ chịu.
Dương Thiên không có ý hù dọa bọn họ, những gì hắn nói đều là sự thật. Một khi Vực Ngoại Khí mà Vực Ngoại Ma Thụ tích tụ được suy yếu đến một mức nhất định, tên Thống Lĩnh kia chắc chắn sẽ nhận ra. Đến khi đó, trừ phi não của hắn toàn là nước, bằng không chắc chắn sẽ không ngu ngốc tiếp tục chơi trò tiêu hao chiến với Dương Thiên. Đã nhận đồ của người, Dương Thiên cũng không muốn để bọn hắn bị cuốn vào trận chiến giữa Độ Kiếp kỳ mà chết oan.
Lời Dương Thiên nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến mọi người khiếp sợ. Độ Kiếp kỳ chi chiến, bọn hắn đúng là không có tư cách xen vào. Mọi người lần lượt tiến lên cúi chào Dương Thiên rồi bỏ đi. Bọn hắn cũng cần trở về bàn bạc kế hoạch trong trường hợp Dương Thiên giành chiến thắng cũng như thất bại. Vực Ngoại Thiên Ma hung danh tồn tại qua vô số năm tháng, bọn hắn cũng không ngu ngốc đặt tất cả niềm tin rằng Dương Thiên chắc chắn sẽ thắng, có kế hoạch dự trù sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đợi tất cả rời đi, Dương Thiên mới quay sang nhìn tên Thống Lĩnh kia. Thanh niên da ngăm đen ban đầu xuất hiện cũng đã đi mất, hiện tại chỉ còn lại hai bọn hắn đứng đối diện với nhau. Dương Thiên lấy ra một bình linh tửu, cười nói:
- Đây là Cam Lộ Tửu, một loại linh tửu khá nổi tiếng tại Linh Giới, ẩn chứa linh lực vô cùng tinh thuần, hương vị cũng không cần phải bàn cãi. Lão già kia khi nãy đã phải đấu tranh rất nhiều mới tặng thứ này cho ta. Có muốn thử một chút hay không?
Thống Lĩnh hừ lạnh, Dương Thiên đây rõ ràng là đang cố ý trêu đùa hắn. Vực Ngoại Thiên Ma ngoại trừ Vực Ngoại khí ra thì không thể tiếp nhận bất cứ loại linh lực nào khác, bằng không sẽ trực tiếp xảy ra xung đột, bạo thể mà chết. Vực Ngoại Ma Thụ chính là thánh vật của bọn hắn, có năng lực chuyển hóa những loại linh lực khác nhau thành Vực Ngoại Khí, vô cùng thần kỳ.
Nói đi cũng phải nói lại, một món bảo vật có khả năng ma hóa cả một vị diện, một tên Độ Kiếp Nhất Chuyển muốn điều khiển nó quả thực có chút quá sức. Nói không chừng trước khi Vực Ngoại Ma Thụ sử dụng hết lượng Vực Ngoại Khí ẩn chứa bên trong nó, tên Thống Lĩnh kia đã sớm kiệt sức mà chết.
Nhìn đối thủ khó chịu, Dương Thiên lại càng thoải mái. Hắn đưa bình linh tửu lên uống một ngụm lớn:
- Rượu ngon như vậy ngươi lại không muốn thưởng thức, thực sự quá đáng tiếc. Ài, có chút buồn ngủ. Đợi ta đi ngủ một lát sẽ tiếp tục chơi với ngươi.
Dương Thiên nói xong liền tìm một tảng đá, trực tiếp nằm ra nhắm mắt lại. Hai mắt Thống Linh trừng to, Vực Ngoại Khí sôi trào phẫn nộ. Dương Thiên rõ ràng không để hắn vào mắt, giống như chỉ là thứ để tên kia chơi đùa mà thôi.
Thống Lĩnh tức giận, lập tức vận chuyển pháp quyết. Vực Ngoại Ma Thụ bị điều động, Vực Ngoại Khí phô thiên cái địa tràn ra, so với ban đầu mạnh hơn gấp mười lần, tấn công thẳng vào những quả cầu do Dương Thiên tạo ra.
Hai mắt Dương Thiên vẫn nhắm, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười. Thống Lĩnh càng nóng vội sử dụng nhiều sức càng hợp ý hắn. Vừa đẩy nhanh tốc độ lại khiến tên kia bị thương tổn nặng do sử dụng lực lượng vượt quá khả năng, đây là một chuyện tốt.
Dưới lượng Vực Ngoại Khí khủng bố kia, hơn một trăm quả cầu rất nhanh liền không chịu nổi nữa mà bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ. Chỉ là Thống Lĩnh còn chưa kịp vui mừng, Dương Thiên đã vung tay một cái. Hàng ngàn quả cầu khác với hình dạng, kích thước tương tự bay ra xếp thành một bức tường ngăn cản Vực Ngoại Khí tấn công. Dương Thiên giả vờ thở dốc, vẻ mặt tái nhợt:
- Vực Ngoại Ma Thụ quả nhiên lợi hại.
Thống Lĩnh thấy Dương Thiên ném ra hàng ngàn quả cầu thì không khỏi nảy sinh thoái ý. Bất quá khi thấy khuôn mặt của hắn tái nhợt, hơi thở suy yếu thì trong lòng lại dấy lên hi vọng. Người này rất mạnh, so với một tên Độ Kiếp Nhất Chuyển thì mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng đây cũng đã là cực hạn của hắn. Một hơi ném ra hơn hàng ngàn quả cầu cần tiêu hao một lượng linh lực vô cùng khủng bố. Dương Thiên còn chưa bất tỉnh đã là rất lợi hại rồi.
Thống Lĩnh trầm giọng:
- Nhân loại, ta công nhận ngươi rất mạnh. Trong tình huống bình thường, ta không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại có Vực Ngoại Ma Thụ trợ giúp, ngươi cho dù có mạnh hơn nữa cũng phải gánh chịu thất bại mà thôi.
Dương Thiên cắn răng:
- Còn chưa đến phút cuối cùng, ai thắng ai bại còn không nói trước được.
Thống Lĩnh cũng lười cùng Dương Thiên nói nhảm, hắn quyết định đẩy cường độ của Vực Ngoại Khí đến cực hạn. Một trái cây trên Vực Ngoại Ma Thụ rơi xuống, lao thẳng về phía rào chắn do hàng ngàn quả cầu của Dương Thiên tạo lên.
Vực Ngoại Ma Thụ cứ một vạn năm sẽ kết trái một lần. Mỗi một trái cây đều ẩn chứa một lượng Vực Ngoại Khí không thể đo đếm được. Dựa vào số trái trên cây có thể đoán được tuổi của nó. Cây Vực Ngoại Ma Thụ này tổng cộng có 8 trái, chứng tỏ nó đã có tám vạn năm tuổi. Đối với loại thực vật như Vực Ngoại Ma Thụ, nó vẫn chỉ mới được xem như một cây non. Nếu Vực Ngoại Ma Thụ trong tay Thống Lĩnh là một cây trưởng thành, Dương Thiên ngay từ đầu sẽ không nói hai lời mà lập tức bỏ đi. Hắn còn chưa tốt đến mức đối đầu với một thứ như vậy với tình trạng này.
Trái cây của Vực Ngoại Ma Thụ và rào chắn ra chạm, Vực Ngoại Khí lực tức bộc phát. Với khối lượng Vực Ngoại Khí khổng lồ này, hàng ngàn quả cầu do Dương Thiên tạo ra cũng không kịp hấp thu. Vực Ngoại Khí tràn qua rào chắn, trong khoảng khắc liền đem thiên địa biến thành một màu đen, kể cả Dương Thiên cũng bị vây vào bên trong.
Bên trong không gian tối tăm, một cái hắc thủ khổng lồ yên lặng hiện ra, chụp thẳng xuống vị trí của Dương Thiên. Khi hắc thủ sắp chạm đến, Dương Thiên bất ngờ ngẩn đầu lên, mỉm cười lạnh lùng:
- Rất không tệ, nhưng vẫn chưa đủ.
Vô số kiếm khí từ khắp nơi xuất hiện, trong khoảnh khắc liền đem hắc thủ cắt nát. Bất quá hắc thủ là do Vực Ngoại Khí tạo thành, bị cắt nát thành một đám khí màu đen, nó chỉ cần vài giây liền khôi phục lại hình dạng ban đầu, tiếp tục đánh xuống chỗ Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đúng là Thôn Phệ Lực là thứ khắc chế Vực Ngoại Khí, nhưng nó không phải là duy nhất. Để ta cho ngươi xem một loại linh lực khác thú vị hơn.
Theo lời nói của Dương Thiên, năm ngọn lửa với năm màu sắc khác nhau lần lượt hiện lên. Năm ngọn lửa biến hình thành năm con mãnh thú, đồng loạt ngẩn đầu lên trời gầm to một tiếng.
Sóng lửa ngũ sắc quét ngang, nơi nó đi qua, Vực Ngoại Khí giống như tuyết giữa trời hạ, rất nhanh liền tan biến không còn bóng dáng. Dương Thiên nắm tay lại, năm con mãnh thú bất ngờ lao thẳng vào nhau, biến thành một ngọn lửa ngũ sắc khổng lồ rực cháy.
Ngọn lửa dần thu nhỏ lại, biến thành một thanh kiếm rơi vào trong tay Dương Thiên. Bên trên thanh kiếm vẫn có hư ảnh năm con hung thú đang gào thét như muốn lao ra.
Dương Thiên ngẩn đầu nhìn về phía Thống Lĩnh đang ẩn nấp trong đám Vực Ngoại Khí đen kịt kia, giọng nói không vui không buồn:
- Sử dụng một chiêu kia gọi ra trái của Vực Ngoại Ma Thụ, ngươi có lẽ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Để ta cho ngươi cơ hội chứng kiến Ngũ Thú Diệt Ma Hỏa, thứ hơn ngàn năm trước đã đem Vực Ngoại Thiên Ma các ngươi đánh đuổi khỏi Linh Giới.