Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh trở nên lạnh lùng hơn:

- Vậy mời người rời đi, đừng để bọn ta phải sử dụng biện pháp mạnh.

Dương Thiên bình thản nói:

- Đừng vội, phía trên sẽ có người đến đón ta.

Không đến 3 giây, trên lầu vang lên âm thanh đầy giận dữ:

- Đây là khách quý của ta, các ngươi còn không mau tránh ra.

Một vị lão giả mặc áo trắng, vẻ mặt nghiêm trọng từ trên bước xuống. Nhận ra người đến là ai, những tên kia lập tức tránh ra hai bên, bộ dáng sợ sệt. Tại sao lại kinh động đến vị đại nhân này a?

Lão giả bước đến trước mặt Dương Thiên, thái độ liền thay đổi, thanh âm mang theo vào phần cung kính:

- Dương Thiên, ngươi làm sao lại có mặt ở đây?

- Đi du lịch mà thôi. Trên kia còn vài cỗ khí tức quen thuộc, chúng ta lên trên hẳn nói.

- Được, mời.


Lão giả làm tư thế xin mời, đợi Dương Thiên đi trước mới theo sát phía sau. Những tên kia trợn mắt nhìn nhau, vị lão giả này địa vị cao đến cỡ nào bọn hắn không có tư cách biết. Nhưng nhìn cách thủ trưởng cung kính đối đãi cũng đủ để bọn hắn hiểu được phần nào. Vậy mà lão giả lúc này lại tôn kính thanh niên kia. Xem ra Kim Tinh đại sư thật sự rất nổi tiếng, đến đại nhân vật bậc này cũng có thể mời đến được.

Bọn họ không biết rằng, Dương Thiên chẳng qua đến đây là vì Lăng Nhã Kỳ, còn Kim Tinh đại sư và đống bảo vật gì đó còn chưa đáng để hắn quan tâm.

Lão giả dẫn Dương Thiên đến một cái bàn gỗ màu tím, đã có 3 người ngồi đợi sẵn ở đó. Xung quanh có vài chậu kiểng cao qua đầu người. Nơi này nằm trong góc, khá vắng vẻ, dường như được cách ly với những người khác, chiếc bàn gần nhất cũng cách chỗ này hơn 50 mét. Vừa nhìn thấy Dương Thiên, thần thức của 3 người lập tức quét đến, ý định xem rõ mặt của hắn. Thần thức còn chưa kịp chạm đến, ba ngươi đồng thời rên nhẹ, ánh mắt kinh hãi:

- Ngươi đã cắt đứt thần thức của bọn ta.

Dương Thiên ngồi xuống, tháo mặt nạ đặt lên bàn, lắc đầu:

- Tùy tiện dùng thần thức quan sát người khác là đại kị tại Tu Chân Giới, lẽ nào các ngươi không biết?

Hai trong số 3 người thất thanh kêu lên:

- Dương Thiên, là ngươi.

- Thảo nào ta thấy bóng người này rất quen.

Vị lão giả còn lại chờ hai người kia mới nói:

- Ta là Long Ẩn, đảo chủ Ẩn Long đảo. Hân hạnh gặp mặt.

Dương Thiên gật đầu, hắn lướt qua 4 người, có hơi khó hiểu:

- Nghe nói đại chiến sắp đến, 4 người các người là người đứng đầu. Tại sao lại có thời gian đến nơi này tham dự cuộc vui.

Bốn người này lần lượt là Bạch Dạ- hội trưởng Ám tổ, Âu Phong- nguyên chưởng môn Thiên Sơn Thánh Phong, cha của Nam Cung Băng Vân- gia chủ Nam Cung gia cùng Long Ẩn- đảo chủ Ẩn Long đảo như hắn vừa tự giới thiệu. Người đứng đầu bốn đại thế lực không lo cho trận chiến mà chạy đến đây, chắc chắn có vấn đề.

Bạch Dạ nghe Dương Thiên nói bọn họ đến đây vui chơi, lắc đầu cười khổ:

- Bọn ta nào có thời gian vui chơi. Bất quá lần này vật phẩm đấu giá có điểm đặc biệt, bọn ta nhất định phải đến.

Dương Thiên nổi lên hứng thú, là vật gì lại khiến tứ đại thế lực bọn họ động tâm:

- Là thứ gì?

Bạch Dạ sớm biết Dương Thiên sẽ hỏi như vậy, hắn lấy ra một cuốn sách (Catalogue), phía trên ghi lại tên các món bảo vật sẽ được bày bán, hình ảnh minh họa kém theo lời giới thiệu. Dương Thiên bỏ qua tất cả những thứ phía trên, hai mắt nhìn chằm chằm vào món cuối cùng. Giới thiệu về thứ này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn:

- Tên:???. Niên đại:???. Nguồn gốc, công đụng:???. Kim Tinh đại sư khẳng định đây là bảo vật quý giá nhất hắn từng được chứng kiến.

Đính kèm theo đó là bức ảnh hình một hòn đá hình tròn khá lớn, đường kính khoảng 2 mét. Trừ việc tròn trịa và lớn hơn những hòn đá bình thường thì không có điểm nào đặc biệt.

Dương Thiên đặt quyển sách xuống bàn, cười nhạt:

- Các ngươi đến đây là vì nó?

Bốn người gật đầu:

- Viên đá này do một đám công nhân thợ mỏ đào được trong quá trình khai thác. Bọn ta đã đích thân kiểm tra, thứ này không giống một hòn đá bình thường. Cứ cách một khoảng thời gian lại tràn ra một chút linh lực, uy lực ngày càng mạnh. Lần gần đây nhất đã trực tiếp đánh trọng thương 3 tên Trúc Cơ hậu kỳ.

- Tên Kim Tinh đại sư kia tu vị không được, nhưng đôi mắt quả thực hơn người. Bọn ta đưa viên đá đến đây để hắn kiểm tra, cuối cùng nhận được một câu như ngươi đã đọc trên sách.

- Khi nhìn thấy bản mệnh pháp bảo của Âu Phong, tên Kim Tinh đị sư kia cũng chưa từng nói câu đó, chứng tỏ đây chắc chắn là một món bảo vật tuyệt thế. Cuối cùng bọn ta quyết định đem thứ này ra bán đấu giá, muốn nhân cơ hội thu thập thông tin về nó.

- Nếu còn không được, vậy phải xem trong bốn thế lực ai mới là kẻ có tiềm lực tài chính lớn nhất, bỏ ra một cái mua thứ này về từ từ nghiên cứu.

Dương Thiên có chút khinh thường:

- Dựa vào các ngươi cũng muốn mua được nó sao?

Bốn người ngẩn ra, Âu Phong phản ứng nhanh nhất, hai mắt sáng rực:

- Dương Thiên, lẽ nào ngươi biết tảng đá này là vật gì?

Dương Thiên lắc đầu:

- Chỉ với một bức ảnh chụp sơ xài, làm sao ta biết được.

Câu trả lời của Dương Thiên khiến bốn người ngán ngẫm, đến Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ như hắn cong không biết, bọn họ muốn nghiên cứu ra được gì quả thực rất khó. Dương Thiên thấy 4 người chán nản liền nói tiếp:

- Tuy không chắc chắn, nhưng dựa vào những gì các ngươi nói, ta có thể đoán ra được phần nào. Thứ này là một quả trứng.

- Quả trứng.

- Trứng của loài nào lại có khả năng phát ra linh lực, lẽ nào là một loại yêu thú nào đó?

- Linh lực mạnh như vậy, lẽ nào là của một con đại yêu?

- Không thể nào, yêu thú đã sớm tuyệt diệt vài trăm năm nay. Làm sao có khả năng.

Dương Thiên cắt ngang lời nói của bọn họ:

- Lát nữa khi buổi đấu giá bắt đầu, ta sẽ đích thân kiểm tra. Nếu như suy đoán của ta không sai, thứ này so với tưởng tượng của các ngươi còn khủng bố hơn rất nhiều.

Lời vừa nói ra, bốn người lập tức chấn kinh. Đến Dương Thiên cũng phải dùng từ khủng bố, thứ này…

Dương Thiên bắt đắc dĩ:

- Ta nói khủng bố là so với các ngươi, đừng suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, các ngươi còn vé vào tham dự buổi đấu giá hay không, đưa cho ta vài cái loại tốt nhất.

- Còn, đương nhiên là còn. Bạch Dạ, ngươi mau lấy vé ra cho Dương Thiên.

Bọn họ mới là người đứng sau tổ chức buổi đấu giá này, tất nhiên sẽ không thiếu vé Vip. Bạch Dạ lấy ra hơn 10 cái vé làm bằng vàng ròng nguyên chất, phía trên có một chữ Vip đính bằng kim cương, dưới góc còn có một dạy số đã được mã hóa. Dương Thiên hài lòng gật đầu:

- Lát nữa có chỗ tốt sẽ để lại cho các ngươi một phần.

- Chỗ tốt?

- Lát nữa các ngươi tự khắc sẽ biết.

Dương Thiên 8z1ngdw đứng dậy, tiêu sái rời đi, để lại bốn người vẻ mặt khó hiểu. Âu Phong suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng:

- Dương Thiên trước giờ ra tay rất hào phóng. Hắn đã nói có chỗ tốt, chúng ta nhất định sẽ không bị thiệt thòi.

Bạch Dạ gật đầu:

- Không sai.

Gia chủ Nam Cung gia và đảo chủ Ẩn Long đảo tò mò:

- Hai người các ngươi đã từng nhận được thứ gì từ chỗ hắn sao?

- Bí mật.

Long Ẩn thở dài:


- Hai lão già các ngươi, già rồi vẫn còn cái tính trẻ con đó.


Nam Cung gia chủ âm thầm làm ra quyết định, khi trở về phải tìm cách đưa Nam Cung Băng Vân đến chỗ Dương Thiên để tìm kiếm chỗ tốt. Nghĩ đến vấn đề này, hắn cũng cảm thấy rất đau đầu. Từ sau khi chia tay Dương Thiên, Nam Cung Băng Vân lựa chọn một tòa biệt viện, nói là muốn bế quan, đến giờ còn chưa đi ra. Tu sĩ bế quan không kể năm tháng, ai biết nàng còn định ở trong đó đến bao giờ.


Phe phẩy 10 tấm thẻ vàng trong tay chán chê, Dương Thiên đem chúng cất vào người, chậm rãi đi xuống dưới lầu. Hai mắt hắn lóe lên một tia tinh quang, thầm nói:


- Huyết Đồng, nếu suy đoán của ta không sai, lý do năm đó người bị kẻ thù truy sát hẳn chính là vì quả trừng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK