Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Viễn đang ở trong phòng họp bàn về những vấn đề lát nữa sẽ trả lời với phóng viên thì điện thoại hắn rung nhẹ một cái. Hắn đọc tin nhắn xong, xin phép phó đạo diễn một tiếng rồi đi ra ngoài. Trong nhà vệ sinh, người nói chuyện với Dương Thiên khi nãy đang đợi sẵn hắn. Tiêu Viễn rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi dài, thở ra khói trắng:

- Báo cáo đi.

Người kia đã chuẩn bị sẵn, lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện được nghe từ Dương Thiên. Sắc mặt Tiêu Viễn ngày càng tệ, hắn trầm giọng nói:

- Ngươi chắc chắn?

- Đúng vậy, dựa theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của ta, những gì tên kia nói đều là sự thật.

- Nói vậy, nam nhân đó thực sự là bạn trai của Lăng Nhã Kỳ. Tại sao lần trước khi ta hỏi đến, nàng lại nói mình vẫn còn độc thân?

- Có lẽ nàng e ngại nếu tiết lộ sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Phải biết trong mắt các fan hâm mộ nam, khi nghe tin thần tượng của mình có bạn trai, chín phần mười sẽ chuyển sang yêu thích người khác.

Tiêu Viễn gật đầu tán thưởng:

- Không sai, ngươi chỉ là một tên đội trưởng đội bảo vệ, hiểu biết lại rất khá.

Đội trưởng đội bảo vệ khiêm tốn cảm ơn. Chuyện này hắn cũng không rõ, chẳng biết vì sao trong đầu lại hiện lên những thông tin này khiến hắn buộc miệng nói ra. Đây là do ảnh hưởng của thủ đoạn Dương Thiên thi triển khi nãy, trực tiếp ghi đè lên một đoạn ký ức, điều khiển tâm trí tên này. Dù cho Tiêu Viễn không hỏi đến, hắn cũng sẽ nói ra tất cả để khiến Tiêu Viễn tin tưởng.


Quả nhiên, khi mọi suy đoán đã được chắn chắc, hai mắt Tiêu Viễn hiện lên sự kiên định, như vừa quyết tâm làm một chuyện gì đó.

- Ngươi làm rất tốt, ta sẽ báo với ông chủ tăng lương cho ngươi. Còn chức đội trưởng đội bảo vệ này, ngươi cứ yên tâm mà làm.

Đội trưởng đội bảo vệ, cảm ơn rối rít:

- Cảm tạ Tiêu Viễn tiên sinh.

Tiêu Viễn không muốn có nhiều người biết về thân phận của minh. Trong mắt đại đa số người làm việc ở đây, hắn được biết đến là một kẻ có quan hệ khá tốt với ông chủ của trường quay. Quyền lực nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xem như đủ xài. Chờ đội trưởng đội bảo vệ rời đi, Tiêu Viễn cầm điện thoại gọi cho thuộc hạ:

- Kế hoạch có chút thay đổi, chúng ta sẽ thực hiện phương án E, các ngươi chuẩn bị đi.

- Phương án E?

- Có vấn đề gì sao?

- Không có, nhưng ta cảm thấy những phương án trước đều rất tốt, bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ bị ngươi cưa đổ, cần gì phải dùng biện pháp khả dĩ này?

- Ngươi hỏi quá nhiều.

- Xin lỗi Tiêu Viễn tiên sinh, ta sẽ lập tức sai người thực hiện ngay.

Tiêu Viễn chuẩn bị rất nhiều kế hoạch để cưa cẩm Lăng Nhã Kỳ, lần này vì sự xuất hiện của Dương Thiên khiến tất cả đổ bể. Chuyện này xem như bỏ qua, nếu Dương Thiên còn tiếp tục phá đám hắn, Tiêu Viễn cũng không ngại ra tay trừ khử người này. Dù sao loại chuyện giết người đoạt mỹ, Tiêu Viễn cũng đã làm không ít lần. Có Tiêu Bắc làm chỗ dựa, giết vài tên vô danh tiểu tốt có đáng là gì.

Khi Tiêu Viễn đang thầm hạ quyết tâm, Dương Thiên vẫn không để chuyện đó trong lòng. Những kẻ dám tính kế với hắn, hiện tại mộ đều đã xanh cỏ. Không đúng, phải nói là thi cốt vô tồn.

Cuộc họp báo diễn ra ngay sau đó, Lăng Nhã Kỳ dường như đã chuẩn bị rất tốt, trả lời câu hỏi trôi chảy. Nửa kín nửa hở khiến người ta càng thêm tò mò về bộ phim khiến nhiều người ngồi xem đánh giá cao và tài năng của nàng. Cuộc họp báo kết thúc, cả đoàn làm phim đứng dậy chào phóng viên rồi đi vào phòng chuẩn bị ở phía sau trong tiếng vỗ tay.

Đoàn làm phim còn ở lại bàn bạc thêm vài điều, mãi đến hơn 20 phút sau, khi phóng viên đã rời đi gần hết, từng thành viên mới lần lượt ra về. Lăng Nhã Kỳ cùng Tiêu Viễn ở lại một lúc lâu, chờ mọi người về hết mới dùng mắt kính, nón chụp che mặt cẩn thận bước ra từ cửa phụ. Hai người bọn họ đều có danh tiếng không nhỏ, một người là diễn viên tiềm năng, người còn lại thành danh đã lâu. Lỡ như bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ tạo thành một vụ scandal khá lớn.

Ra đến bãi gửi xe phía dưới, Dương Thiên đã đứng đợi sẵn, hướng Lăng Nhã Kỳ vẫy tay:

- Nhã Kỳ, ta ở đây.

Lăng Nhã Kỳ nở nụ cười, không để ý đến gương mặt khó coi của Tiêu Viễn, bước nhanh về phía Dương Thiên.

- Dương Thiên, ngươi đợi ta có lâu không?

- Ta sẽ đợi ngươi cả đời, chút thời gian có đáng là gì.

- Lẻo mép.

Lăng Nhã Kỳ miệng thì nói vậy nhưng nụ cười rạng rỡ đã bán đứng nàng. Điều này nói rõ nàng rất thích nghe những gì Dương Thiên vừa nói, dù biết đó chỉ là lời nói dối. Tiêu Viễn kiềm nén tức giận, gỡ bỏ mắt kính và mũ, bước đến trước mặt Dương Thiên, đưa tay ra cười nói:

- Xin chào, ta là Tiêu Viễn, bạn diễn của Nhã Kỳ. Ngươi là…

Dương Thiên rất thoải mái bắt lấy tay hắn:

- Ta gọi là Dương Thiên, bạn đặc biệt của Nhã Kỳ. Ta đã nghe nàng nhắc nhiều về ngươi, hình như quan hệ của hai người rất tốt.

Lăng Nhã Kỳ im lặng không nói, cái gì mà "bạn đặc biệt", đây rõ ràng là cố ý chọc tức Tiêu Viễn. Quả nhiên, nụ cười trên mặt Tiêu Viễn cứng lại. Lúc đội trưởng đội bảo vệ nói hắn vẫn còn hơi nghi ngờ, hiện tại Lăng Nhã Kỳ không mở miệng phản bác, xem ra tất cả đều là sự thật. Đã như vậy, Nhã Kỳ, ngươi cũng đừng trách ta.

Tiêu Viễn giả vờ khiêm tốn đáp:

- Nhã Kỳ mới vào nghề diễn viên không lâu, ta với tư cách là đàn anh đi trước, tất nhiên sẽ dùng hết sức chỉ bảo cho nàng…

Dương Thiên ngắt lời:

- Quan hệ giữa các ngươi thực sự rất tốt?

- Có thể nói…

Tiêu Viễn chưa nói hết câu đã bị khí thế của Dương Thiên uy hiếp khiến hắn run rẩy. Quá hoảng hốt, lời ra đến miệng liền thay đổi:

- Cũng không thân thiết lắm.

- Không thân thiết thì đừng gọi nàng là Nhã Kỳ. Nhớ kĩ, hai chữ Nhã Kỳ là để một mình ta gọi.

- Đã, đã biết.

Lăng Nhã Kỳ cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội bước lên chắn chính giữa hai người, xoay mặt về phía Dương Thiên:

- Cũng sắp đến giờ tổ chức buổi đấu giá, chúng ta mau đến đó thôi.

Dương Thiên thoải mái nói:

- Được. Tiêu Viễn, ta đi cùng xe với Nhã Kỳ, ngươi ngồi xe riêng của mình.

Lời nói của Dương Thiên giống như mệnh lệnh, Tiêu Viễn không dám mở miệng phản bác, ngoan ngoãn đi về phía xe của mình. Chờ Tiêu Viễn đi được một đoạn xa, Lăng Nhã Kỳ mới tức giận hỏi:

- Dương Thiên, ngươi nói chúng ta là bạn đặc biệt là có ý gì? Còn nữa, ai là Nhã Kỳ của một mình ngươi?

- Hừ, tên kia rõ ràng có ý đồ với ngươi. Những kẻ ngoại hình vừa xấu, nhân cách lại kém như hắn cần phải cách xa một chút.

- Hắn là diễn viên có tiếng, ngoại hình cũng khá ổn. Ngươi vừa mới gặp hắn lần, dựa vào đâu nói nhân cách của hắn không được?

- Nhã Kỳ, giờ ta có nói ra ngươi cũng không tin. Lát nữa khi một chuyện sáng tỏ, ngươi sẽ biết rõ nổi khổ tâm của ta. Đến lúc đó không chừng sẽ cảm động đến mức lấy thân báo đáp.

- Dương Thiên, gần đây ngươi có xem phim kiếm hiệp hay không?

Lăng Nhã Kỳ đột nhiên hỏi một câu không liên quan khiến Dương Thiên hơi bất ngờ, theo quán tính trả lời:

- Có xem một vài bộ.

- Những bộ phim đó khiến ngươi ảo tưởng nặng rồi a.

Lăng Nhã Kỳ dứt lời liền lách người qua một bên, tiến lại chỗ xe của mình. Dương Thiên đi theo, lén thở dài ra một hơi, bị mỹ nữ chê cười, quá thất bại.

Tiêu Viễn lên xe liền lấy điện thoại ra:

- Các ngươi chờ sẵn bên ngoài nơi tổ chức đấu giá, 8s4i7JB bất cứ khi nào có cơ hội lập tức giết chết Dương Thiên cho ta?

- Dương Thiên? Là kẻ nào?


- Hắn đi cùng với Lăng Nhã Kỳ, lát nữa các ngươi tự khắc sẽ biết. Đừng hỏi nhiều nữa, mọi hậu quả sẽ do ta gánh vác.


- Tiêu Viễn tiên sinh yên tâm, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.


Tắt máy, Tiêu Viễn đưa cánh tay vẫn còn đang run rẩy lên trước mặt, hai mắt ẩn chứa sự sợ hãi:


- Tên Dương Thiên kia rốt cuộc đã sử dụng tà thuật gì lên người ta. Khốn kiếp, không giết được ngươi, ta cũng sẽ không mang họ Tiêu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK