Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thất thấy Dương Thiên đột nhiên đi vào, nhìn hắn cảnh giác:

- Ngươi lại có việc gì?

Dương Thiên nhìn hắn như một tên ngốc:

- Ngươi không thực sự nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy chứ?

- Ngươi muốn giết ta?

Dương Thiên lắc đầu, tên này có phải sợ chết đến mức suy nghĩ không còn được rõ ràng nữa hay không. Cũng không có ý định nhiều lời, Dương Thiên chuẩn bị động thủ thì Hoa Thất kêu to:

- Khoan đã. Vừa rồi ngươi không ra tay có phải là lo sợ nữ nhân kia hoảng sợ đúng không. Không bằng chúng ta đến phòng tập của ta, nơi đó được cách âm rất hiệu quả. Bằng không với tu vị của chúng ta, vừa ra tay có thể sẽ phá hủy nơi này.

- Được rồi, cứ làm theo ý của ngươi đi.

Dương Thiên muốn giết một tên Thiên cấp cao thủ vốn không cần gây ra tiếng động. Nhưng hắn cảm thấy tên kia có âm mưu gì đó, nếu iSXIOB8 một người có việc không thực hiện được mà đã chết đi thì rất đáng thương. Dù gì cũng đã là người sắp chết, Dương Thiên cũng không ngại thành toàn cho hắn.

Theo Hoa Thất đi đến một tầng hầm ngay dưới biệt thự, phía trong được trang bị khá nhiều thiết bị hiện đại. Giống như là dùng để huấn luyện hơn là để thi đấu. Dương Thiên cười nói:

- Hiện tại có thể bắt đầu được rồi chứ?


Hoa Thất cũng mỉm cười, nhìn Dương Thiên như nhìn một kẻ ngốc:

- Tất nhiên là có thể. Có điều, từ khi ngươi bước vào đây, kết quả trận chiến đã có.

- Ý của ngươi là…

Dương Thiên chưa nói hết câu, đã cảm thấy cơ thể có một chất độc xuất hiện. Tuy chỉ vừa xuất hiện đã bị tiêu trừ, nhưng cũng khiến hắn ngạc nhiên. Chất độc này từ trong cơ thể hắn đột ngột xuất hiện chứ không giống như bị bên ngoài hạ độc.

Giả vờ trúng độc như trong một bộ phim điện ảnh, Dương Thiên một tay ôm ngực. Vẻ mặt tức giận nhìn Hoa Thất:

- Ngươi đã hạ độc ta từ khi nào?

Hoa Thất cười to, không nói gì mà nhìn về phía cửa hầm. Cửa hầm mở ra, Hoa Thi Âm bước vào:

- Chuyện này để ta giải thích cho ngươi.

Nàng đưa tay lên vén tóc, nụ cười vẫn rất xinh đẹp nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy khó chịu:

- Ngươi có biết vì sao chúng ta cầm đầu hắc đạo cả nước nhưng lại bỏ lỡ 3 tỉnh phía Nam không? Vì đó là địa bàn của Lý gia, bọn ta đã có thỏa thuận trước nên không thể động vào.

- Nhưng ngươi đột nhiên xuất hiện làm đảo lộn mọi thứ. Không những cướp đoạt quyền khống chế 3 tỉnh phía Nam mà còn khiến Lý gia không có bất kì cử động phản kháng nào. Bọn ta cũng đã cho điều tra rất kĩ về thế lực phía sau ngươi nhưng không được.

- Sau đó Lý gia đã cho bọn ta biết, chỉ cần giết được ngươi. 3 tỉnh phía Nam bọn hắn sẽ không tiếp tục tranh giành với bọn ta. Vì lẽ đó ta mới phải giả vờ đến gặp ngươi bàn chuyện hợp tác.

Dương Thiên nhíu mày, việc này không thể nào được. Hắn đã xác nhận Hoa Thi Âm không có nói dối, nàng quả thực muốn hợp tác hắn giết chết Hoa Thất.

- Không thể. Ta đã xác nhận lần trước ngươi không có nói dối.

- Rất bất ngờ phải không. Bọn ta tồn tại trong hắc đạo bao nhiêu năm. Một chút thủ đoạn tất nhiên là phải có. Trước khi đàm phán, ta đều cho một nhà thôi miên đến để thôi miên chính mình, vậy những điều ta nói đều là sự thật, dù ngươi có tài giỏi cỡ nào cũng sẽ không thể biết được.

Dương Thiên cười đắng, không ngờ thế giới này còn có thứ này. Tuy hắn đã đọc qua trên báo, nhưng ứng dụng cụ thể lại không rõ lắm. Xem ra từ nay về sau không thể tiếp tục vận dụng thứ kia để phân biệt nói dối nữa.

Hoa Thi Âm có vẻ rất hưởng thụ sự khó chịu của Dương Thiên:

- Còn về phần hạ độc ngươi như thế nào. Ngươi còn nhớ bình rượu ta mời ngươi uống sao?

- Không thể, ta đã kiểm tra qua. Trong đó không hề có độc.

- Đúng vậy. Nhưng có một loại hương liệu đặc biệt. Nếu phối hợp với mùi hương trong căn phòng này sẽ tạo ra một chất kịch độc. Hơn nữa, ngươi uống nhiều như vậy thì dù có là Thiên cấp cao thủ cũng chỉ có một con đường chết. Ta cũng rất bất ngờ a, ngươi có thể cầm cự lâu như vậy, xem ra tu vị còn cao hơn bọn ta tưởng nhiều.

Hoa Thất cười to một tiếng, cầm theo một bình thuốc đi đến:

- Thi Âm, không cần nhiều lời với hắn. Để ta tiễn hắn đi nhanh một chút.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Hoa Thất vẻ mặt đại biến, ngã xuống đất. Vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc cùng hoảng sợ, hai mắt vẫn trợn trừng lên, chết không nhắm mắt.

Hoa Thi Âm bước tới ngồi cạnh Hoa Thất, cười nhẹ một tiếng:

- Ngươi chắc không quên khi xưa ngươi đã giết chết mẫu thân ta như thế nào chứ. Hôm nay có người ám sát ngươi. Ngươi cùng hắn đồng vu quy tận. Ta phát hiện trễ nên không kịp cứu ngươi. Tuy đau lòng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, thay ngươi khống chế thế lực.

Những lời này là cố ý nói cho Dương Thiên nghe. Nàng dường như đã xem hắn là một người chết. Dương Thiên thở dài, lòng hận thù của nữ nhân quả thực quá đáng sợ. Từ từ đứng dậy, phủi sạch quần áo trước sự kinh ngạc của Hoa Thi Âm:

- Ngươi, ngươi làm sao mà…

- Rất bất ngờ đúng không, ta hoàn toàn không bị trúng độc.

- Ngươi phát hiện ra từ khi nào?

Dương Thiên tất nhiên sẽ không chịu nhận là mình đã bị nàng đánh lừa, như vậy thực sự quá mất mặt. Lắc đầu nói:

- Việc đó hiện tại có quan trọng hay không.

Hoa Thi Âm cười:

- Đúng là như vậy. Nhưng trước khi giết ta, ngươi có thể thỏa mãn một yêu cầu của ta sao?

Dương Thiên gật đầu, hắn cũng không có ý định giết nàng. Nhưng nếu nàng có yêu cầu gì thì cũng phải nghe một lần đã. Hoa Thi Âm thấy Dương Thiên đồng ý, nụ cười có chút thê lương:

- Ngươi có thể giúp ta trước khi chết được trở thành một nữ nhân chân chính hay không?

Dương Thiên ngẩn ra, yêu cầu này hình như có chút lạ:

- Ngươi nên nói rõ ràng a. Ngươi vốn là một đại mỹ nhân a. Ngươi nói muốn ta giúp ngươi trở thành một nữ nhân chân chính là như thế nào?

Dương Thiên suy nghĩ một lát rồi trợn tròn mắt:

- Chẳng lẽ trước đây ngươi là nam nhân chuyển giới sao?

Hoa Thi Âm tức đến nổ phổi, giận dữ nhìn Dương Thiên:

- Ta nói là ta tuy có phu quân đã lâu, nhưng chưa từng cùng hắn ân ái lần nào. Trước khi ta chết có thể thử một lần sao?

Dương Thiên một tay sờ đầu như một vị cao tăng đắc đạo, sao chuyện rõ ràng như thế mà hắn vẫn không nhận ra. Là do thiếu hiểu biết hay IQ không đủ đây. Có điều Dương Thiên phản ứng cũng rất nhanh:

- Tốt. Ngươi đã muốn như vậy. Ta liền thành toàn cho ngươi.

Dứt lời, Dương Thiên mang theo Hoa Thi Âm tìm một căn phòng rộng rãi. Những người còn xót lại bên ngoài đều đã bị nàng giết hết. Bọn hắn cũng sẽ không sợ bị làm phiền. Đặt Hoa Thi Âm lên giường, Dương Thiên chăm chú nhìn nàng:

- Ngươi sẽ không hối hận?

- Đều đã sắp chết. Ta có gì phải hối hận. Thù của mẫu thân đã báo xong, ta cũng không còn gì tiếc nuối.

Dương Thiên gật đầu, bắt đầu cúi xuống hôn nàng. Hai tay giải khai y phục của nàng, việc này chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ vô sự tự thông. Một đêm mây mưa qua đi, Hoa Thi Âm rất nồng nhiệt, liên tục trải qua mấy lần mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Dương Thiên ngắm nhìn nàng ngủ một lúc, để lại một đoạn tin tức trong đầu nàng cùng một chiếc vòng tay rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mang theo nữ sinh rời đi khỏi biệt thự được một khoảng cách khá xa, Dương Thiên liền đánh thức nàng dậy. Nữ sinh vừa mở mắt ra đã định hô to, may mắn Dương Thiên kịp thời bịt miệng nàng lại:

- Đừng la lớn, là ta.

Nữ sinh hai mắt nhìn hắn, dường như nhớ ra hắn là ai liền gật đầu ra hiệu đã biết. Dương Thiên buông tay ra, hỏi nàng:

- Nhà của ngươi ở đâu, ta sẽ đưa ngươi trở về.

- Nhà của ta ở…

- Được rồi.

Dương Thiên vừa quay người định bước đi nữ sinh đã níu lấy một bên tay của hắn.

- Ngươi vẫn còn lo sợ chuyện khi nãy.

Nữ sinh gật đầu:

- Tại kinh thành, ngươi có thể không biết chủ tịch thành phố là ai. Nhưng không thể không biết Thất gia. Người đắc tội với hắn kết quả đều sẽ vô cùng thê thảm.

- Không cần lo lắng. Hắn sẽ không tìm ngươi báo thù. Về phần lý do vì sao, ngươi cũng sẽ sớm được biết.

- Thật sự?

- Ngươi tin tưởng ta sao?

Nữ sinh nhìn vào mặt Dương Thiên một lát rồi gật đầu. Dương Thiên mỉm cười xoa đầu nàng. Lấy ra một cái vòng tay:

- Đây là chiếc vòng hộ mệnh. Chỉ cần ngươi giữ kĩ nó bên mình, ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Nữ sinh lại gật đầu, hai tay mân mê chiếc vòng. Đây là Dương Thiên lo lắng bọn người kia vì hắn mà tìm đến nàng để điều tra. Đưa nàng đến trước cửa nhà xong, Dương Thiên định xoay người rời đi thì nữ sinh đã vội kêu lên:


- Ta là Bạch Khiết. Không biết tên của ngươi là?


- Ta là Dương Thiên, sau này gặp lại.


Dương Thiên nói xong liền rời đi, nghe nói như vậy sẽ khiến một thiếu nữ không thể nào quên được ngươi. Dương Thiên cũng không biết có thật hay không, nhưng thử một lần cũng chẳng mất gì. Bạch Khiết hai tay lại xoa xoa chiếc vòng, nhìn theo bóng Dương Thiên:


- Thật sự còn có thể gặp lại sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK