Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cương thi giống như một quả đại pháo từ trong vách núi phòng ra, từng ngón tay nhọn hoắc như mũi dao đâm về phía ngực Dương Thiên. Đối mặt với công kích cực nhanh này, tay phải Dương Thiên dường như biến mất. Một tiếng bụp nhỏ vang lên, chỉ thấy cánh tay Dương Thiên đã cắm xuyên qua ngực cương thi. Bàn tay hắn vẫn còn đang nắm lấy một khối đá màu xám, thi khí bên trong không ngừng thoát ra.

Dương Thiên rút mạnh tay ra, cương thi lập tức ngã lăn ra đất. Cầm lấy Thi Hạch, Dương Thiên cảm thấy có điểm kỳ quái. Tên này tốt xấu gì cũng đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, tại sao linh lực ẩn chứa bên trong Thi Hạch lại yếu như vậy. Hơn nữa, công kích cuối cùng kia có gì đó không đúng.

Khi hắn ngẩn đầu lên, phát hiện Hạ Chỉ Nghiên đang kiểm tra xác cương thi, Dương Thiên dường như hiểu ra thứ gì đó, lập tức hô to:

- Đừng chạm vào hắn.

Hạ Chỉ Nghiên giật mình, cánh tay sắp chạm vào cương thi cũng dừng lại. Nhưng đúng lúc này, cái đầu của cương thi đột nhiên động đậy. Miệng nó mở to, một làn khói màu xám đen bay thẳng vào Hạ Chỉ Nghiên. Bị tấn công bất ngờ, Hạ Chỉ Nghiên hoàn toàn không chút chống cự, bị khói xám đen vây quanh.

Dương Thiên lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất, ôm lấy Hạ Chỉ Nghiên rời khỏi khu vực ảnh hưởng. Tiếc là đã muộn, lúc này da thịt nàng đã chuyển sang màu xám, đây chính là dấu hiệu bị nhiễm Thi Độc rất nặng.

- Khốn kiếp, hắn biết không thể làm gì được ta nên mới đánh chủ ý vào nàng.


Giọng nói của Hạ Chỉ Nghiên đã rất yếu ớt:

- Ta sẽ chết sao?

- Đừng nói nhảm, có ta ở đây, ngươi đương nhiên sẽ không chết.

- Đừng gạt ta, ta có thể cảm thấy rất rõ cái chết đang đến gần.

- Không phải ngươi đã nói sẽ luôn tin tưởng ta sao?

Hạ Chỉ Nghiên mỉm cười, âm thanh nhỏ dần:

- Từ khi ngươi cứu mạng ta ở Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, ta đã…

Nàng không còn đủ sức nói hết câu liền lâm vào hôn mê. Dương Thiên đặt Hạ Chỉ Nghiên lên một bãi cỏ, nhanh chóng giải khai y phục cùng khăn che mặt của nàng. Hiện ra trước mặt hắn là một đại mỹ nữ, tuy thân thể cùng dung mạo bị Thi Độc biến thành màu xám nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.

Bất quá lúc này Dương Thiên không có tâm trạng để thưởng thức. Hai tay của hắn lập tức đặt lên người Hạ Chỉ Nghiên, linh lực theo đó truyền vào trong cơ thể nàng. Tên cương thi kia trước khi chết đã dùng toàn bộ linh lực chuyển hóa thành Thi Độc, một tiểu tu sĩ Luyện Khí trung kỳ như Hạ Chỉ Nghiên chắc chắn chỉ có con đường chết.

Nếu Dương Thiên ở trạng thái đỉnh cao, chút chất độc này sẽ không tính là gì. Hiện tại thì có chút phiền phức, cần tiêu tốn khá nhiều thời gian. Dương Thiên dùng linh lực của mình bảo vệ các cơ quan trọng yếu cho Hạ Chỉ Nghiên. Sau đó bắt đầu chia cắt, tiêu trừ từng bộ phận nhỏ. Quá trình diễn ra rất lâu, may mắn khu vực này hiếm khi có người qua lại nên không ai phát hiện được.

Tiêu trừ Thi Độc tiêu hao rất lớn. Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng rất khó làm nổi nếu thiếu sự hỗ trợ của đan dược. Dương Thiên thì khác, sức mạnh của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là do thương thế quá nặng nên phải sử dụng ở một mức giới hạn. Ngươi đã từng thấy vị Chân Tiên này sử dụng linh lực ở cấp độ Trúc Cơ kỳ mà kiệt sức hay chưa?

Ba ngày trôi qua, Thi Độc trên người Hạ Chỉ Nghiên phần lớn đã được giải trừ. Đến lúc sắp đem nó hoàn toàn loại bỏ, tình huống mà Dương Thiên không mong đợi nhất đã xảy ra. Hạ Chỉ Nghiên tỉnh lại.

Bị trúng độc nặng, cộng với việc sau một thời gian dài mới tỉnh lại, đầu óc của Hạ Chỉ Nghiên có chút mơ hồ. Nhìn thấy Dương Thiên, Hạ Chỉ Nghiên nhỏ giọng hỏi:

- Dương Thiên, ngươi đang làm gì?

Dương Thiên giữ vẻ mặt nghiêm túc:

- Thi Độc trong cơ thể ngươi sắp bị ta giải trừ hết. Ngươi cố gắng nằm yên thêm một lát nữa.

Hạ Chỉ Nghiên hơi nhớ ra những chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Đang định cảm ơn Dương Thiên thì chợt nhận ra có thứ gì đó không đúng. Nàng nhìn ra bãi cỏ gần đó, phát hiện y phục của mình năm lộn xộn ở đó liền la to:

- Dương Thiên, ngươi đã làm gì ta?

Dương Thiên vội dùng linh lực cố định Hạ Chỉ Nghiên, một bên tiếp tục giải trừ chất độc, một bên giải thích:

- Tình thế bắt buộc, ta…

- Tình thế bắt buộc ngươi phải cởi bỏ hết ý phục của ta? Dương Thiên, ngươi là tên khốn kiếp, mau thả ta ra.

Dương Thiên méo mặt:

- Ta nói đều là sự thật a. Chất độc rất mạnh, nhanh chóng lan đến các cơ quan nội tạng trọng yếu cùng xương cốt, ta phải trực tiếp chạm vào cơ thể ngươi mới có thể tiêu trừ được. Tên cương thi kia tốt xấu gì cũng là Trúc Cơ trung kỳ, chất độc do hắn toàn lực ngưng tụ có thể yếu sao?

Hạ Chỉ Nghiên ngơ ngác, lẽ nào mình thật sự trách nhầm hắn? Không tìm được cách giải quyết tốt hơn, Hạ Chỉ Nghiên đành nhắm chặt hai mắt, cầu mong Dương Thiên nhanh chóng giải xong chất độc.

Mất gần 10 phút, Dương Thiên mới rút tay khỏi người Hạ Chỉ Nghiên, vui vẻ nói:

- Đã xong, thứ Thi Độc kia quả thực lợi hại. May mắn…

Không để cho hắn nói hết câu, Hạ Chỉ Nghiên đã mắng to:

- Ngươi còn không mau quay mặt đi.

Bị trách mắng, Dương Thiên có chút tiếc nuối quay người qua, đầu nhìn về phía trời cao, tỏ vẻ ta đây đang bận ngắm cảnh.

Hạ Chỉ Nghiên mặt mũi đỏ bừng, vội vả mặc y phục vào, sau đó liền rời đi. Dương Thiên cũng không ngăn cản nàng. Hắn biết, lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, tốt nhất là tạm tránh mặt một thời gian, để nàng bình tĩnh trở lại.

Nhờ lại tràng cảnh kia, Dương Thiên tâm trạng thoải mái, nhàn nhã trở về. Chưa đi được mấy bước, hắn giống như nhớ ra điều gì đó, lập tức thi triển ẩn thân thuật, dùng toàn lực bay đi. Trở về phòng lấy Phá Thiên, Dương Thiên nhanh chóng tìm đến địa điểm tổ chức quyết đấu. May mắn vừa kịp, lúc Dương Thiên đến nơi, trọng tài đã gọi tên hắn đến lần thứ 3. Lách người qua đám đông, Dương Thiên cong chân nhảy lên sàn đấu, cười với trọng tài:

- Thật xin lỗi, ta ngủ quên mất.

Trọng tài thản nhiên nói:

- Đã đến rồi thì mau bắt đầu đi.

Nói xong, hắn liền rời khỏi sàn đấu, đứng ở trên cao quan sát. Dương Thiên cùng đối thủ theo quy tắc hành lễ. Dương Thiên còn chưa kịp nói gì, tên kia đã động thủ. Thân là đệ tử Ngoại môn, đại đa số đều là kẻ nghèo. Tên trước mắt cũng không phải ngoại lệ. Tu vị của hắn cũng vừa đạt đến Luyện Khí sơ kỳ, không có bất kỳ pháp bảo hỗ trợ nào, chỉ dùng những pháp thuật cơ bản tấn công Dương Thiên.

Hỏa Cầu, Thủy Tiễn là hai pháp thuật duy nhất tên này biết được. Hắn cũng hiểu rõ khả năng của mình, vừa ra tay đã sử dụng toàn lực, hơn mười mấy cái hỏa cầu cùng thủy tiễn bắn về phía Dương Thiên.

Dương Thiên nhanh chóng cầm lấy Phá Thiên trên lưng, tay phải vung mạnh. Hàng loạt hỏa cầu cùng thủy tiễn liền tan vỡ. Dương Thiên đưa tay điểm về phía trước một cái. Từ dưới chân tên kia xuất hiện một sợi dây leo, đem hắn buộc chặt. Không còn đường tránh né, vài cái hỏa cầu tiếp theo của Dương Thiên dễ dàng trúng đích, đem tên kia đốt trụi đầu tóc cùng quần áo.

Lúc này, trọng tài mới từ trên cao đáp xuống, phẩy tay dập tắt lửa, hướng về phía đám đông hô to:

- Sàn đấu số 93, Dương Thiên thắng.

Trận đấu ở đẳng cấp này thực sự có chút nhàm chán. Tuy không biết thứ vũ khí kỳ lạ trên tay Dương Thiên là gì, nhưng mọi người đều biết đó là một món Linh Khí. Tu vị ngang nhau, kẻ có Linh Khí đương nhiên sẽ chiến thắng. Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Phá Thiên trên tay Dương Thiên, ánh mắt ngưỡng mộ. Bọn họ rất nghèo, tài nguyên tu luyện còn thiếu thốn, lấy đâu ra linh thạch để mua được Linh Khí.

Tại Ngoại môn, kẻ sở hữu Linh Khí chỉ có 2 loại người, một là thiên tài được môn phái coi trọng, hai là có chỗ dựa vững chắc. Bằng vào tu vị Luyện Khí sơ kỳ Dương Thiên thể hiện ra, mọi người đều lựa chọn phương án thứ 2.


Trọng tài cũng chỉ liếc qua món Phá Thiên một cái mà không nói gì. Thứ Linh Bào này hình dạng rất kỳ lạ, cũng không có tác dụng gì đặc biệt, chưa đáng để hắn quan tâm.


Dương Thiên vừa bước xuống đài đã bị đám đông vây quanh, phần lớn là vì muốn làm quen với hắn. Mọi người đều cho UauDIEf rằng hắn có thân thế rất lớn nên mới có được Linh Khí. Kết quả này khiến Dương Thiên rất bất đắc dĩ. Hắn mang Phá Thiên ra đây chỉ để giảm bớt sự chú ý. Vượt cấp khiêu chiến sẽ bị rất nhiều người để mắt, nhưng nếu có một món Linh Khí sẽ khiến chuyện này trở nên bình thường.


Đang muốn rời đi, từ phía sau Dương Thiên phát ra tiếng quát to:


- Các ngươi mau tránh ra cho ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK