Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được điện thoại của Dương Thiên, Lý Bàn lập tức bắt máy:

- Dương Thiên, mọi chuyện thế nào. Xin lỗi, ta cũng muốn ở lại hỗ trợ ngươi, nhưng “tính mạng” mới là thứ quan trọng nhất.

Lý Bàn sợ Dương Thiên muốn hỏi tội hắn vì đã bỏ rơi bạn bè nên vội vàng thanh minh. Dương Thiên vốn chẳng để tâm đến chuyện đó, dù sao có mặt Lý Bàn hay không cũng không có gì khác biệt.

Có điều, hắn vẫn nhân cơ hội này khoa khoang chiến tích:

- Ta là ai chứ, đã đích thân động thủ đương nhiên phải thành công.

Lý Bàn vui mừng:

- Vậy các nàng hiện giờ thế nào?

- Còn phải hỏi sao, quan hệ thân thiết như chị em ruột thịt.

Không có người khác ở r4AyUoC đây, Dương Thiên liền tự sướng một chút. Lý Bàn trong lòng thừa hiểu nhưng không tiện bóc mẻ, chỉ nói vài lời nịnh nọt. Chuyện phiếm qua đi, Dương Thiên liền đi vào mục đích chính:

- Bàn tử, ngươi giúp ta liên lạc với kẻ có quyền lực lớn nhất mà ngươi quen biết. Ta có chuyện muốn hỏi hắn.


Lý Bàn giật mình:

- Quyền lực lớn nhất? Ngươi nói là gia chủ Lý gia?

Dương Thiên đáp:

- Không phải hắn. Chuyện ta muốn hỏi, kẻ như hắn chưa đủ tư cách biết được. Chẳng lẽ ngươi không biết kẻ nào có quyền lực lớn hơn sao?

Suy nghĩ vài phút, Lý Bàn trả lời:

- Ta nhớ có một vị làm ở cục Tình Báo quốc gia, lúc trước ta có nhờ hắn ngăn chặn mọi nguồn tin về ngươi.

- Cục Tình Báo? Nghe có vẻ không đặc biệt lắm, còn có người khác không?

- Không có, ta cũng rất hạn chế sử dụng tấm lệnh bài kia. Vị kia là người có quyền lực lớn nhất mà ta tiếp xúc, nhưng cũng chỉ là trao đổi qua điện thoại mà thôi.

- Đành vậy, gọi hắn đến chỗ ta ngay lập tức, có chuyện quan trọng.

Lý Bàn ngẩn ra:

- Hiện tại đang là 10 giờ đêm a.

- Ngươi gọi một tiếng hắn sẽ xuất hiện ngay sao. Đừng hỏi nhiều nữa, ta muốn đi ngủ.

Nghe tiếng tút tút liên hồi phát ra từ điện thoại, Lý Bàn chỉ còn cách lắc đầu cười. Vốn dĩ hắn còn muốn hỏi Dương Thiên xem là chuyện gì, nhưng hình như tên kia không muốn nói nhiều.

Thật ra Dương Thiên có thể tìm đến kinh thành, sau đó dùng thần thức tìm kiếm từng người một. Có điều làm như vậy quá lãng phí thời gian, hắn cũng lười gặp gỡ từng tên một, chi bằng nằm một chỗ đợi bọn hắn đến đây thì tốt hơn. Mọi chuyện sắp xếp xong, Dương Thiên lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Năng suất làm việc rất tốt, sáng sớm hôm sau, khi Dương Thiên còn chưa thức dậy đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Thần thức quét qua, là hai người lạ mặt, một nam một nữ. Hai người đều mặc đồ đen, đội nón che hơn nửa đầu, cầm theo một cái cặp sách cũng màu đen nốt. Hình tượng này khiến Dương Thiên không khỏi liên tưởng đến băng đảng áo đen huyền thoại. Suy nghĩ này khiến hắn phì cười.

- Vào đi.

Truyền âm cho hai người xong, Dương Thiên rửa mặt cho thoải mái rồi bước xuống đã thấy hai người ngồi đợi trên ghế. Vẻ mặt bọn họ cực kỳ lạnh lùng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, cũng không hề nhìn ngang liếc dọc lấy một cái, giống như hai con rô bốt đang hoạt động dưới lớp áo da người. Làm việc với loại người này là nhàm chán nhất, Dương Thiên thầm nói rồi đi lại ngồi đối diện với bọn họ. Hắn nói:

- Các người là người của cục Tình Báo.

Nam nhân lên tiếng đáp:

- Đúng vậy.

- Ta có một chuyện muốn hỏi.

- Được.

- Ngươi có biết chuyện một số lượng rất lớn Tu Chân Giả đang âm thầm xâm nhập vào đất nước này hay không?

- Có.

Dương Thiên có hơi khó chịu:

- Câu nói của ngươi không thể dài ra thêm một chút sao?

- Nguyên tắc thứ 3: Nói quá nhiều sẽ làm tiết lộ thông tin không cần thiết.

- Là ai định ra những nguyên tắc đó.

- Không biết.

Đối với tên người máy này, Dương Thiên cũng không có hứng thú cùng hắn nhiều lời:

- Ta muốn biết toàn bộ thông tin về những Tu Chân Giả kia. Làm xong ngươi có thể đi.

- Đợi một lát.

Nam nhân quay sang nói với nữ nhân kia bằng một ngôn ngữ lạ lẫm. Nói là ngôn ngữ cũng không đúng, nó giống như một chuỗi ám hiệu hơn. Nữ nhân kia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng đặt chiếc cặp lên bàn, ấn cái nút màu đỏ nhỏ xíu ở vị trí tay cầm.

Vài âm thanh máy móc vang lên, chiếc cặp dần thay đổi hình dạng, lắp ráp thành một chiếc máy tính cỡ vừa. Nữ nhân hai tay như gió, liên tục làm việc trên bàn phím. Không bao lâu sau, một tập tài liệu được máy in đính kèm xuất ra. Nữ nhân đưa tập tài liệu cho nam nhân kia. Hắn xem xét, kiểm tra một hồi rồi đẩy đến trước mặt Dương Thiên.

- Tạm biệt.

Giao tài liệu cho Dương Thiên xong, nam nhân liền đứng dậy cáo từ, vội vả cùng đồng bọn rồi đi. Dương Thiên cũng chẳng buồn giữ lại, đối với hai tên tác phong công nghiệp này, đi càng sớm hắn càng vui mừng.

Rời đi được một đoạn, gương mặt cứng ngắc của nam nhân kia đột nhiên thay đổi, hắn thở ra một hơi, nhẹ nhõm nói:

- Cuối cùng cũng xong việc, ta còn sợ hắn nổi giận lên cho ta một trận.

Nữ nhân kia bất đắc dĩ nói:

- Ta đã nói là không cần thiết, Dương Thiên dường như không có ý định hỏi quá nhiều.

- Cấp trên có lệnh, hạn chế tiết lộ thông tin đến mức tối đa. Ta cũng chỉ còn cách này.

- Được rồi, chúng ta mau trở về báo cáo đi.

- Tốt.



Dương Thiên không để ý đến hai người bọn họ, nói đúng hơn, hắn không có tâm trí quan tâm đến chuyện đó. Nhìn vào tập tài liệu trên tay, vẻ mặt của hắn càng lúc càng khó coi.

Tuy hai người đã cố gắng che dấu hết mức có thể, nhưng những thông tin để lộ ra cũng đã khiến Dương Thiên tức giận. Chỉ trong vòng vài ngày, số lượng Tu Chân Giả âm thầm xâm nhập đã đạt đến gần một trăm người. Đó mới là tính trong thời gian ngắn, nếu để cho bọn hắn chuẩn bị xong, ai biết số lượng sẽ đạt đến mức nào. Một đất nước nhỏ chứa đến hàng ngàn hàng vạn Tu Chân Giả còn có thể bình yên được sao.

Trong tài liệu có ghi đây là những Tu Chân Giả vô danh, chưa xác minh được lai lịch. Dương Thiên thừa biết, đây là đám người của tứ đại thế lực gửi đến, mượn hơi hắn trốn tránh Ma môn. Bọn hắn muốn kiên trì qua 2 tháng để Dương Thiên thực hiện lời hứa của mình.

Dương Thiên cho rằng, kể từ khi hắn xuất hiện, những thế lực kia dần dần có thói quen phụ thuộc vào hắn. Những kẻ có suy nghĩ phụ thuộc vào người khác này khiến Dương Thiên rất chán ghét. Làm người phải biết tự thân vận động, ngươi có thể trốn tránh một lần, mười lần, nhưng có thể trốn tránh cả đời hay sao?

Tu Chân Giới không bao giờ bình yên, hiện tại bọn hắn có chung một kẻ địch là Huyết Thần nên mới tạm thời liên minh. Sau khi Huyết Thần chết đi, Tu Chân Giới sớm muộn cũng sẽ phân hóa. Chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Đến lúc đó, Dương Thiên cũng đã rời đi, bọn hắn có thể nương nhờ vào ai?

Tức giận qua đi, tập tài liệu trên tay Dương Thiên đột nhiên bốc cháy, tan biến trong không khí. Hắn chống hai tay lên bàn, giọng nói bình thản:

- Từ khi đến trái đất, có lẽ ta đã quá dễ dãi với các ngươi. Đã như vậy, để ta cho các ngươi thấy một chút về con người trước kia của ta.

Tại một cái Tu Chân vị diện khác, Dương Thiên từng được mệnh danh là Sát Thần. Số lượng sinh mệnh mà hắn giết đi không thể nào đo đếm được. Sau khi trùng sinh, tính cách của hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn hiếu sát như xưa. Hơn nữa những tên kia cũng chưa làm chuyện gì đáng chết, chỉ cần cho bọn hắn một chút nổi đau xác thịt là được rồi.


Theo suy đoán của Dương Thiên, Tu Chân Giả của tứ đại thế lực sẽ không dám đến Bắc Giang thành. Vì vậy, chín phần mười bọn hắn sẽ lẫn trốn ở những tỉnh thành xung quanh. Đúng lúc Dương Thiên chuẩn bị hành động, một âm thanh báo động vang lên khiến hắn dừng lại:


- Tín hiệu này, là Thanh Vũ.


Từ sau khi chia tay Thanh Vũ, Dương Thiên đã sửa lại một vài trận pháp trên vòng tay. Chỉ cần nàng ở trong một phạm vi nhất định, hắn tự khắc sẽ nhận được tín hiệu thông báo. Nói như vậy, Thanh Vũ đã làm xong việc của nàng và đang trên đường đến đây tìm hắn.


Dương Thiên lập tức vứt chuyện của tứ đại thế lực qua một bên. Đám người đó, xử lý lúc nào cũng được, trước tiên phải đi gặp mặt Thanh Vũ đã. Không chút phân vân, thân ảnh Dương Thiên liền biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK