Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão viện trưởng ngẩn ra:

- Ngươi là nói tiểu Lăng sao? Nhưng hình như nàng không biết y thuật a.

- Chuyện này rất khó để giải thích. Lát nữa ta sẽ lại nói với ngươi.

Dược Nam nói xong liền đi ra ngoài phòng, lấy điện thoại gọi cho Dược Lăng:

- Tiểu Lăng, ngươi đã đến chưa?

- Ta đã ở trước cổng bệnh viện. Ngươi đang ở phòng nào?

- Ta đang ở phòng… Ngươi mau lên một chút, bệnh nhân đang rất nguy cấp.

Dược Nam tắt máy, đi vào nói với Dương Thiên:

- Nàng sẽ đến ngay. Ngươi mau bắt đầu đi, tình hình của bệnh nhân thực sự không tốt. Càng để lâu cơ thể sẽ bị phá hủy càng nghiêm trọng.

Dương Thiên lắc đầu:


- Loại bệnh tình này chữa trị chỉ cần tốn chút thời gian. Nếu ta bắt đầu ngay bây giờ chỉ sợ Dược Lắng chưa đến đã chữa xong.

Dương Thiên nói cũng là sự thật. Thực Cốt Trùng tuy lợi hại, nhưng chỉ là so với người bình thường mà thôi. Chỉ cần là Kim Đan kỳ tu sĩ trở lên, không chế linh lực tốt một chút đều có thể dễ dàng khu trừ. Để tránh ảnh hưởng đến người bệnh, dùng một loại hạ cấp linh lực là có thể hoàn toàn giải quyết.

Đạt đến cảnh giới của Dương Thiên, hắn đã có thể tùy tiện sử dụng bất kì loại hạ cấp linh lực nào. Nên vấn đề này thực sự không đáng bận tâm.

Dược Lăng một lát sau liền đến, thấy Dương Thiên liền đi lại gần, mỉm cười:

- Nghe nói ngươi muốn gặp ta?

Dương Thiên ngẩn ra, nhìn về phía Dược Nam:

- Là hắn nói ngươi muốn quan sát quá trình ta chữa bệnh. Chẳng lẽ không phải?

Dược Nam nghe vậy vội nói:

- Đúng vậy. Tiểu Lăng, không phải lần trước ngươi nói Dương Thiên y thuật cao minh, ngươi muốn một lần tận mắt trông thấy hắn chữa bệnh sao?

Dược Lăng nhíu mày, nàng hình như không có nói như vậy a. Nhìn vẻ mặt cầu xin của Dược Nam, Dược Lăng cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Vội gật đầu:

- Đúng vậy a. Ta như thế nào lại quên mất. Dương Thiên, ngươi mau cho ta mở rộng tầm mắt một lần đi.

Dương Thiên nghe vậy liền vui vẻ:

- Được, ngươi chú ý một chút.

Nói xong, từ trong người lấy ra một hộp kim châm. Từ lần chữa bệnh trước kia, Dương Thiên lúc nào cũng để sẵn một bộ trong người, phòng trường hợp cần đến.

Dương Thiên bằng tốc độ cực nhanh, kim châm hơn 300 cây đã cắm đầy thân thể người bệnh. Lão viện trưởng nhịn không được quay qua nhìn hai huynh muội Dược Nam:

- Ngươi nói cho ta biết, loại phương pháp châm cứu này là từ đâu ra. Sao ta lại có cảm giác hắn đang châm đại cho hết bộ kim vậy.

Dược Nam trên trán cũng đã chảy mồ hôi. Nhưng vẫn tin tưởng y thuật của Dương Thiên:

- Viện trưởng, ngươi yên tâm. Y thuật của hắn rất cao, chúng ta không hiểu cũng không phải việc gì lạ.

Lão viện trưởng gật đầu, tuy Dương Thiên châm rất tùy tiện nhưng không có bất kỳ châm nào đâm vào tử huyệt.

Ba người cũng không biết, Dương Thiên đúng là đang châm đại. Tuy hắn không hiểu y thuật, nhưng hắn vẫn biết nơi nào là tử huyệt. Vốn cũng không cần dùng đến kim châm, nhưng Dương Thiên không muốn bị mọi người nghi ngờ. Nhìn bệnh nhân khắp người đã kín kim châm, Dương Thiên bất đầu thông qua kim châm đưa linh lực vào cơ thể người bệnh.

Dương Thiên lần này dùng Thủy linh lực để tránh tổn thương bệnh nhân. Thủy linh lực đi đến đâu, sâu bệnh theo đó bị kéo ra khỏi xương cốt bệnh nhân. Thủy linh lực nhanh chóng đi qua toàn bộ cơ thể, Dương Thiên liền nâng bệnh nhan dậy rồi vỗ mạnh vào lưng hắn. Bệnh nhân ho lên một tiếng, phun ra một bãi nước màu đen. Đặt hắn nằm xuống, thu hồi kim châm, Dương Thiên quay lại nói với ba người:

- Đã xong.

- Cái gì?

Ba người không khỏi kinh ngạc, sự tình diễn ra cũng quá nhanh đi. Dương Thiên châm kim hoàn tất, chỉ lấy tay lướt qua người bệnh nhân rồi nâng hắn dậy vỗ mạnh vào lưng một cái. Quá trình diễn ra chưa đến 3 phút, sao có thể hoàn toàn khỏi bệnh được.

Dương Thiên vẻ mặt vô tội:

- Các ngươi không cần nhìn ta như vậy. Nếu có gì nghi ngờ các ngươi cứ trực tiếp kiểm tra là được.

Viện trưởng nghe vậy, liền gọi cho mấy nữ y tá cùng bác sĩ đi đến tiến hành kiểm tra. Dược Nam một bên cũng rất cẩn thận quan sát. Dương Thiên cảm thấy nhàm chán liền đi đến bên cạnh Dược Lăng:

- Nơi này đã không có việc gì, ta mời người đi ăn một bữa. Thế nào?

Dược Lăng cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Dương Thiên vừa ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, có chút bất ngờ:

- Nàng sao lại ở chỗ này?

Người kia đúng là Lăng Nhã Kỳ, việc nàng xuất hiện tại đây khiến Dương Thiên cảm thấy kì quái. Không phải nàng đã nói phải đi lưu diễn ở nhiều nơi hay sao?

Dược Lăng thấy Dương Thiên nhìn chằm chằm vào một nữ nhân ở đằng xa liền đưa tay ngắt hắn một cái:

- Ngươi đang đi bên cạnh ta mà vẫn còn tơ tưởng đến nữ nhân khác sao?

Dược Lăng không nhận ra Lăng Nhã Kỳ vì nàng hiện tại ăn mặc rất kín đáo. Một bộ quần áo rộng thùng thình, đội một cái mũ vành rộng cùng một cặp kính mác rất lớn. Dương Thiên thu hồi sự chú ý, Lăng Nhã Kỳ chắc chắn đang rất ghét hắn, không nên làm phiền nàng lúc này:

- Đâu có, ta chỉ thấy nàng rất giống một người bạn. Nhưng xem ra không phải.

Dược Lăng cau mày nhìn Dương Thiên, cũng không nói thêm điều gì mà quay người bước đi.

Lăng Nhã Kỳ bây giờ tâm trạng đang có chút hoảng loạn. Kinh nguyệt của nàng đã bị chậm mất mấy ngày. Lúc đầu nàng cũng không quá chú ý, nhưng tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Lăng Nhã Kỳ không nói cho quản lý biết, lén lút đến đây để khám thử.

- Chẳng lẽ tên khốn Dương Thiên kia đã làm việc gì với ta? Không thể nào. Khi trở về kiểm tra cảm thấy thân thể không có bất kì chỗ nào không bình thường.

- Nhưng tên Dương Thiên kia thực sự rất thần bí. Xe rơi từ trên cao như vậy xuống mà không có việc gì, chắc hẳn là do hắn giở trò. Vậy nếu hắn nhân cơ hội đó làm gì ta, sao đó dùng thủ pháp đặc biệt xóa dấu vết thì sao?

- Không được, nhất định phải kiểm tra cho rõ. Nếu hắn thực sự dám làm việc đó với ta, mặc kệ hắn có bối cảnh gì, ta cũng sẽ không để hắn sống yên ổn.

Mang theo tâm trạng bất ổn, Lăng Nhã Kỳ tiến vào trong bệnh viện. Chuyện này Dương Thiên hoàn toàn không biết, nếu có biết hắn cũng sẽ câm nín. Nhân phẩm của hắn từ khi nào lại kém như vậy.

Cùng Dược Lăng chọn một quán ăn, sau khi gọi món, Dược Lăng chăm chú nhìn hắn:

- Y thuật của ngươi quá mức lợi hại, tuổi lại còn trẻ như vậy. Ta rất muốn biết sư phụ của ngươi là ai.

- Ta không có sư phụ. Y thuật là do ta trong sách đọc được.

- Thật sao?

Dương Thiên không tiếp tục giải thích. Từ trong mắt nàng hắn đã biết nàng hoàn toàn không tin. Dược Lăng lại tiếp:

- Ta nghe nói trước kia tại Bắc Giang thành cũng đã từng xuất hiện một vị cao nhân y thuật cao minh. Không có bệnh gì không thể chữa. Hắn một thân y thuật có thể nói là nhất tuyệt, hơn nữa bản tính rất phong lưu. Đã gây họa cho rất nhiều nữ nhân. Cuối cùng bị nhiều người truy sát mà bỏ trốn.

- Ngươi nghĩ tên kia chính là ta?

Dược Lăng lắc đầu:

- Không thể. Vị kia cũng đã là người cách đây gần 100 năm, cũng đã sớm là người thiên cổ. Ta đoán ngươi là truyền nhân của hắn.

Dương Thiên nghe được có một người như vậy cũng rất bất ngờ. Không ngờ bvXON0K thật sự có một người như vậy. Nếu như tên kia còn sống, nhất định phải cùng uống rượu bàn luận nhân sinh.

- Ngươi đã nghĩ nhiều. Ta cùng tên kia không có quan hệ. Ta cũng không có phong lưu như hắn. Ta là người vô cùng chính trực, xưa kia hận không thể cùng Liễu Hạ Huệ đàm luận một hồi…


Chưa kịp dứt lời, Dương Thiên cảm thấy có người đang tiến lại gần.


- Dương Thiên, thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Ngươi về từ khi nào, tại sao không báo cho ta biết?


Không cần quay lại Dương Thiên cũng biết người đến là ai. Hắn có cảm giác đang ăn vụng mà bị phát hiện. Giữ vẻ mặt tươi cười quay lại:


- Tuyết nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK