Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên không nói thêm lời nào, thần thức lập tức liền tiếng vào không gian trữ vật. Tu Chân giả đạt đến cảnh giới nhất định đều không còn sử dụng không gian giới chỉ mà tự mở ra một mảnh không gian riêng để cất trữ đồ vật. Tìm kiếm một lúc, Dương Thiên cuối cùng cũng tìm ra được VEwGDBm công pháp thích hợp cho Sở Từ. Giảng giải một lần cho Sở Từ xong, Dương Thiên liền nói:

- Ngươi có thể tự tìm hiểu, có điểm nào không rõ có thể tìm ta. Tiêu Chính Long, hiện tại ta cùng ngươi tìm một căn phòng trống, ta sẽ giúp ngươi tiến vào Địa cấp.

Tiêu Chính Long vẻ mặt vui mừng, dẫn theo Dương Thiên tiến vào một căn phòng phía cuối căn nhà. Bên trong thiết kế rất trang nhã, xem ra Tiêu Chính Long cũng rất biết hưởng thụ. Tiêu Chính Long theo lời Dương Thiên ngồi lên giường, hai chân xếp bằng. Dương Thiên đặt một tay lên đầu Tiêu Chính Long, truyền vào một luồng linh khí.

- Tập trung tinh thần, vận chuyển linh khí của ta đi phá tan bình cảnh.

Võ giả tu luyện chính là nội khí, so với linh khí thì yếu hơn rất nhiều. Tiêu Chính Long hiện tại chính là mượn linh khí của Dương Thiên để phá tan bình cảnh. Dương Thiên nhìn qua Tiêu Chính Long một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì, liền đi ra ngoài. Sở Từ hiện tại cũng đang chăm chú nghiên cứu công pháp, Dương Thiên cũng không tiện quấy rầy. Nhàm chán, Dương Thiên chọn một căn phòng, vào đó ngủ một giấc.

Khi Dương Thiên tỉnh dậy cũng đã giữa trưa. Đi ra ngoài thấy Sở Từ đang bắt đầu tu luyện, Tiêu Chính Long hiện vẫn chưa đột phá thành công. Hắn tư chất không được tốt, nếu không có Dương Thiên giúp đỡ không biết đến tháng năm nào mới có thể đột phá Địa cấp nên đột phá bình cảnh chậm cũng là điều dễ hiểu.

Dương Thiên quyết định đi ra ngoài ăn trưa. Trong tủ lạnh tuy có rất nhiều đồ ăn nhưng đa số là thức ăn nhanh, không phải loại Dương Thiên ưa thích.


Nơi này cách nội thành khá xa, Dương Thiên cũng tìm một quán ăn trong thôn ăn. Đồ ăn tuy đơn giản nhưng mùi vị rất tốt. Đang ăn, bỗng nhiên có một người vẻ mặt hoảng hốt từ ngoài chạy vào:

- Lão bản, có chuyện không ổn, con trai của ngươi đang đốn củi cùng ta bỗng nhiên bị mất tích, đã tìm cả buổi sáng mà vẫn không thấy.

Lão bản liền không nói hai lời chạy ra ngoài, Dương Thiên cũng không phải một người thích lo chuyện bao đồng, tập trung ăn hết bữa ăn. Ăn xong, Dương Thiên để lại tiền trên bàn, đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, Dương Thiên bị một mùi máu tươi đập vào mặt, nhìn ra phía xa là một người mặc hắc bào đang đứng, phía dưới chân hắn là vị lão bản lúc nãy.

Lão bản lúc này cả người nằm trong vũng máu, hai mắt còn đang mở to kinh ngạc, xem ra đã chết. Cảm nhận được sát ý đang tập trung vào mình, Dương Thiên ngạc nhiên:

- Ngươi xem ra là vì ta mà đến?

- Không sai.

- Vậy tại sao phải làm hại người vô tội?

- Hắn muốn đi tìm con trai, ta liền tốt bụng giúp hai người bọn họ gặp nhau.

Dương Thiên gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Hắc bào nói tiếp:

- Thập Bát là do ngươi giết?

- Thập Bát, ngươi muốn nói đến tên sát thủ theo dõi ta tối qua.

Hắc bào nhân nghe đến đây liền nhận định Thập Bát là do Dương Thiên giết, không nói hai lời liền rút ra một thanh đoản đao, phóng về phía Dương Thiên. Dương Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắc bào nhân. Tên kia vốn đang phóng đến liền khựng lại, đứng ngây ngốc tại chỗ.

Dương Thiên lần này trực tiếp vận dụng một loại ảo thuật, đưa hắc bào nhân vào trong ảo cảnh. Lần trước hắn hơi sơ ý để tên kia tự sát, lần này tất nhiên không tái phạm. Nhìn hắc bào nhân hai mắt hờ hững, Dương Thiên hỏi:

- Các ngươi thuộc về tổ chức nào, ai phái các ngươi đến ám sát ta?

- Bọn ta là Thập bát tướng thuộc tổ chức Thiên Sát, một tổ chức sát thủ chuyên nhận ám sát tất cả mọi loại người trên toàn thế giới, mặc kệ là tổng thống một đất nước hay là trẻ sơ sinh. Chỉ cần trả đủ tiền Thiên Sát đều nhận giải quyết.

- Lần này có người trả một khoản tiền lớn thuê bọn ta đến ám sát ngươi. Thiên Sát trước giờ chỉ nhận tiền, không nhận người nên cũng không rõ người thuê là ai.

Dương Thiên cau mày, việc này có chút rắc rối, vẫn không tìm được chủ mưu phía sau khiến hắn rất khó chịu:

- Cơ cấu tổ chức của các ngươi như thế nào? Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?

- Thiên Sát là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, tổng bộ cũng không nằm ở đất nước này. Ngoài sát thủ bình thường, phía trên còn có Thập Bát tướng, nhị vị phó thủ lĩnh cùng một thủ lĩnh.

- Thiên Sát trước giờ luôn xem trọng uy tín. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ cử người mạnh hơn đến thay thế đến khi thành công.

- Nói vậy ngươi cùng người hôm qua đều thuộc Thập Bát tướng.

- Không sai, ta là Thập Nhất.

Dương Thiên cau mày, nói vậy hắn sẽ không ngừng bị người nhắm đến, hai tên trong Thập Bát tướng đã chết trong tay hắn. Vậy lần sau sẽ là ai? Phó thủ lĩnh hay thủ lĩnh?

Dương Thiên phất tay, giải trừ ảo thuật. Hắc bào nhân lập tức lùi xa ra, vẻ mặt hoảng sợ:

- Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?

- Trở về nói với thủ lĩnh các ngươi không nên tiếp tục đến tìm ta, nếu không ta cũng không ngại xoa sổ Thiên Sát.

- Ngươi làm sao biết?

- Cút.

Dương Thiên trừng mắt, hắc bào nhân liền cảm thấy mình như đang đứng trước một con quái vật khổng lồ, vạt áo phía đã ướt đẫm mồ hôi. Không nói thêm lời nào liền bỏ chạy. Người này quá đáng sợ, hắn hoàn toàn không phải đối thủ.

Dương Thiên cũng không biết thủ lĩnh Thiên Sát có nghe lời hắn hay không. Hắn chỉ không muốn phiền phức thôi, hắn cũng không rảnh đến mức chạy ra nước ngoài kiếm một cái tổ chức sát thủ. Tất nhiên, nếu tên kia vẫn không biết điều, Dương Thiên cũng không ngại tiêu diệt cái tổ chức này.

Dương Thiên nhìn lão bản nằm trên mặt đất, thở dài, người này cũng là vì hắn mà chết. Dương Thiên tiến tới một ngôi nhà đang đóng cửa, gõ của rồi nói:

- Mở cửa ra đi, tên kia đi rồi.

Trong nhà liền phát ra âm thanh run rẩy:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai không quan trọng, lão bản đã chết, ngươi giúp ta tìm kiếm thi thể con của hắn và an táng cho hai người bọn họ. Tiền ta sẽ để ở cửa.

Nói xong, Dương Thiên lấy ra một chồng tiền lớn để ở trước cửa rồi xoay người rời đi. Trở lại căn nhà, Dương Thiên thấy Tiêu Chính Long vẫn chưa đột phá xong liền lắc đầu, tên kia tư chất đúng là quá tệ a.

Nhàm chán, Dương Thiên kiếm một cái laptop trong nhà để chơi game. Diệp Linh hiện tại cũng không online, hoàn thành xong nhiệm vụ, Dương Thiên liền tìm kiếm một ít thông tin về Lăng Nhã Kỳ. Hắn cũng không biết dung mạo của nàng nên cũng muốn xem một chút.

Mở phần hình ảnh, đập vào mắt Dương Thiên là một nữ nhân thân hình đầy đặn, vóc người thon gọn rất quyến rũ, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Dương Thiên tiếp tục tìm kiếm một vài bài báo về nàng, đã số đều là lời khen ngợi, xem ra cô nàng này rất được ưa thích. Dương Thiên đang chăm chú tìm kiếm, phía sau liền phát ra một tiếng động, Tiêu Chính Long vẻ mặt mừng rỡ đi vào:

- Thiếu gia, ta đột phá thành công.

Dương Thiên lắc đầu:


- Đột phá tốn nhiều thời gian như vậy, tư chất của ngươi còn kém hơn ta nghĩ một bậc.


Tiêu Chính Long không chút để ý, có thể đột phá hắn đã rất mãn nguyện. Dương Thiên liền tiếp:


- Hiện tại cũng không còn sớm, ngươi cũng chuẩn bị một chút. Chúng ta đến dự yến tiệc của Hồng Nương Tử.


Tiêu Chính Long gật đầu đi ra ngoài. Dương Thiên nằm ra giường, đi dự yến tiệc với hắn là một việc rất nhàm chán. Dương Thiên dự định bồi dưỡng Sở Từ thật tốt, lần sau những việc này cũng sẽ không cần phiền đến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK