Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyễn Hoa cầm lấy Huyễn Linh Châu, vung tay ném nó lên cao. Huyễn Linh Châu bất ngờ phát ra ánh sáng rực rỡ. Cả tòa Huyễn Linh Điện rung lên, phát ra nhưng âm thanh kỳ lạ như đang hân hoan.

Một luồng sáng rực rỡ đủ loại màu sắc từ trên cao chiếu xuống, đem Huyễn Linh Châu bao bọc lại. Vài giây sau, ánh sáng dần tan đi, Huyễn Linh Châu cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Huyễn Hoa nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Nguyện vọng nhiều năm nay cuối cùng cũng đã hoàn thành. Ngươi có gì muốn hỏi sao?

Nhìn vẻ mặt của Dương Thiên, Huyễn Hoa nhàn nhạt nói. Dương Thiên gật đầu:

- Ta cảm thấy Hắc Ám Hoa Hải có vẻ không đánh sợ như trong truyền thuyết. Hắc Ám Hoa Vương tuy lợi hại nhưng huyễn trận của nàng cùng lắm chỉ có thể mê hoặc được Độ Kiếp Tứ Chuyển trở xuống, đám Hắc Ám Hoa ở ngoài thậm chí còn kém hơn nhiều.

Huyễn Hoa khẽ lắc đầu:

- Hắc Ám Hoa Hải là một trong tam đại tuyệt địa, tất nhiên có chỗ đặc thù của nó. Những nhân vật thuộc thế hệ sau có lẽ không biết, nhưng bất kỳ lão quái vật nào sống hơn hàng chục vạn năm đều ghi nhớ, đó từng là nơi ở của mẹ ta, Huyễn Linh Thánh Giả.

- Khi nàng còn sống, toàn bộ Hắc Ám Hoa Hải là một cái huyễn trận khổng lồ do hàng trăm vạn Hắc Ám Hoa liên kết lại tạo thành. Đừng nói là Độ Kiếp kỳ thông thường, cho dù Độ Kiếp Bát Chuyển siêu cấp đại năng, nếu như vô tình mở ra đại trận cũng khó toàn thân trở ra.

- Chỉ là sau khi mẹ ta trọng thương qua đời, Hắc Ám Hoa Vương đột nhiên quay lại làm phản, cướp đi Huyễn Linh Châu. Để tránh âm mưu của nàng thành công, ta phải đoạt đi Huyễn Linh Điện, rời khỏi Hắc Ám Hoa Hải. Thiếu đi Huyễn Linh Điện, đại trận kia rất nhanh liền sụp đổ. Chỉ là hung danh của Hắc Ám Hoa Hải quá lớn, nhiều năm trôi qua, hầu như không có tu sĩ Độ Kiếp kỳ nào dám bước vào. Cho nên…


Dương Thiên tiếp lời:

- Cho nên nó vẫn có tên trong tam đại tuyệt địa?

- Đúng vậy.

Dương Thiên mỉm cười:

- Thế sự biến hóa khôn lường. Không ngờ tam đại tuyệt địa lừng danh lại là nơi ở của một vị đại năng. Thật sự khiến người ta có chút kinh ngạc.

Huyễn Hoa nhìn Dương Thiên:

- Ta xem ngươi không hề có chút kinh ngạc nào.

Dương Thiên từ chối cho ý kiến:

- Vậy còn tơ của Thánh Băng Tằm?

Huyễn Hoa thản nhiên:

- Không phải đã sớm đưa cho ngươi rồi sao?

Dương Thiên nghệch mặt ra:

- Đã đưa cho ta? Khi nào, tại sao ta không có chút ký ức nào về chuyện này? Khoan đã, lẽ nào…

Dương Thiên đưa tay lấy từ trong người ra một chiếc mũ màu tím đen. Cẩn thận quan sát một hồi, hắn phát hiện trên đó quả thực có khí tức của Thánh Băng Tằm. Tuy rất mờ nhạt do bị nhưng vật liệu khác che lấp, nhưng thực sự có, chỉ là rất khó nhận ra được.

Huyễn Hoa gật đầu:

- Chiếc mũ này được ta dùng tơ của Thánh Băng Tằm và ma nguyên bên trong Hắc Ám Hoa tạo thành. Ngoài việc có thêm đặc tính kháng lại huyễn thuật, nó vẫn giữ được những đặc tính cần thiết ban đầu. Ngươi có thể đem nó tinh luyện lại, bằng không cứ trực tiếp sử dụng là được.

Dương Thiên im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:

- Đây có thể xem là ngươi vừa hố ta hay không?

Huyễn Hoa cười nhạt:

- Đây là giao dịch, ta đem món đồ giao cho ngươi, ngươi giúp ta lấy lại Huyễn Linh Châu. Tại sao lại nói là ta hố ngươi được?

Dương Thiên câm nín, đối mặt với loại nữ nhân thông minh nhạy bén như Huyễn Hoa, lựa chọn tốt nhất chính là im lặng. Dương Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện:

- Ta có vài chuyện cần làm, có thể mượn của ngươi một nơi yên tĩnh hay không?

Huyễn Hoa phất tay, cảnh vật xung quanh hai người lập tức thay đổi. Một hành lang kéo dài xuất hiện, hai bên là hai dãy phòng san sát nhau.

- Tùy tiện chọn một gian phòng đều có thể. Khi có người bước vào, trận pháp phòng ngự lập tức sẽ được khởi động, không lo có người làm phiền.

- Huyễn Linh Điện này quả nhiên rất tiện lợi, ta đối với nó cũng có chút động tâm rồi a.

Để lại một câu nói đùa, Dương Thiên đứng dậy chọn lấy một căn phòng rồi bước vào bên trong. Việc Dương Thiên cần làm trước tiên là đem bản mệnh tinh huyết của hai tên thủy quái luyện hóa thành tinh huyết Thiên Khẩu Xà. Nếu may mắn sẽ giúp Khổng Tước thức tỉnh thành công. Ngược lại, có lẽ vẫn cần quay lại Thiên Long Bí Cảnh một chuyến.

Tinh luyện đối với Dương Thiên mà nói không có gì khó khăn. Bất quá hai tên bản mệnh tinh huyết của hai tên thủy quái kia ẩn chứa quá ít tinh huyết Thiên Khẩu Xà. Hơn nữa cần phải là tinh huyết Thiên Khẩu Xà tinh khiết nhất Khổng Tước mới có thể hấp thu được. Vì vậy quá trình này hao phí của Dương Thiên gần một tháng thời gian.

Nhìn giọt máu màu đỏ sẫm rất to bằng đầu ngón tay út trước mặt, Dương Thiên bất đắc dĩ thở dài:

- Ít như vậy? Thảo nào hai tên kia hiến tế cả trái tim của mình triệu hồi ra Thánh Ấn mà vẫn chỉ đánh được một đòn. Mặc kệ, hơi ít một chút nhưng chất lượng rất tốt, nói không chừng đủ để nàng thức tỉnh.

Dương Thiên đem giọt máu kia đưa đến chỗ Khổng Tước đang ngủ say. Cặp mắt đang đóng chặt kia hơi nhíu lại một cái. Nàng khẽ mở miệng, đem giọt máu kia nuốt vào bên trong. Vài giây sau, một vầng hào quang màu đỏ xuất hiện quanh người Khổng Tước, bên trên là hư ảnh Thiên Khẩu Xà đang gào thét. Từ bên trong hào quang, hư ảnh Khổng Tước bay ra, không ngừng tấn công, làm suy yếu Thiên Khẩu Xà. Khổng Tước cùng Thiên Khẩu Xà đều là Thần Thú, thế nhưng đẳng cấp chênh lệch rất lớn. Dương Thiên cũng không lo Khổng Tước sẽ luyện hóa thất bại.

Không biết quá trình luyện hóa sẽ kéo dài trong bao lâu, Dương Thiên thu xếp một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài. Huyễn Hoa vẫn đang ngồi trên bàn nhàn nhã uống trà, tựa như một tháng qua nàng chưa từng rời khỏi đây. Dương Thiên cười cười đi đến:

- Một tháng qua ngươi đều ngồi ở đây?

Huyễn Hoa thản nhiên đáp:

- Nguyện vọng hàng vạn năm qua cuối cùng cũng thực hiện được, ta tự cho phép mình được nghỉ ngơi.

Ngồi xuống trước mặt Huyễn Hoa, Dương Thiên nói:

- Con người ngươi cũng thật lạ.

- Vậy sao.

Huyễn Hoa không mặn không nhạt đáp lại. Dương Thiên cũng không tiếp tục đề tài nhàm chán này, hắn nhìn ra phía bên ngoài nói:

- Mọi chuyện ở đây đã giải quyết xong, tơ của Thánh Băng Tằm cũng đã thu được, hiện tại là lúc ta nên rời đi.

Huyễn Hoa khẽ gật đầu, lấy ra một miếng ngọc giản:

- Tuy nói giữa chúng ta là một cuộc giao dịch, nhưng ngươi đã giúp ta một chuyện rất lớn. Nếu ngươi cần ta giúp đỡ, chỉ cần bóp nát miếng ngọc giản này, ta sẽ lập tức xuất hiện.

Dương Thiên còn hơi do dự:

- Cái này…

Huyễn Hoa ngắt lời:

- Ta biết ngươi rất lợi hại. Thế nhưng trên đời này không nói trước được điều gì. Cũng như tu vị hiện tại của ngươi chỉ có Độ Kiếp Nhất Chuyển, cho dù mạnh hơn nữa có thể chống lại Độ Kiếp Ngũ Chuyển, thậm chí Lục Chuyển, Thất Chuyển hay sao?

Dương Thiên trầm ngâm:

- Xác thực không thể.

- Vậy nhận lấy nó đi. Hiện tại Huyễn Linh Điện đã hoàn chỉnh, ta rất nhanh sẽ luyện hóa nó thành pháp bảo của mình. Đến khi đó, cho dù là Độ Kiếp Ngũ Chuyển hay Lục Chuyển cũng không dám ở trước mặt nó làm càn. Cho nên, nói không chừng sau này ngươi sẽ thực sự cần đến sự trợ giúp của ta.

Không thể phủ nhận lời Huyễn Hoa nói rất có lý. Dương Thiên cũng không phải kẻ cứng nhắc, hắn thoải mái đưa tay nhận lấy ngọc giản:

- Vậy thì sau này phải làm phiền ngươi rồi. Phiền phức của ta thực sự rất nhiều.

Huyễn Hoa hừ lạnh:

- Ta chỉ giúp ngươi một lần. Có nhiều hơn nữa cũng không liên quan đến ta.

- Đừng tuyệt tình như vậy có được không? Giữa chúng ta không phải…

- Chúng ta ngoài quan hệ giao dịch ra thì không có gì cả.


- Cổ nhân nói quả không sai, nữ nhân đều là vô tình như vậy.




Cùng Huyễn Hoa đùa giỡn vài câu, Dương Thiên cuối cùng cũng đứng dậy chào từ biệt. Hắn còn phải đi tìm Sở Từ, để tên kia ở lại Linh Giới càng lâu sẽ càng thêm nguy hiểm. Một khi thân phận Thần Thể của hắn bị phát hiện, nói không chừng Linh Giới sẽ lại nổi lên một trận đại chiến. Dương Thiên không quan tâm đám đại năng Linh Giới đánh nhau thế nào, hắn chỉ không muốn Sở Từ bị cuốn vào trận chiến này.


Có điều Dương Thiên không ngờ rằng khi hắn trở lại, Sở Từ đã không còn ở đó nữa…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK