Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Tiểu Sư run nhẹ một cái rồi biến thành một đứa bé 5, 6 tuổi bay đến trước mặt Dương Thiên, cười nói:

- Thế nào, ta rất lợi hại đúng không?

Dương Thiên đưa tay sờ đầu nó:

- Ngươi là đỉnh cấp Thần Thú, khi trưởng thành, đến Thiên Đế cũng không làm gì được ngươi, nói gì đến chút thiên kiếp yếu nhược này.

Tiểu Sư ngây ngô hỏi:

- Thiên Đế là ai? Rất lợi hại sao, ta muốn cùng hắn quyết đấu.

Dương Thiên bật cười:

- Thiên Đế chính là kẻ chấp chưởng Kiếp Lực, mọi loại thiên kiếp trên thế giới này đều là do hắn điều khiển. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi phát triển hoàn thiện, sớm muộn gì cũng có cơ hội đấu với hắn.

Hai mắt Tiểu Sư sáng lên, có thể thấy được nó rất háo hức muốn đối đầu với tên Thiên Đế kia. Dương Thiên lắc đầu thở dài, Thiên Đế a Thiên Đế, ngày tháng vui vẻ của ngươi có lẽ không còn được lâu nữa rồi.

Chợt nhớ đến một chuyện, Dương Thiên liền hỏi Tiểu Sư:


- Quá trình tiếp nhận truyền thừa của ngươi đã xảy ra vấn đề gì, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy?

Tiểu Sư đáp:

- Ta cũng không rõ, chỉ biết rằng truyền thừa của ta so với đồng tốc có sự khác biệt. Dường như là có thêm một loại lực lượng kỳ lạ nào đó.

Dương Thiên cau mày:

- Lực lượng kỳ lạ, ngươi có thể nói rõ một chút được không?

Tiểu Sư ra vẻ nghiền ngẫm trong một giây rồi lắc đầu:

- Vấn đề này quá cao thâm, ta cũng thể hiểu được.

Dương Thiên trực tiếp bó tay, Tiểu Sư hiện tại tư duy giống như một đứa trẻ sơ sinh, hắn cũng đành bất lực. Đặt tay lên vai Tiểu Sư, Dương Thiên nhìn thẳng lên trời nói:

- Tạm thời chia tay tại đây. Lần sau gặp lại, hi vọng được trông thấy ngươi đã trưởng thành.

Hai mắt Tiểu Sư có chút ướt át, từ khi nó sinh ra đến giờ, phần lớn thời gian đều là ngủ say. Nếu như nói có một người thân nào thì đó chính là Dương Thiên. Nhưng vừa mới gặp mặt chưa bao lâu đã phải chia ly. Giống như một đứa bé phải rời xa người thân của mình đi đến một nơi xa lạ.

Dương Thiên hiểu cảm giác của Tiểu Sư, còn nhớ trước kia hắn sau một chuyến đi chơi trở về, phát hiện toàn Vfp1r5t bộ người thân đã bị giết hại. Sau đó một thân một mình bước vào Tu Chân Giới hiểm ác. So với Tiểu Sư lúc này còn khó khăn hơn rất nhiều.

Dương Thiên không nói, Tiểu Sư cũng không nói. Từ trên trời, một cái lỗ khổng lồ mở ra, bên trong là hư vô tối đen. Một chiếc cầu rực rỡ đủ loại màu sắc, nối thông từ cái lỗ kia xuống vị trí Tiểu Sư đang đứng.

Tiểu Sư vừa đặt chân lên, chiếc cầu dùng tốc độ khủng khiếp rút ngắn lại, kéo theo nó đi vào trong. Trước khi biến mất, Tiểu Sư quay đầu lại hét to:

- Ta chờ ngươi đến đón ta.

Tiểu Sư vừa dứt lời liền biến mất, Dương Thiên hơi ngẩn ra rồi nghiêm túc gật đầu:

- Yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại.



Tiểu Sư phi thăng Linh Giới, Dương Thiên cũng không tiếp tục ở lại Tuyệt Mệnh Sơn Cốc. Thời gian hẹn với Thái sư thúc tổ đã đến, đám người kia hẳn đang rất sốt ruột. Dương Thiên vừa bước vào trong Thanh Linh Môn đã cảm thấy có điểm không đúng. Toàn bộ tu sĩ cấp cao đều đã biến mất, chỉ còn sót lại vài tên Trúc Cơ sơ kỳ đang giảng giải về quá trình tu luyện cho đệ tử.

Dương Thiên vội bay đến chỗ Thanh Linh Đài, miệng thầm mắng:

- Một đám ngu ngốc, không có ta, các ngươi có thể thắng được tên Dị Linh Môn kia sao?

Thực tế chứng minh Dương Thiên lo lắng không hề dư thừa. Khi hắn đến Thanh Linh Đài, dùng chút tiểu xảo lọt qua các trận pháp phòng ngự để tiến vào trong thì phát hiện đám người Thái sư thúc tổ đã tổn thất nghiêm trọng.

Quanh đó, rất nhiều xác người cụt tay, mất đầu hoặc bị thiêu cháy, đóng băng nằm la liệt trên mặt đất. Thái sư thúc tổ vẻ mặt tái nhợt, cánh tay phải đã bị cắt đứt, máu tươi chảy ướt đẫm một bên quần áo. Đối diện với hắn là một tên đeo mặt nạ che hết nửa khuôn mặt, tay cầm một cây gậy tỏa ra oán khí ngút trời, khóe miệng nở một nụ cười tà ác:

- Thái Sơn, ngươi cho rằng bọn ta không biết gì về kế hoạch của ngươi, dễ dàng mắc phải cái bẫy hạ đẳng này sao?

Thái Sơn âm thầm vận chuyển linh lực phong bế vết thương, tức giận mắng:

- Ngươi làm sao biết được điểm yếu của Thái Hư Thanh Linh Trận?

Người đeo mặt nạ cười to:

- Ngươi quên rằng ta đến từ Dị Linh Môn sao? Dị Linh Môn chúng ta chuyên nghiên cứu về trận pháp, pháp thuật và rất nhiều những thứ khác. Thái Hư Thanh Linh Trận của Thanh Linh Môn các ngươi trước kia cũng có chút tiếng tăm, bọn ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Hắn vừa nói, cây gây trong tay vừa quơ nhẹ, phát ra tiếng kêu gào đau đớn của hàng vạn linh hồn. Đúng lúc này, một cánh tay từ trong hư vô đưa ra, đoạt lấy cây gậy từ người đeo mặt nạ. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Để luyện chế ra cây Oan Hồn Bổng này, các ngươi rốt cuộc đã giết hại bao nhiêu người?

Người đeo mặt nạ không nói lời nào, một đạo chưởng ấn màu xám đánh thẳng về phía Dương Thiên.

- Ngu ngốc.

Dương Thiên phất tay, một tia kiếm khí trực tiếp đem chưởng ấn đánh tan, thuận thế đem một cánh tay của người đeo mặt nạ gỡ xuống. Thay vì kêu gào đau đớn, tên kia lập tức lùi lại một đoạn rất xa, giữ khoảng cách với Dương Thiên rồi hỏi:

- Ngươi chính là tên Dương Thiên kia?

Dương Thiên nhìn qua Thái Sơn:

- Ngươi để lộ tin tức?

Thái Sơn ngẩn ra:

- Ngươi là Dương Thiên?

Dương Thiên sờ sờ mặt, chợt nhớ ra lúc này hắn không có sử dụng Dịch Dung Thuật mà dùng dung mạo thực sự, Thái Sơn không nhận ra cũng là chuyện dễ hiểu.

- Là ta.

Nghe Dương Thiên xác nhận, Thái Sơn liền thở ra một hơi. Hắn cùng những người khác đợi mãi không thấy Dương Thiên trở về nên đã quyết định hành động, muốn dùng trận pháp Thanh Linh Tử lưu lại trên Thanh Linh Đài tiêu diệt đám phản nghịch. Ai ngờ tên Dị Linh Môn lại hiểu rất rõ về Thái Hư Thanh Linh Trận, dễ dàng đem nó phá đi.

Dương Thiên bình thản hỏi:

- Ngươi sống đã lâu, tại sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này?

Thái Sơn cười khổ:

- Cung đã lên dây, có thể không bắn sao?

Thái Sơn nói không phải không có lý, bọn hắn đã dụ đám người Hàn trưởng lão đến Thanh Linh Đài vào hôm nay. Nếu như dừng lại chắc chắn sẽ khiến bọn hắn nghi ngờ, hậu quả rất nghiêm trọng. Chuyện đã xảy ra, Dương Thiên cũng lười truy vấn, hắn nhìn người đeo mặt nạ đằng xa rồi nói:

- Các ngươi có cài nội gián, hơn nữa chức vị còn rất cao?

Người đeo mặt nạ hù lạnh không trả lời. Dương Thiên nhìn qua Thái Sơn:

- Ta nghĩ ngươi cũng đã đoán ra được kẻ nào là nội gián. Chuyện xử lý hắn giao lại cho ngươi.

Thái Sơn gật đầu, vẻ mặt đầy sự phẫn nộ nói to:

- Thân là chưởng môn Thanh Linh Môn lại vì lợi ích mà bán đứng môn phái. Ta lấy danh nghĩa thái thượng trưởng lão cách chức chưởng môn của Lý Cẩn. Tiếp theo đây, ta sẽ ra tay thanh lý môn hộ, trả thù cho những đồng môn đã bị hắn hại chết.

Lý Cẩn vốn đang đứng từ xa quan chiến vẻ mặt biến sắc, định quay đầu bỏ chạy thì đã quá muộn. Thái Sơn tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, cho dù bị trọng thương cũng không thể để một tên Kim Đan kỳ như Lý Cẩn trốn thoát.

Tiếp theo, một màn máu tanh hiện ra trong mắt mọi người, tiếng kêu la thảm thiết của Lý Cẩn rất lâu sau mới biến mất. Thái Sơn người đầy máu tươi, sát khí mạnh mẽ lan tràn khiến mọi người lạnh gáy:

- Đây là hậu quả của việc phản bội Thanh Linh Môn, các ngươi phải lấy đó mà làm gương.

Chờ Thái Sơn giải quyết xong kẻ phản bội, Dương Thiên mới nhìn người đeo mặt nạ kia:

- Ngươi hình như đang chờ đợi ai đó.

Người đeo mặt nạ giật mình, cố giữ bình tĩnh:

- Đừng nói bậy, lúc nãy chẳng qua là do ta sơ suất, một khi ta đã nghiêm túc, ngươi chắc chắn phải chết.


Dương Thiên thản nhiên:


- Thật vậy sao. Để ta thử một chút xem ngươi có lợi hại như đã nói hay không.


Từ trên cao, một đạo kiếm khí vô hình đâm thẳng xuống, người đeo mặt nạ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chém thành hai nửa, rơi xuống mặt đất. Từ đằng xa, một tiếng gầm giận dữ vang lên:


- Ngươi dám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK