Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên đưa tay ra nắm lấy một cái, vật màu vàng kia liền nằm gọn trong tay hắn, hiện nguyên hình là một cái chìa khóa. Theo lời nói của Lữ Kỳ, trận pháp kia được khởi động bằng một chiếc chìa khóa. Nhưng thứ đó vốn đã thất lạc từ lâu, vì vậy hắn mới chỉ cho Dương Thiên cách tu bổ lại trận pháp để sử dụng. Lẽ nào chiếc chìa khóa mà Lữ Kỳ nói chính là vật này?

Suy đoán không bằng thực nghiệm, trước tiên cứ tìm ra được không gian tiết điểm và trận pháp hẳn nói. Vốn tưởng sẽ hao tốn rất nhiều thời gian, không ngờ đến ngày thứ 5, khi Dương Thiên đi qua một nơi hoang vắng, không có bóng dáng của bất kỳ yêu thú nào, chiếc chìa khóa kia đột nhiên phát sáng, có xu hướng muốn bay đi.

Dương Thiên vội cầm lấy chìa khóa ném lên không, chậm rãi đi theo phía sau. Tốc độ của chìa khóa rất nhanh, chỉ mất vài giây đã đến nơi. Nó khựng lại giữa không trung một nhịp rồi cắm thẳng xuống bề mặt cát, mất hút bên trong.

Cát vàng như bị một cái hố không đáy hút lấy, trôi tuột vào trong lòng đất. Một cái trận pháp khổng lồ dần hiện lên. Chung quanh là 5 cây cột đính đầy yêu hạch, thấp nhất cũng là của tam cấp sơ giai yêu thú. Chính giữa trận pháp là một bệ đá, chìa khóa đang cắm ngay trên đó. Dựa vào diện tích của trận pháp này, Dương Thiên đoán nó có thể truyền tống 50 người một lần.

Số lượng khá lớn, bù lại tiêu hao cũng không ích. Nhìn đống yêu hạch đã bị hút ZdJMZAe hết linh lực kia đã đủ hiểu. Điểm này không đáng lo, quan trọng hơn, trên đỉnh mỗi cây cột đều có gắn 1 viên cực phẩm linh thạch. Muốn yêu hạch? Cứ tìm yêu thú chém giết sẽ có. Nhưng tại hạ vị diện, muốn xuất hiện một viên cực phẩm linh thạch đã vô cùng khó khăn, nói gì đến 5 viên.

Có chút đau đầu, Dương Thiên chợt nhớ ra nếu chỉ truyền tống một mình hắn, không cần đến linh lực của năm viên cực phẩm linh thạch làm dẫn. Người bình thường không biết cách chia tách linh thạch khiến linh lực ẩn chứa bên trong bị hao tổn, Dương Thiên đương nhiên không giống. Hiện tại chỉ cần tìm 1 viên cực phẩm linh thạch, độ khó đã giảm đi rất nhiều.

Lưu lại trên trận pháp vài đạo ấn ký, Dương Thiên rút chìa khóa ra. Cát vàng tư bên dưới lại trào lên, đem trận pháp che lấp. Tự thân trận pháp này đã có khả năng ẩn trốn khỏi thần thức. Nếu không có chìa khóa, Dương Thiên sẽ còn tốn thời gian hơn rất nhiều mới tìm được nó. Kiểm tra ấn ký lưu lại xong, Dương Thiên nhanh chóng rời đi.


Muốn tìm cực phẩm linh thạch tất nhiên phải đến nơi giàu có nhất của Phàm Vũ Giới. Lãnh địa Yêu Tộc quá nguy hiểm, Nhân Tộc thì khác, đa số bọn hắn đều đang tham gia truy bắt Dương Thiên, nhân lực nhất định sẽ phân tán. Lúc này lẻn vào nội khố để ăn trộm chính là thời cơ tuyệt vời nhất. Dù không có cực phẩm linh thạch cũng sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.

Nơi đầu tiên Dương Thiện lựa chọn chính là Cực Linh Môn. Ba người lần trước truy sát hắn chắc chắn là người của môn phái này. Dương Thiên không quen thù vặt nhưng rất thù dai. Nể tình bọn hắn đứng ra giúp Nhân Tộc chống lại Yêu Tộc, cướp sạch của Cực Linh Môn đã xem như đã rất nhẹ tay rồi.



Trở về Cực Linh Thành, Dương Thiên không vội tìm đến Cực Linh Môn mà ghé qua Thiên Bảo Các. Hắn muốn lấy lại chỗ yêu hạch kia. Hiện tại Yêu Tộc đề cao cảnh giác, cộng thêm Nhân Tộc ra tay giúp đỡ, tiếp tục tiến vào Thực Cốt Sâm Lâm chém giết số lượng lớn cao cấp yêu thú không phải ý kiến hay. Còn về những tài liệu kia, Dương Thiên chỉ cần cướp sạch tam đại môn phái, sau đó thiếu thứ gì sẽ đến Thiên Bảo Các đổi lấy. Tam đại môn phái đứng đầu Nhân Tộc, tài phú cực kỳ khổng lồ, Dương Thiên không cần nghĩ quá nhiều về chuyện này.

Lần này Dương Thiên không đến theo cổng chính, hắn đứng ở một con hẻm gần đó, thi triển Ẩn Thân Thuật rồi ném đi một tấm Truyền Âm Phù. Đây là thứ mà lần trước Chu Hân Dao bí mật đưa cho Dương Thiên để hắn liên lạc với nàng khi tiến hành giao dịch.

Chu Hân Dao đang ngồi trong đình viện cho cá ăn, nhận được Truyền Âm Phù thì có hơi bất ngờ. Nàng suy nghĩ một chút rồi theo một lối đi khác rời khỏi Thiên Bảo Các đến chỗ Dương Thiên. Vừa nhìn thấy hắn, nàng đã cau mày hỏi:

- Toàn bộ tu sĩ Nhân Tộc đang truy tìm ngươi, ngươi lại còn dám đến nơi này?

Dương Thiên thản nhiên đáp:

- Trên thế giới này, không có nơi nào mà ta không dám đến.

Chu Hân Dao không muốn đôi co với hắn:

- Nói đi, kỳ hạn 3 tháng vẫn chưa đến, ngươi muốn gặp ta để làm gì?

Dương Thiên gãi đầu, có chút áy náy nói:

- Thật ra…ta muốn lấy lại chỗ yêu hạch kia, có việc cần dùng. Yên tâm đi, tài liệu cùng linh dược ta vẫn sẽ mua, chỉ là dùng thứ khác trao đổi thôi.

Chu Hân Dao hơi ngẩn ra:

- Ngươi cần chúng để làm gì?

- Việc riêng mà thôi, ngươi đừng để ý làm gì. Cùng lắm ta sẽ trả một cái giá cao hơn…

Chu Hân Dao lắc đầu:

- Không phải, Thiên Bảo Các đã sớm không còn giữ chúng. Số yêu hạch kia đã được chuyển về Yêu Tộc cùng với một lượng lớn bảo vật để tạ lỗi. Khởi hành cũng đã được gần 1 giờ.

- Cái gì? Là tên nào để ra cái chủ ý vớ vẩn này?

- Đây là do những người đang quản lý Cực Linh Môn quyết định. Ta nghe nói những tu sĩ cấp cao của Nhân Tộc tham gia vây bắt ngươi tại Thực Cốt Sâm Lâm đến giờ vẫn chưa trở về, hình như giữa đôi bên đang có xích mích gì đó. Cho nên bọn hắn muốn lùi một bước, tìm cách hòa giải.

Dương Thiên méo mặt, nếu đống yêu hạch kia được đưa đến Yêu Tộc, muốn cướp lại sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Còn thu mua lại với sô lượng lớn? Do hòa ước, cao tầng hai bên ít khi xảy ra xung đột, yêu hạch của yêu thú cấp cao tại Nhân Tộc rất hiếm có, biết đến khi nào mới đủ.

- Bọn hắn đi theo hướng nào.

Chu Hân Dao giật mình:

- Ngươi muốn đi cướp lại?

- Đừng nói khó nghe như vậy, ta đi lấy lại đồ của mình, sao có thể coi là cướp. Ừm, nghĩ kĩ lại cũng không sai, số bảo vật kia ta cũng sẽ cướp sạch.

Chu Hân Dao dở khóc dỡ cười:

- Ta không nói đến chuyện ngươi có cướp hay không. Bởi vì những bảo vật kia đều có giá trị rất lớn nên Cực Linh Môn đã phái ra hai tên Nguyên Anh trung kỳ, một tên Nguyên Anh hậu kỳ áp tải.

Dương Thiên hai mắt sáng lên:

- Rất quý giá sao? Vậy mới đáng để ta ra tay a.

Trong khoảnh khắc, Chu Hân Dao cảm thấy mình và Dương Thiên như đang ở hai thế giới khác nhau. Nàng thực sự không hiểu được hắn đang nghĩ gì. Dương Thiên dường như đọc được suy nghĩ của Chu Hân Dao, hắn mỉm cười nói:

- Đôi khi, không phải tu vị cao hơn sẽ giải quyết được tất cả. Hơn nữa, lần này ta đi cướp của chứ không phải đánh nhau, tu vị bọn hắn cao hơn thì có ích gì?

- Vậy ngươi định làm thế nào?

- Cứ đi theo ta không phải sẽ rõ sao?

Chu Hân Dao hơi do dự, nàng thân là phó các chủ Thiên Bảo Các, nếu bị người khác phát hiện đi cùng với Dương Thiên, không những bản thân mang trọng tội mà còn liên lụy đến nhiều người khác. Thiên Bảo Các là thương hội lớn nhất, gia sản phong phú, chỉ cần bọn hắn sảy chân, sẽ có rất nhiều kẻ nhân cơ hội nhảy vào cắn xé.

Dương Thiên tiếp:

- Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi thấy, một đạo tặc thật sự không nhất định phải đích thân ra tay, mượn tay của kẻ khác mới gọi là lợi hại.

Chu Hân Dao bị lời nói của Dương Thiên hấp dẫn, nàng cắn răng nói:

- Được rồi. Nhưng ta phải nói trước, dù ngươi có xảy ra chuyện gì ta cũng tuyệt đối không ra mặt giúp đỡ.

Dương Thiên phất tay:


- Chuyện đó thì không cần, ngươi ở một bên quan sát là được rồi.


Dương Thiên muốn Chu Hân Dao đi theo hắn không phải để mượn sức của nàng. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, có mỹ nữ đồng hành sẽ thú vị hơn rất nhiều.


Chu Hân Dao nắm rõ lộ tuyến di chuyển của ba người kia. Bọn họ đến tặng quà cho Yêu Tộc, vì vậy nhất định sẽ đi con đường chính, thông qua các cửa ải kiểm tra. Dương Thiên cùng Chu Hân Dao theo sau, muốn bắt kịp tất nhiên phải chọn một tuyến đường tắt. Dựa vào bản đồ có được từ tay Chu Hân Dao, Dương Thiên nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Hắn chỉ vào một chấm đỏ trên bản đồ:


- Bắt đầu từ chỗ này đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK