Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một bầu không khí trang trọng như vậy, lời nói của Dương Thiên có tính chất bạo tạc. Lập tức ánh mắt của mọi người có mặt trong phòng đều đổ dồn vào hắn, Khi nhận ra hắn chỉ là vệ sĩ của Hoa Thi Âm, không ít âm thanh tức giận cùng khinh bỉ vang lên.

Vị lão giả kia chỉ liếc qua Dương Thiên một cái rồi nhìn Hoa Thi Âm:

- Thi Âm chất nữ, quản người của ngươi cho tốt. Đây không phải là nơi hắn có thể tùy tiện nói chuyện.

Hoa Thi Âm vẻ mặt lạnh nhạt:

- Hắn không phải thuộc hạ của ta. Các ngươi có việc gì thì cứ tự tìm hắn mà nói.

- Không phải ngươi đã dẫn hắn đến đây sao?

- Ta dẫn hắn đến thì hắn là người của ta sao?

Lão giả cứng họng, tức giận nhìn qua Dương Thiên:

- Nếu ngươi không phải người của Ngự Long bang, mau lập tức cút khỏi đây. Nể mặt Thi Ân chất nữ, ta sẽ tha cho ngươi một lần.

Dương Thiên kéo một cái ghế lại, ngồi xuống:

- Ngươi là cái thá gì mà muốn đuổi ta đi.


- Ngươi…

Lão giả phẫn nộ chỉ tay vào mặt Dương Thiên, từ lúc hắn lên đến chức thị trưởng đến nay, không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Dù là Hoa Thất cũng chỉ có thể xem là ngang hàng đối đãi. Dương Thiên lắc đầu:

- Ta ghét nhất là có người chỉ tay vào mặt ta.

Sở Từ ở phía sau hiểu ý, cả người phóng lên. Một tiếng rắc nhẹ vang lên, kèm theo đó là tiếng la như bị cắt tiết của lão giả kia. Một ngón tay của hắn đã bị Sở Từ cắt đứt. Đây là phong cách chiến đấu của Man Chi thể, không có pháp thuật hoa mỹ, chỉ là lực lượng thuần túy.

Mọi người trong phòng kinh hoảng, biến cố này đến quá nhanh. Bọn hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra vị lão giả kia đã nằm lăn ra đất kêu gào thảm thiết. Dương Thiên giả vờ che mắt nói với Sở Từ:

- Ta đã nói với ngươi là không thích những cảnh máu me a.

- Ta sẽ chú ý hơn.

Lúc này đám người kia cũng đã phản ứng lại, rất nhiều súng chỉ vào người của Dương Thiên và Sở Từ. Dương Thiên không nói gì, đưa tay lấy một ly trà trên bàn nhấp nhẹ một ngụm. Sở Từ lập tức ra tay, chụp lấy hai khẩu súng gần nhất rồi bóp nát.

Bằng một tốc độ mắt thường không thể theo kịp, Sở Từ liên tục tung ra mười mấy đấm. Cả đám người Ngự Long bang lần lượt bay ra phía sau bất tỉnh. Những kẻ bao vây Dương Thiên cũng vội phản ứng lại, chỉ súng vào ngươi Sở Từ bóp cò.

Tiếng súng vang lên không ngừng, Sở Từ vẫn như một đầu trâu điên lao vào. Tay đấm chân đá, không khác gì những tên lưu manh ngoài chợ. Dương Thiên nhìn qua Hoa Thi Âm, lắc đầu:

- Phong cách chiến đấu của hắn quá xấu. Thật sự làm mất mặt ta.

Hoa Thi Âm giờ phút này làm gì có tâm trạng để ý đến Dương Thiên. Nàng đã bị hành động của Sở Từ làm chấn kinh, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Đến súng cũng không làm gì được hắn. Chẳng lẽ hắn đã luyện thành Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam trong truyền thuyết sao. Nếu có một trợ thủ như vậy trong tay, khống chế Ngự Long bang không phải là giấc mơ nữa.

Dù Dương Thiên đã sớm nói Sở Từ rất lợi hại, nhưng Hoa Thi Âm vẫn không quá tin tưởng. Nhưng sự thật đã khiến nàng không thể không tin. Nàng nhìn qua Dương Thiên với ánh mắt rất lạ. Ánh mắt nàng khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên:

- Ngươi có việc gì thì cứ nói, không nên nhìn ta như vậy.

- Không có gì, chẳng qua ta đột nhiên cảm thấy ngươi rất đẹp trai.

Dương Thiên trợn mắt, ngươi cũng không phải lần đầu gặp ta. Có cần phải nói những lời dối trá như vậy không?

- Ta đẹp trai thì không sai, nhưng ngươi cũng không phải mới gặp qua ta a. Có việc gì ngươi mau nói, dựa vào mối quan hệ của chúng ta hiện tại thì không cần khách sáo.

Nghe Dương Thiên nói vậy, Hoa Thi Âm vẻ mặt nghiêm túc chỉ tay về phía Sở Từ:

- Ta muốn hắn.

- Không được, ngươi nếu có nhu cầu thì có thể tìm ta, không được đi tìm nam nhân khác. Đúng rồi, tên chồng hờ kia, ngươi cũng nên sớm cắt đứt với hắn đi.

- Ngươi nghĩ bậy cái gì vậy. Ý của ta là muốn ngươi để hắn đến làm trợ thủ của ta.

Dương Thiên bật cười, là do hắn nghĩ nhiều.

- Không thành vấn đề. Ban đầu ta cũng đã dự định như vậy. Bằng không, dù có đưa quyền khống chế Ngự Long bang cho ngươi, ngươi cũng không quản lý được nó.

Được Dương Thiên đáp ứng, Hoa Thi Âm nội tâm rất vui vẻ. Lúc này chiến đấu bên kia cũng đã kết thúc, Sở Từ phủi đi vết bụi trên người. Tuy hắn không có vết thương nào nhưng quần áo đã bị đạn bắn thủng nhiều chỗ, nhìn qua không khác gì một tên ăn mày.

Đám người Ngự Long bang nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ. Đây là do Sở Từ theo lệnh của Dương Thiên nhẹ tay, nếu không bây giờ bọn hắn đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi.

Những người trong hội đồng lãnh đạo thì hoảng sợ đứng tụ vào một góc, dường như lo lắng Sở Từ chú ý đến bọn hắn. Sở Từ bước lại, nâng vị lão giả kia lên ném xuống dưới chân Dương Thiên. Lúc này trên chân và tay hắn đã có nhiêu thêm mấy lỗ máu. Xem ra là bị lạc đạn, may mắn không có vết thương trí mạng nào.

Không đợi Dương Thiên nói gì, lão giả hoảng sợ ôm lấy chân Dương Thiên:

- Tha mạng cho ta, ngươi có yêu cầu gì ta đều đồng ý. Thậm chí nếu ngươi muốn Ngự Long bang, ta cũng sẽ cho ngươi.

- Quyền lực của ngươi tại Ngự Long bang lớn như vậy sao?

- Tất nhiên, Hoa Thất chết đi, quyền khống chế Ngự Long bang đa phần đều đã rơi vào tay ta.

Dương Thiên lắc đầu nhìn hắn, ánh mắt thương hại:

- Đáng tiếc, sau hôm nay ngươi sẽ chẳng còn lại gì.

Lão giả nghe vậy, hiểu lầm là Dương Thiên muốn giết hắn liền hô to:

- Ngươi không thể giết ta. Ta là Kiều An Hải, thị trưởng thành phố, giết ta ngươi sẽ bị truy nã. Dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại quốc gia.

Dương Thiên quay sang nhìn Sở Từ:

- Thị trưởng thành phố, rất lớn sao?

Sở Từ không hiểu ý Dương Thiên, thật thà gật đầu:

- Hình như là rất lớn.

- Như vậy a. Vậy từ hôm nay ngươi sẽ không còn là thị trưởng nữa.

Trong lúc lão giả vẫn không hiểu Dương Thiên đang nói gì, hắn đã lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Diệp Vấn Thiên thấy số điện thoại của Dương Thiên, lập tức bắt máy. Hắn cũng không dài dòng:

- Có một tên thị trưởng thành phố gọi là Kiều An Hải, ngươi thay ta cắt chức hắn.

Diệp Vấn Thiên nghe xong liền cười khổ. Tên này không gọi thì thôi, nếu gọi đều mang đến rắc rối không nhỏ:

- Việc này rất khó. Ám tổ tuy mạnh nhưng đều hoạt động trong bóng tối, chính phủ mới là người đối ngoại với nhân dân. Hắn là một tên quan chức cao cấp, dù là ta cũng không thể nói bỏ là bỏ được.

- Hừ, ngươi nhờ ta nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ chuyện nhỏ này ngươi cũng không làm được sao?

- Đây đâu phải chuyện nhỏ chứ. Hắn cũng không phải một tên xã trưởng hay một tên lính gác bình thường. Ngươi không nên làm khó ta a.

Dương Thiên lâm vào trầm tư, hắn không làm việc trong đó, cũng không hiểu sự phức tạp của bộ máy nhà nước.

- Đã như vậy, cho hắn một cái tội danh không phải là được rồi sao?

- Tội danh?

- Hắn muốn giết ta.

- Cái gì?

Diệp Vấn Thiên cả kinh, có ý đồ mưu sát Giám Sát Sứ của Ám tổ là tội danh lớn cỡ nào. Đừng nói thị trưởng thành phố, cho dù chủ tịch nước cũng chỉ có thể ngồi nhà đá. Tất nhiên tội danh sẽ được sửa đổi một chút, như tham nhũng chẳng hạn.

- Hắn thật sự muốn giết ngươi, ngươi có bằng chứng gì không?

- Lời ta nói chính là bằng chứng, còn chưa đủ sao?

Nghe giọng điệu của Dương Thiên, Diệp Vấn Thiên biết việc này đã định:

- Được rồi, ta đã biết. Hắn rất nhanh sẽ bị cắt chức và truy nã.

Tắt máy, Dương Thiên cũng không để ý đến Kiều An Hải bị ngất đi dưới đất vì mất máu nữa mà nhìn qua những người còn lại:

- Hiện tại ta nói Hoa Thi Âm sẽ lên làm thủ lĩnh Ngự Long bang, các ngươi không có ý kiến gì chứ.


- Không có, Thi Âm chất nữ tài cao, nếu không phải do tên khốn kia, ta đã sớm chọn nàng.


- Đúng vậy, là do Kiều An Hải bắt ép bọn ta.


Dương Thiên thở dài, gió chiều nào xoay theo chiều ấy, những kẻ này không U2b0L3G dùng được. Hoa Thi Âm thấy Dương Thiên như vậy liền ra hiệu đã hiểu, xem ra nàng cũng đã có kế hoạch giải quyết những kẻ này, vậy Dương Thiên sẽ không xen vào.


- Được rồi. Như vậy hiện tại liền bắt đầu nghi thức nhậm chức đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK