Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thi Âm tỉnh dậy, nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh nở nụ cười khổ:

- Hắn nghĩ ta dùng thân thể để đổi lấy mạng sống hay sao?

Đưa tay lên vén tóc, nàng bỗng phát hiện một chiếc vòng bằng ngọc đang đeo trên tay. Chưa kịp nghĩ xem chiếc vòng này từ đâu mà có, trong đầu nàng liền vang lên âm thanh của Dương Thiên:

- Thật ra ngay từ đầu ta đã không có ý định giết ngươi. Ta cảm thấy một nữ nhân từ nhỏ sống trong hận thù, bị ám ảnh bởi quyền lực như ngươi đáng thương hơn là đáng giận. Ngươi sau này nên cố gắng sống cho thật tốt. Con người dù là ai, ở đâu, làm gì thì vẫn luôn mong muốn mình được sống hạnh phúc.

- Hoa Thất đã chết, gánh nặng trên người ngươi cũng đã được giải khai. Ngươi cũng đã có thể sông cuộc sống mà ngươi mong muốn. Chiếc vòng này là món quà ta tặng ngươi, nếu có duyên thì sẽ còn gặp lại.

Hoa Thi Âm ngẩn ra, một hồi lâu sau khóe miệng nở lên một nụ cười khó hiểu. Lập tức đứng dậy thu dọn hiện trường xung quanh rồi theo một lối bí mật rời đi. Biệt thự của Hoa Thất vốn không có ai dám đến, sự việc tối hôm qua chắc cũng phải một khoảng thời gian nữa mới có người phát hiện.

Dương Thiên lúc này đã thay một bộ đồ mới để đi học. Bước vào lớp, Dương Thiên liền đi đến chỗ của Tần Tuyết:

- Tuyết nhi, lâu rồi không gặp.

- Cái gì mà lâu rồi không gặp. Không phải ta và người vừa mới gặp nhau hôm qua sao?

- Hôm qua không tính. Mấy ngày rồi mới được gặp, không cảm thấy nhớ ta hay sao?

- Ai thèm nhớ ngươi.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lý Bàn ngồi phía sau thỉnh thoảng nhìn lén Dương Thiên. Có chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi. Kết thúc giờ học, Dương Thiên dự định mời Tần Tuyết đi ăn cơm liền bị Lý Bàn ngăn cản:


- Dương Thiên, ta có chuyện gấp muốn nói với ngươi.

- Có việc gì?

Lý Bàn nhìn qua Tần Tuyết, vẻ mặt e ngại. Tần Tuyết cũng hiểu ý, nói với Dương Thiên:

- Ta còn có việc phải đi trước, gặp lại sau.

- Gặp lại sau.

Chào Tần Tuyết xong, Dương Thiên vẻ mặt tức giận nhìn Lý Bàn:

- Ngươi đây là muốn phá hỏng chuyện tốt của ta.

Lý Bàn vẻ mặt oan ức:

- Ngươi đây là đổ oan cho người tốt. Ngươi mau xem đây là cái gì?

Lý Bàn lấy ra một cái điện thoại đưa cho Dương Thiên. Dương Thiên mở ra, phía trong là một cái topic trên diễn đàn của trường:« Danh hoa đã có chủ, một tổn thất to lớn đối với nam nhân chúng ta ».

Phía dưới là hình ảnh Dương Thiên cùng Tần Tuyết đang vui vẻ trò chuyện. Dương Thiên vẻ mặt bình thường nhìn Lý Bàn:

- Đây là chuyện tốt a. Ta không thấy nó có vấn đề gì.

Lý Bàn tức giận nhìn Dương Thiên:

- Nếu ngươi chỉ có ý định với một mình Tần Tuyết thì không sao. Nhưng ngoài nàng còn có Mộc Vũ Hàm cùng Triệu Vũ Hinh lão sư. Nếu các nàng biết được, liệu người còn có cơ hội hay không.

Dương Thiên nghe đến đây chợt ngẩn ra, đúng vậy a. Không thể để các nàng biết chuyện này:

- Lý Bàn, mau giúp ta xóa hết những thứ có liên quan. Ngoài ra, tìm cho ta kẻ nào dám đưa những tin tức này lên. Ta phải cho hắn một trận.

Lý Bàn cười đắc ý:

- Việc này không cần ngươi nhắc nhở. Ta đã sớm xóa nó đi ngay khi nó vừa được đưa lên, cái kia chỉ là hình chụp lại thôi. Người đăng lên là một tên ở ban Báo Chí, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn.

- Tốt.

Hai người lập tức đi tìm tên kia, xuýt chút nữa bị hắn hại thảm. Không cho hắn một trận đúng là không được. Theo Lý Bàn bước vào phòng làm việc của ban Báo Chí, Dương Thiên quay lại hỏi:

- Là kẻ nào?

Nhìn quanh một hồi, Lý Bàn chỉ tay về phía một tên đeo kính đang ngồi ở phía góc phòng:

- Chính là hắn. Ngươi cũng không nên làm gì quá đáng.

- Yên tâm. Ta chỉ muốn cho hắn một bài học thôi.

Dương Thiên tiến lại chỗ thanh niên đeo kính, gập laptop lại, nhìn hắn:

- Ngươi có biết ta là ai không?

Nam thanh niên đẩy gọng kính lên, nhìn Dương Thiên lắc đầu:

- Không biết.

Dương Thiên nghệch mặt ra, hình như không đúng như trong kịch bản. Quay lại nhìn Lý Bàn:

- Ngươi có chắc là hắn hay không?

Lý Bàn khẳng định:

- Không sai. Ta đã điều tra kĩ càng.

Dương Thiên vẻ mặt lại tức giận:

- Không phải ngươi vừa đăng một bài báo về ta và Tần Tuyết hay sao. Quý nhân thường hay quên a.

Nam thanh niên hơi nhíu mày rồi gật đầu:

- Thì ra là ngươi. Bài báo đó không hiểu vì sao lại bị xóa, nhưng ngươi yên tâm. Ta sẽ sớm đăng lại.

- Ngươi còn muốn tiếp tục. Ta hôm nay là muốn cho ngươi biết, không nên làm phiền chuyện riêng tư của người khác. Nếu không mọi hậu quả ngươi sẽ phải tự gánh chịu.

- Nhưng Tần Tuyết là người của công chúng, mọi việc của nàng…

Dương Thiên một tay tóm lấy cổ áo nam thanh niên, siết chặt:

- Ai nói với ngươi nàng là người của công chúng. Ta nhắc lại một lần nữa, không được làm phiền nàng.

Nam thanh niên bị siết đến mặt đỏ bừng, chưa kịp nói gì phía sau đã vang lên một giọng nói:

- Ngươi làm gì vậy. Mau thả hắn ra.

Dương Thiên quay lại nhìn, là một nữ nhân, vóc người hơi lùn, gương mặt cũng có thể tính là xinh xắn. Nàng chạy lại nắm lấy tay Dương Thiên cố gắng kéo ra nhưng không được. Tức giận nhìn hắn:

- Mau thả ra. Ngươi là ai, tại sao lại đến đây đánh người.

- Đây là việc của ta và hắn, ngươi không nên xen vào.

Nói xong quay lại nhìn nam thanh niên:

- Lời của ta nói ngươi đã hiểu chưa?

Nam thanh niên mặt lúc này đã đỏ bừng vì khó thở, không nói được tiếng nào. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng lao đến muốn kéo Dương Thiên ra. Dương Thiên lắc nhẹ một cái, đám người đều bị văng ra. Chỉ bị đau một chút chứ không tổn thương gì, Dương Thiên cũng không định làm hại bọn hắn. Nữ sinh kia vẻ mặt hoảng sợ, chỉ tay về phía Dương Thiên:

- Nếu ngươi không thả hắn ra, ta sẽ báo cảnh sát.

- Ngươi có thể tùy ý.

Dương Thiên tiếp tục nhìn vào nam thanh niên, tên kia tuy đã sắp không chịu nỗi nhưng vẫn không chịu khuất phục, xem ra cũng có chút cốt khí. Dương Thiên cũng không định dây dưa với hắn, đưa tay bắn nhẹ một đạo linh khí vào cơ thể hắn. Nam thanh niên rốt cuộc cũng không chịu nổi, cả người như con tôm gập lại, kêu gào thảm thiết.

Dương Thiên lắc đầu:

- Không đến mức như vậy chứ. Chỉ là cảm giác như bị hàng vạn con kiến cắn thôi mà.

Mọi người xung quanh nhìn hắn hoảng sợ, Lý Bàn thì đưa tay lau mồ hôi trên trán. Một vạn con kiến cùng cắn, ngươi nói có dễ chịu hay không?

Cảm thấy sự việc không ổn, Lý Bàn tiến lên ngăn cản Dương Thiên:

- Việc này nên dừng tại đây, không nên tiếp tục làm lớn chuyện.

Dương Thiên cúi xuống gần nam thanh niên:

- Ngươi đã hiểu những gì ta nói chưa?

Nam thanh niên đau đến chết đi sống lại, cố gắng gật mạnh đầu. Dương Thiên vỗ nhẹ vào vai hắn tán thưởng:

- Tốt lắm. Ngươi biết điều như vậy ngay từ đầu có phải là đã tránh được đau khổ hay không.

Mang theo Lý Bàn rời đi, mọi người trong phòng nhìn hai người bọn hắn vừa sợ hãi vừa căm phẫn. Dương Thiên đưa tay vuốt mũi, nhìn Lý Bàn:

- Ngươi nói xem, vừa rồi chúng ta nhìn rất giống kẻ xấu sao?

Lý Bàn trợn mắt, Dương Thiên vừa rồi không khác gì một tên giang hồ đang đi đòi nợ. Bất quá hắn cũng không nói ra:

- Không có, ta thấy ngươi làm rất đúng.

- Vậy là được rồi.

Hai người vừa rời đi, đám người liền tiến lại vây quanh nam thanh niên, nữ sinh kia vội hỏi:

- Ngươi có bị sao không, có bị thương chỗ nào hay không?


- Ta không sao. Nhưng vừa này thực sự rất kinh khủng, cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn khắp cơ thể của ta.


Mọi người nghe xong đều cảm thấy rùng mình, nữ sinh tức giận nói:


- Ngươi yên tâm. Ta đã báo cảnh sát, bọn họ rất nhanh sẽ đến.


Mọi người cũng đồng loạt an ủi nam thanh niên. Dương Thiên lúc này đang cùng Lý Bàn uống nước dưới nhà ăn, hoàn toàn không biết gì đến chuyện sắp xảy ra với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK