Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao tự nhiên ngươi lại hỏi như vậy?

Dương Thiên cười nhẹ:

- Ta tự hỏi, nếu chúng ta một lòng truy cầu tu vị mà bất chấp tất cả, đến cuối cùng sẽ đạt được cái gì. Liệu trong quá trình đó, ta có bỏ lỡ mất những gì thực sự quan trọng với mình hay không?

Huyễn ảnh của Nguyệt Hoa mờ đi, khung cảnh xung quanh dần biến mất. Dương Thiên thở ra một hơi:

- Huyễn cảnh cuối cùng cũng chỉ là huyễn cảnh, không thể nào giống như người thật được.

Huyễn cảnh do Thiên Can Bát Quái Trận tạo ra tuy có thể mô tả lại trí nhớ của Dương Thiên một cách sinh động nhưng lại không thể cùng hắn giản đạo lý. Vì vậy, nhìn từ bên ngoài nó rất thần kỳ, đến cuối cùng vẫn chỉ là một cái huyễn cảnh cấp thấp mà thôi.


Huyễn cảnh đầu tiên tan biến, Dương Thiên còn tưởng đã kết thúc thì khung cảnh quanh hắn lại một lần nữa thay đổi. Lúc này Dương Thiên đang ôm lấy một bình linh tửu, toàn lực bỏ chạy. Sau lưng hắn là một đám người đang đuổi sát bên. Những người kia liên tục công kích, mỗi pháp bảo, pháp thuật tung ra đều có uy lực khủng bố, đánh cho không gian run rẩy như muốn sụp đổ.

Cầm bình linh tửu nóng hổi vẫn còn đang tỏa ra linh khí nồng đậm, rõ ràng là vừa mới được nấu xong chưa lâu. Hắn còn chưa kịp nhớ ra đây là nơi nào thì từ trên trời, lôi điện đã không ngừng gián xuống, đem đám người kia chặn đứng. Một bóng người xuất hiện bên cạnh Dương Thiên, để lại một chữ “chạy” rồi biến mất. Dương Thiên quay người lại nhìn lôi điện sau lưng rồi vội vả đuổi theo nàng.

Hai người một trước một sau, bỏ chạy gần ba ngày mới dừng lại trước một ngôi làng nhỏ. Chưa kịp đi vào, nữ nhân kia đã quay lại, đưa tay ra:

- Của ta.

Dương Thiên nghệch mặt ra, chưa kịp phản ứng lại thì bình linh tửu trên tay đã bị nàng đoạt mất. Mở bình linh tửu ra uống một hơi, nàng lắc đầu:

- Đám người của Thanh Hà Tông thực sự quá kém, chỉ chú tâm gia tăng dược lực bên trong linh tửu mà không chú ý đến hương vị của nó. Đi theo ta.

Đi vào trong một ngôi nhà nhỏ, nữ nhân cởi bỏ tấm vải che trên mặt, để lộ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng chỉ vào một cái ghế và nói:

- Ngươi ngồi đó đợi, ta sẽ đi pha chế lại bình linh tửu này. Hừ, một đám không biết gì về linh tửu, hao tốn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, cuối cùng lại làm ra thứ phế phẩm này.

- Tử La, ta nghĩ…

Dương Thiên còn chưa nói dứt câu, Tử La đã mang bình linh tửu đi mất khiến hắn chỉ biết lắc đầu. Nàng từ trước đến nay vẫn không thay đổi, chỉ yêu thích linh tửu, không để ý đến bất cứ thứ gì khác.

Thời gian đợi khá lâu nhưng Dương Thiên không gấp chút nào, vì hắn biết chuyện gì sẽ đến. Tử La không biết từ nơi nào vác về một cái lò luyện đan thật lớn, ném cho Dương Thiên một bộ trận pháp:

- Ngươi đem trận pháp này bố trí quanh nhà, sau đó ra ngoài canh gác, đừng để cho bất kỳ kẻ nào làm phiền ta.

Dương Thiên cầm lấy trận pháp, nhanh chóng bố trí xong, kiên nhẫn ngồi đợi bên ngoài. Ba ngày sau, từ trong nhà phát ra mùi hương nhè nhẹ, khiến cho người ta say đắm. Dù đã bị trận pháp ngăn trở vẫn có hương vị quyến rũ đến mức này, không hổ danh là Tử La a.

Đi vào nhà, Tử La hai tay đang vung vẩy, đem linh tửu bên trong đỉnh chia ra nhiều bình lớn nhỏ khác nhau. Thấy Dương Thiên đi vào, nàng phất tay ném cho hắn một bình nhỏ:

- Đây mới chân chính là Độc Hạc Long Tửu, có tác dụng nâng cao tu vị, nâng cao khả năng kháng độc. Nếu may mắn có thể lĩnh hội được chút Long Uy.

Cầm lấy bình linh tửu, Dương Thiên một hơi uống cạn. Khác với trà, mỹ tửu phải uống như vậy mới cảm nhận được hết hương vị của nó. Cảm nhận được một dòng nước ấm đang chảy xuống bụng, Dương Thiên liền vỗ tay tán thưởng:

- Rượu ngon.

Tử Hà vẻ mặt đắc ý:

- Đương nhiên, đừng nói là Linh Giới, cho dù là Tiên Giới cũng khó kiếm được thứ gì có thể so sánh với Độc Hạc Long Tửu của ta.

Dương Thiên từ chối cho ý kiến. Mỗi lần Tử Hà luyện chế thành công loại linh tửu nào đó đều tranh thủ “tự sướng”, hắn thấy mãi đã thành quen. Hai người một nam một nữ, thay phiên nhau uống hết bình này đến bình khác. Mãi cho đến khi chỉ còn một bình cuối cùng, Tử Hà mới thu nó vào không gian giới chỉ:

- Bình này là dành cho cha ta, ngươi không được có ý đồ với nó.

Dương Thiên buộc miệng:

- Cha của ngươi không phải đã chết rồi sao?

Biết mình nói hớ, Dương Thiên vội ngó sang một, giả vờ vô tội. Đáng tiếc, câu nói này đã lọt vào tai Tử Hà, nàng nhìn hắn cảnh giác:

- Ta chưa từng nói qua chuyện này, ngươi làm sao biết được?

Chuyện này Tử Hà đã từng nói, nhưng đó là chuyện của rất lâu về sau, khi nàng và hắn đã quen thuộc hơn. Lúc này, Tử Hà và Dương Thiên chỉ mới gặp gỡ vài lần, vì có cùng một mục tiêu nên mới bắt tay hợp tác với nhau.

Cha của Tử Hà được danh xưng là Túy Tiên, cả đời hắn mong muốn tìm ra một loại mỹ tửu cực phẩm, có thể khiến người uống quên đi tất cả, tẩy rửa tâm hồn. Tại Linh Giới, tu vị của Túy Tiên cũng đứng vào hàng ngũ đỉnh cấp cao thủ, Đại Thừa hậu kỳ đỉnh phong.

Hắn không triệu hồi thiên kiếp bước vào Độ Kiếp kỳ đơn giản vì hắn thấy không cần thiết. Là một trong những tên Đại Thừa kỳ mạnh nhất, Túy Tiên đã lĩnh ngộ được một chút Thời Gian Pháp Tắc. Qua đó có được sự trường sinh bất lão.

Túy Tiên cho rằng, hắn cả đời truy cầu không phải là tu vị mà là rượu ngon. Thời gian đã là vô hạn, hắn có thể làm việc mình mong muốn, không cần tiếp tục tăng tiến tu vị nữa.

Nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm.

Chỉ khi ngươi đứng trên đỉnh cao mới có quyền tự do làm điều mình muốn. Bằng không, sớm hay muộn cũng sẽ có kẻ xuất hiện và cản trở mong muốn đó. Lúc bấy giờ, không biết từ đâu xuất hiện một lời đồn rằng Túy Tiên đã tạo ra một loại linh tửu có thể sánh ngang với Quỳnh Dao Ngọc Nhưỡng, một loại tiên tửu rất nổi tiếng tại Tiên Giới.

Quỳnh Dao Ngọc Nhưỡng có tác dụng bồi bổ linh hồn. Tuy không tăng cao tu vị nhưng lại giúp người uống giữ vững đạo tâm, chống lại tâm ma. Tu sĩ Độ Kiếp kỳ sợ nhất không phải là uy lực hủy thiên diệt địa của thiên kiếp mà chính là Tâm Ma Kiếp.

Đạt đến Độ Kiếp kỳ, ai mà không phải là lão quái vật sống qua vô số năm tháng. Thủ đoạn trong tay nhiều vô kể, cho dù đỡ không được thiên kiếp cũng có thể bỏ lại thân xác bỏ chạy, sau đó tìm một thân thể khác để khôi phục lại.

Nhưng Tâm Ma Kiếp thì khác, một khi thất bại sẽ bị tâm ma xâm chiếm, trở thành ma đầu chỉ biết giết chóc. Tâm Ma Kiếp của Độ Kiếp kỳ chính là Vực Ngoại Thiên Ma đến từ thiên ngoại, những vị Độ Kiếp kỳ mạnh nhất thậm chí có thể gọi đến ma đầu từ Hỗn Độn Tiên Giới, vô cùng đáng sợ.

Chính vì vậy, tin tức về một loại linh tửu có công dụng giống như Quỳnh Dao Ngọc Nhưỡng lập tức khiến toàn bộ tu sĩ Độ Kiếp kỳ điên cuồng. Không chỉ Linh Giới, Độ Kiếp kỳ đại năng từ rất nhiều vị diện đồng cấp khác kéo đến tranh đoạt.


Nhưng một tên Đại Thừa hậu kỳ như Túy Tiên sao có thể điều chế được loại linh tửu đẳng cấp cao như vậy. Hắn không có để giao ra, những người kia đương nhiên không tin. Tranh cướp, đe dọa, đuổi giết, thảm sát…những thảm cảnh quen thuộc tại Tu Chân Giới tái hiện trên người vị Đại Thừa kỳ nổi tiếng này.


Kết quả tất yếu, dù đã dùng một biện pháp, bọn hắn cũng không thể có được thứ mình muốn, cuối cùng đã giết sạch gia đình của Túy Tiên để hả giận. Chỉ một tên Đại Thừa nhỏ nhoi còn chưa đáng để bọn hắn bận tâm.


Tử Hà không phải con ruột của Túy Tiên, nàng là thành quả nghiên cứu cả đời của hắn, một loại linh tửu vô cùng đặc biệt. Túy Tiên dốc hết tâm sức cũng không luyện chế được thứ mình mong muốn. Hắn đã nảy ra một ý định, luyện chế ra một loại linh tửu có thể phát triển. Theo tu vị của Tử Hà tăng cao, linh trí được sinh ra, hương vị của nàng lại càng thơm ngon. Túy Tiên tin rằng, một khi Tử Hà vượt qua Độ Kiếp kỳ, bước vào Thánh Thể kỳ, nàng sẽ không thua kém bất kỳ loại tiên tửu nào trên Tiên Giới.


Chỉ tiếc là, hắn không có cơ hội nhìn thấy, càng không có cơ hội thưởng thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK