Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên vẫn giữ bộ dạng khinh thường, khí tức Trúc Cơ trung kỳ tỏa ra:

- Ngươi cho rằng một tên Trúc Cơ sơ kỳ như ngươi có thể chiến thắng năm người bọn ta?

Dương Thiên lạnh nhạt đáp:

- Trúc Cơ kỳ, mỗi tiểu cảnh giới tuy có chênh lệch nhưng có thể dùng pháp bảo mạnh mẽ để bù đắp. Vừa may, ta lại có một thứ như thế.


Dương Thiên vung tay, chuỗi hạt làm bằng đầu lâu từ trong người hắn bay ra rồi nổ tung. Hàng chực cái đầu lâu lớn bằng bàn tay của một người bình thường xuất hiện, quanh bọn nó cháy lên ngọn lửa mà u lam, lao thẳng đến chỗ năm người. Dương Thiên ra tay chớp nhoáng khiến cả năm người hoảng sợ. Ngoại trừ thanh niên kịp vung quạt lên phóng ra vài cái đao gió màu đen chống đỡ, bốn người còn lại trong chớp mắt đã bị đầu lâu cắn trên cơ thể, sau đó bị u lam hỏa diễm đốt cháy. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên vài giây rồi tắt ngúm, bốn người vừa rồi còn sống sờ sờ giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn.

Vẻ mặt thanh niên tái mét, vừa rồi nếu không phải hắn nhanh tay dùng cương phong đánh bay đầu lâu, hiện tại có lẽ cũng giống như bốn người kia, chỉ còn là một đám tro tàn. U lam hỏa diễm thật đáng sợ, bị nó dính vào chỉ trong vài giây liền biến thành tro bụi, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Dương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ sử dụng linh lực Trúc Cơ sơ kỳ, pháp bảo tuy có mạnh cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực. Chiếc quạt trong tay thanh niên cũng là một món pháp bảo khá lợi hai, cương phong do nó phóng ra có thể đánh bật u lam hỏa diễm, đẳng cấp so với chuỗi hạt của Dương Thiên cũng không kém hơn chút nào. Quan trọng hơn, Dương Thiên còn cảm nhận được có một tên Kim Đan kỳ đang âm thầm quan sát bọn hắn. U Linh Tông tuyển chọn đệ tử, nếu nói bọn hắn mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra mới là chuyện lạ. Lỡ như có một gia tộc nào đó âm thầm trợ giúp con cháu của bọn hắn tiến vào, không phải U Linh Tông liền thu nhận phải phế vật sao? Cách làm của thanh niên tuy không tốt nhưng lại phù hợp với phong cách hành sự của ma đạo, cho nên vẫn tính là hợp cách.

Không để cho thanh niên kịp phản ứng, Dương Thiên vung tay thu hồi bảo vật chứa đựng âm hồn lệ quỷ của bốn tên kia, sau đó vung tay thi pháp. Mấy chục cái đầu lâu bất ngờ hợp lại thành một cái đầu lâu rất lớn. Đầu lâu mở miệng, một cột u lam hỏa diễm phóng thẳng về hướng thanh niên.

Lần này đã có chuẩn bị, thanh niên lấy từ trong người ra một khối đá màu trắng ném về phía trước. U lam hỏa diễm vừa chạm vào khối đá lập tức bị hút sạch vào bên trong. Khối đá kia cũng bắt đầu chuyển sang màu u lam. Thanh niên cau mày, đây là bảo vật do cha hắn tặng cho trước khi rời khỏi nhà, có năng lực hấp thu, phong ấn công kích. Dựa theo cường độ của cột lửa kia, tảng đá này tối đa cũng chỉ đỡ được thêm một lần nữa.

Dương Thiên nhìn thấy một màn này cũng có chút bất ngờ. Phong ấn là một trong những nhánh của trận pháp, hơn nữa còn là nhánh khó tu luyện nhất, không ngờ một tiểu tu sĩ Trúc Cơ lại có pháp bảo bậc này. Dương Thiên dung tu vị Trúc Cơ sơ kỳ, ngoài chuỗi hạt này ra, phiên kỳ chỉ chứa vài âm hồn lệ quỷ bên trong nên công kích cũng không cao. Hắn lại không biết pháp thuật cấp thấp của ma đạo, muốn đem thanh niên trước mặt giết chết chỉ có thể dùng tiêu hao chiến. Hơn nữa, Dương Thiên đã biết mùi vị ban đầu mà hắn cảm nhận được từ thanh niên là gì, chính là mùi vị của Luân Hồi. Tên này chín phần mười giống như Nam Cung Băng Vân, cũng là một Luân Hồi Giả. Nếu ép hắn vào đường cùng, khai phá sức mạnh phong ấn bởi Luân Hồi trong cơ thể hắn vậy thì sẽ khá phiền phức cho kế hoạch của Dương Thiên. Thở ra một hơi, Dương Thiên thu hồi chuỗi hạt về tay, nhàn nhạt nói:

- Thế nào, tiếp tục đánh?

Thanh niên cau mày, hắn vẫn còn rất nhiều con bài tẩy. Thực sự đánh nhau sống chết thì chưa biết hươu sẽ chết về tay ai. Bất quá, liều mạng không phải thói quen của hắn, việc gì không nắm chắc thì sẽ không làm. Thanh niên thu tay, lắc đầu:

- Không đánh nữa. Vừa bước ra khỏi nhà đã gặp phải một tên biến thái. Cha nói thế giới này có rất nhiều thiên tài, xem ra quả thực không sai. Hôm nay tạm tha cho ngươi, ngày sau tái kiến sẽ tiếp tục trận chiến này.

Vẫn là những lời vô nghĩa mà đám tu sĩ thường nói khi chuẩn bị đánh bài chuồn. Thanh niên bỏ lại một câu này rồi xoay người phóng đi. Dương Thiên không có ý định ngăn cản. Hắn đem số âm hồn lệ quỷ bốn người kia thu được cho vào phiên kỳ của mình. Số lượng đã lên đến 99, chỉ cần bắt thêm 1 con nữa. Bốn người kia bị u lam hỏa diễm thiêu rụi, linh hồn cũng không thoát ra được, cho nên Dương Thiên đành bỏ thêm chút công sức đi thu thập nốt con cuối cùng.

Nửa giờ sau, Dương Thiên đã có đủ 100 âm hồn lệ quỷ bên trong phiên kỳ. Hắn chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nên báo cáo hoàn thành nhiệm vụ ở đâu? Thần thức mở ra, Dương Thiên rất nhanh tìm ra một nơi đang tập trung khá nhiều tu sĩ, trong đó có một tên Nguyên Anh sơ kỳ bộ dạng lạnh nhạt, hai mắt nhắm lại tỏ vẻ hờ hửng với mọi chuyện.

Người tập hợp ở đây khá nhiều, đa số đều đã thu thập đủ 10 âm hồn lệ quỷ. U Linh Tông là môn phái lớn nhất ở khu vực này, số người muốn gia nhập rất lớn, thiên tài cũng không thiếu. Trong thời hạn 7 ngày, thu thập đủ 10 âm hồn lệ quỷ với bọn hắn không phải chuyện gì quá khó khăn. Bất quá, giới hạn danh ngạch chỉ có 5 người, cho nên ai thu thập càng nhiều, chất lượng càng cao thì tỉ lệ thành công sẽ nhỉnh hơn. Tất nhiên, đủ 100 âm hồn lệ quỷ liền trực tiếp tiến vao nội môn, không năm trong giới hạn 5 danh ngạch. Trong vòng 7 ngày thu thập 100 âm hồn lệ quỷ, sức mạnh, thiên phú, pháp bảo, tâm cơ, một cái cũng không thể thiếu. Cho nên ưu đãi này không ai dám có ý kiến.

Dương Thiên tìm đến nơi này, yên lặng chọn một chỗ không ai chú ý ngồi xuống. Nhìn hắn không có gì đặc biệt, cộng thêm tu vị bình thường, vài luồng thần thức khẽ lướt ngang rồi triệt để không quan tâm đến.

Kiên nhẫn chờ đợi đến hết ngày thứ 7, tính toán thời gian một cách chuẩn xác, một tên Kim Đan hậu kỳ bước lên đài cao, dùng linh lực lớn tiếng nói:

- Thời gian đã đến. Những kẻ đến chậm xem như mất tư cách. Các ngươi lần lượt lên đây đem số lượng âm hồn lệ quỷ thu thập được lấy ra, bọn ta sẽ chọn ra năm người có thành tích tốt nhất tiến vào ngoại môn.

Tên Kim Đan hậu kỳ vừa dứt lời, từng người lần lượt bước lên, đặt pháp bảo chứa đựng âm hồn lệ quỷ lên một chiếc bàn lớn được chuẩn bị sẵn. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cho đến khi một thiếu niên vẻ ngoài chừng 15, 16 tuổi đặt túi bắt quỷ của hắn xuống, tên Nguyên Anh kỳ vốn luôn hờ hửng kia bất ngờ mở mắt ra, giọng nói lạnh lùng:

- Dùng đan dược giả mạo tuổi tác, che dấu tu vị Kim Đan kỳ, ngươi cho rằng mình có thể qua mặt được lão phu?

Dứt lời, hắn vung tay một cái, bắn ra một đám tro màu xám. Thiếu niên hoảng sợ, vội vả xoay người muốn bỏ chạy thì đã muộn. Đám tro kia vừa chạm vào, thân thể của hắn bị hủ hóa với tốc độ cực nhanh, biến thành một bãi nước màu đen bốc mùi hôi thối. Tên Nguyên Anh kỳ dùng giọng điệu uy hiếp:

- Tuyển chọn đệ tử của U Linh Tông, bất cứ kẻ nào dám làm trái luật đều sẽ có kết cục như vậy.

Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến mình. Những người đến tham dự bị kinh sợ không nhẹ, đường đường là Kim Đan kỳ lại bị giết chết dễ dàng như vậy, Luyện Khí, Trúc Cơ như bọn hắn thì tính là cái gì?

Bị một màn vừa diễn ra trước mặt chấn nhiếp, những người phía sau thành thật hơn rất nhiều. Những kẻ có ý định làm trái luật cũng âm thầm rời đi. Đối với những tên này, U Linh Tông cũng không ra tay ngăn cản. Trước mặt là như vậy, phía sau có thủ đoạn gì hay không thì không ai biết được.


Dương Thiên đợi đến cuối cùng mới bước lên, khi hắn vừa đặt phiên kỳ xuống, tên Kim Đan hậu kỳ kia bất ngờ lên tiếng:


- Ngươi không cần kiểm tra, trực tiếp thông qua trở thành nội môn đệ tử. Ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi đã đạt đủ điều kiện, tại sao lại kiên nhẫn chờ đến tận lúc này?


Dương Thiên khẽ cười:


- Ta cho rằng…làm người nên biết khiêm tốn một chút.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK