Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người “hộ tống” Dương Thiên, Từ Lạc, Vương Bào đến một căn nhà lớn. Phải nói là một đền thờ thì đúng hơn. Phía trước được xây hai pho tượng lớn của một nam, một nữ. Nam nhân trong tay cầm một cái tháp 3 tầng, vẻ mặt uy nghiêm. Nữ nhân đeo một cái khăn che mặt, tay cầm một cây đèn nhìn về phía xa.

Hai pho tượng này Dương Thiên đều biết rõ, là tả hữu hộ pháp của Vu tộc tại Tiên giới. Đừng nhìn bề ngoài bọn hắn uy nghiêm trang trọng như vậy mà lầm tưởng. Tên nam nhân kia là một ma đầu giết người không chớp mắt, đã đồ sát vô số sinh linh để nuôi dưỡng Cổ độc. Nữ nhân thì là một kẻ lẳng lơ, Dương Thiên dùng một từ hiện đại để diễn tả nàng, gọi là “Mẹ thiên hạ”.

Hai pho tượng xuất hiện ở đây khiến Dương Thiên cảm thấy nao nao. Chẳng lẽ Vu tộc này là một nhánh của tộc Đại Vu trên Tiên giới. Nói như vậy, trong kia chẳng phải là bức tượng của “nàng” sao?

Mọi chuyện không khác lắm so với suy nghĩ của Dương Thiên, chỉ là không phải là một bức tranh. Trong tranh là một nữ nhân đứng quay mặt, đưa lưng lại. Đầu của nàng ngẩn lên trời, nhìn về phía xa. Dưới chân nàng là vô số những con bướm nhỏ màu đen tuyền. Tại đây có thể nhiều người không biết, nhưng nếu tại Linh giới thậm chí Tiên giới, loài bướm này hung danh rất khủng khiếp, Mãn Nguyệt Điệp.

Truyền thuyết nói rằng, một con Mãn Nguyệt Điệp trưởng thành có thể sánh ngang với Độ Kiếp kỳ tu chân giả. Một đàn lớn như vậy, dù là tu sĩ đạt đến Thánh Thể, thậm chỉ Hoàn Vũ cảnh cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Những việc đó Dương Thiên không bận tâm, thứ khiến hắn để ý chỉ có nữ nhân trong bức ảnh mà thôi. Tuy không nhìn thấy được gương mặt của nàng, Dương Thiên có thể chắc chắn nó vẫn lạnh như băng, mang theo một sự cô đơn nhàn nhạt. Khiến bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy một nỗi tiếc thương vô hạn.

- Hàn Sương.


Đám người kia thấy Dương Thiên đứng ngẩn ngơ không chịu đi tiếp liền tức giận. Một người cầm một cây gậy đập mạnh vào lưng hắn. Cây gậy còn chưa kịp chạm vào người Dương Thiên, người kia lập tức biến thành một bãi máu. Nhẹ nhàng, yên tĩnh không một tiếng động nào.

Đám người kia lập tức trợn trừng mắt, nhảy lùi về phía sau, tư thế chuẩn bị tấn công. Trên người vẫn còn hơi run rẩy. Một màn vừa rồi quá kinh khủng.

Dương Thiên cũng đã tỉnh lại từ trong hồi ức, thấy moi người xung quanh đang hoảng sợ cùng tức giận nhìn hắn thì không khỏi tò mò. Quay lại nhìn thấy một bãi máu đang nằm trên mặt đất, Dương Thiên liền cười:

- Ai, thật xin lỗi. Vừa này là do phản xạ của thân thể mà thôi. Ta cũng không cố ý giết hắn. Có điều, các ngươi cũng không nên tự tiện tấn công ta như vậy.

Trong lúc đám người vẫn đang do dự không dám tấn công, một giọng nói vang lên:

- Khách quý đến nơi, sao các ngươi lại tiếp đón thiếu chu đáo như vậy. Mau mời hắn lên đây.

Dương Thiên nhìn lên, là một tên nhóc khoảng 8, 9 tuổi đang nói chuyện. Chỉ một cái liếc mắt, Dương Thiên đã nhìn ra đây là một tên Kim Đan sơ kỳ tu sĩ, còn tuổi tác thực sự cũng đã hơn 400.

Từ động ngồi xuống một cái ghế, Dương Thiên nhìn đứa trẻ kia:

- Ngươi chính là tộc trưởng của Vu tộc sao?

- Không sai, lão phu là Bạch Đồng Tử. Còn ngươi là?

Một đứa trẻ mở mồm tự xưng là lão phu, chuyện này thực sự buồn cười. Có điều chung quanh không có ai tỏ ý đó, chỉ có vẻ mặt cung kính trước Bạch Đồng Tử.

- Ta là Dương Thiên. Lý do ta đến đây ngươi có thể hỏi hai người bọn hắn.

Bạch Đồng Tử gật đầu, quay sang nhìn hai người Từ Lạc:

- Ngươi dẫn vị đạo hữu này đến đây là có việc gì?

Từ Lạc cũng bị một màn vừa rồi kinh sợ, thầm hô may mắn. Nếu không có kế hoạch của Vương Bào, hắn đã tìm cách giết chết Dương Thiên từ sớm rồi. Từ Lạc quỳ xuống, kể lại bằng một giọng thảm thiết:

- Bẩm tộc trưởng, hắn gọi là Dương Thiên. Chính hắn đã hủy đi tu vị của đệ tử ta, cường hiếp vợ của ta, giết chết con trai của ta. Không những vậy, hắn còn dùng chất độc uy hiếp ta, muốn ta dẫn hắn đến Vu tộc để trộm bảo vật…

Ngụm trà đang uống xuống của Dương Thiên suýt nữa phun hết ra, những chuyện xấu đó hắn làm từ khi nào a? Lão già này vừa già vừa bẩn, vợ của hắn chắc chắn cũng không phải thứ tốt lành gì, Dương Thiên có thể ham muốn sao. Hắn không sợ mang tiếng giết người cướp của, nhưng tội “Đói quá nên ăn tạp” lại là chuyện không thể chấp nhận được.

Từ Lạc vẫn đang nhiệt tình kể tội Dương Thiên. Đến lúc cao trào, hắn đứng dậy, một tay chỉ vào mặt Dương Thiên:

- Dương Thiên, ngươi không ngờ ta dám nói ra chuyện này đúng không. Chất độc của ngươi ta đã sớm tìm ra biện pháp hóa giải rồi. Bây giờ ngươi đang ở trong Vu tộc, dù ngươi có lợi Yg34oZp hại hơn nữa cũng chỉ có một con đường chết.

Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Bạch Đồng Tử một lần nữa:

- Tộc trưởng, xin người làm chủ cho ta. Cả nhà ta chết rất thê thảm. Tình cảnh lúc đó…

Không đợi Từ Lạc nói hết câu, giọng nói của hắn lập tức im bặt. Cả người giống như người kia, yên lặng mà hóa thành một bãi máu. Dương Thiên lắc đầu:

- Ngươi phạm hai cái sai. Thứ nhất, ngươi đổ cho ta tội lỗi nào ta cũng không quan tâm, nhưng không được nói ta cưỡng hiếp vợ ngươi làm ảnh hưởng đến danh dự của ta. Thứ hai, không nên chỉ tay vào mặt ta.

Bạch Đồng Tử không ngờ Dương Thiên lại dám ra tay trước mặt hắn, khuôn mặt trắng trẻo biến thành đỏ bừng. Đưa tay đập mạnh xuống bàn một cái, chiếc bàn làm bằng gỗ quý lập tức chia năm xẻ bảy. Nếu không phải hắn cũng bị một chiêu của Dương Thiên làm kinh sợ, không chừng đã trực tiếp động thủ rồi.

- Dương Thiên, ngươi làm như vậy là có ý gì. Dám ở trước mặt ta giết người diệt khẩu, chẳng lẽ ngươi nghĩ Vu tộc bọn ta không có người hay sao?

- A, đừng nóng như vậy. Lý do ta giết hắn không phải ta đã nói rồi sao. Hơn nữa, không phải vẫn còn một người sao?

Dương Thiên nhìn qua Vương Bào mỉm cười. Đây là Dương Thiên cho hắn một cơ hội lựa chọn. Nếu hắn biết điều, Dương Thiên có thể nể mặt Tần Tuyết mà tha cho hắn một mạng.

Vương Bào bị nhìn như vậy cảm thấy sởn gai ốc. Bạch Đồng Tử cũng chú ý đến hắn, gằn giọng:

- Ngươi chính là tên đệ tử Từ Lạc nhận ở bên ngoài sao. Vậy ngươi xác nhận xem những gì hắn nói có phải là thật hay không?

Đây không phải là một câu hỏi khó, giống như ngươi đi thi trắc nghiệm lựa chọn giữa đúng hay sai mà thôi. Kết quả mới là thứ khiến ngươi bận tâm, chọn sai ngươi sẽ thi trượt. Vương Bào đang ở trong tình huống như vậy, trả lời sai, hắn chắc chắn sẽ mất mạng.

Thấy Vương Bào yên lặng không nói gì, Bạch Đồng Tử liền phóng ra uy áp. Một phàm nhân như Vương Bào sao có thể chịu nổi uy áp của Kim Đan kỳ tu chân giả, cả người nằm gục xuống đất, hai mắt trợn trừng lên.

Bạch Đồng Tử thu hồi uy áp, lạnh giọng:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau nói đi.

Tự thân thể nghiệm sự cường đại của Bạch Đồng Tử, Vương Bào đã có quyết định. Bạch Đồng Tử lợi hại như vậy, hơn nữa đây lại là địa bàn của Vu tộc, Dương Thiên có mạnh hơn cũng không thể thắng được. Nếu Dương Thiên chết đi, báu vật trên người hắn sẽ bị Bạch Đồng Tử đoạt lấy, Vương Bào là công thần, dĩ nhiên sẽ không thiếu phần của hắn.

Tất cả cũng chỉ vì lòng tham của con người, Vương Bào đứng dậy, hai dòng nước mắt chảy dài:


- Thưa Tộc trưởng, những gì sư phụ nói không sai. Tên Dương Thiên này tán tận lương tâm, không có việc xấu gì là không làm. Hôm nay hắn đến đây chính là để đoạt lấy bảo vật của Vu tộc. Sư phụ ta tìm mọi cách ngăn cản nhưng đã bị hắn giết chết. Hắn còn lấy gia đình để đe dọa ta, không cho ta nói ra sự thật. Mong người làm chủ, lấy lại công bằng, để sư phụ ta được yên lòng nhắm mắt.


Nhìn thấy sự lựa chọn của Vương Bào, Dương Thiên thở dài một hơi:


- Tuyết nhi, không phải là ta không cho hắn cơ hội. Là do hắn không biết nắm lấy mà thôi.


Vương Bào nói xong, quay lại trừng mắt nhìn Dương Thiên, trong mắt tràn đầy hận ý. Tên này, kĩ thuật diễn xuất cao hơn sự phụ của hắn nhiều, tâm cơ cũng đồng dạng như vậy. Là một nhân tài a, đáng tiếc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK