Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có chuyện gì sao?

Nhân viên chia bài vẻ mặt tức giận:

- Ngươi thắng nhiều như vậy, nói đi là đi hay sao?

Dương Thiên nhìn qua mọi người xung quanh:

- Chẳng lẽ ta phải thua mới được đi hay sao?

Một câu nói của Dương Thiên khiến tên chia bài câm nín. Nếu hắn nói đồng ý tức là tự đập chiêu bài của quán. Còn nếu phủ định thì lấy lý do gì để tiếp tục giữ Dương Thiên lại đây?

Thực tế người đến đây đều thua nhiều hơn thắng. Bọn hắn đều là người có tiền, chỉ muốn tìm kiếm ít niềm vui mà thôi. Nhưng Dương Thiên thắng nhiều như vậy, để hắn đi nhân viên chia bài chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

- Thế nào, không có việc gì thì ta đi đây.

- Đợi một chút.

Đúng lúc này, Hạo ca bước ra. Hắn trừng mắt nhìn tên chia bài:

- Ngươi cút ra phía sau, lát nữa ta sẽ hỏi đến ngươi.


Tên kia lập tức lùi lại phía sau, dường như rất sợ hãi Hạo ca. Hạo ca nhìn qua Dương Thiên:

- Thật xin lỗi, là do ta quản lý nhân viên không tốt. Không bằng chúng ta cùng chơi một ván nữa, dù thắng hay thua toàn bộ số tiền này đều sẽ là của ngươi.

- Nga, thắng thua đều giống nhau vậy ta còn chơi làm gì.

- Nếu ta thắng ngươi phải đồng ý lời mời của ta khi nãy. Nếu ta thua số tiền kia sẽ được nhân gấp năm lần.

Câu nói của Hạo ca khiến mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Phải biết Dương Thiên khi nãy đã thắng hơn 1 tỷ a. Gấp năm lần chính là 5 tỷ, dù là bọn họ cũng ít ai được nhìn thấy số tiền lớn như vậy chứ đừng nói là sở hữu.

- Ngươi có 5 tỷ sao?

- Chỉ là một YtbwR8s ít tiền mà thôi, không phải vấn đề lớn.

Hạo ca chỉ đang mạnh miệng mà thôi. Năm tỷ tương đương với nửa tỷ USD, tất cả gia tài của hắn cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Có điều hắn cũng không bận tâm, Hạo ca tin tưởng vào kĩ thuật của mình, hắn chưa từng thua trận trong một ván bài bao giờ.

- Tốt, vậy ta và ngươi chơi thêm 1 ván nữa. Lần này muốn chơi trò gì ta sẽ để ngươi quyết định.

- Đơn giản thôi, chúng ta rút 5 lá. Ai lớn hơn sẽ thắng.

Lăng Nhã Kỳ cũng không ngăn cản Dương Thiên, dù sao hắn cũng có ý định gia nhập tổ chức này. Thắng hay thua cũng không quan trọng, thắng thì hắn sẽ có thêm nhiều tiền mà thôi. Lăng Nhã Kỳ giống Dương Thiên, tiền bạc với họ chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng.

Hai người ngồi vào bàn, mọi người lập tức xúm lại xem. Ván bài trị giá lớn như vậy, tất nhiên sẽ rất kịch tính. Hạo ca ra hiệu cho một lão giả đứng ra chia bài:

- Vị này là Tả Từ, chắc các vị đều đã từng nghe qua. Để hắn chia bài không có vấn đề gì chứ?

Xung quanh liền có tiếng bình luận:

- Đương nhiên không có, Tả đại sư làm việc ai dám nghi ngờ.



Tả Từ nghe lời khen từ xung quanh, gương mặt thỏa mãn. Hắn là một người ưa chuộng hư vinh. Dương Thiên lại chẳng bận tâm:

- Ta cần gì biết hắn là ai. Mau chia bài đi.

- Ngươi…

- Tả Từ.

Hạo ca đã lên tiếng, Tả Từ chỉ tức giận nhìn Dương Thiên một cái rồi bắt đầu xào bài. Rất nhanh hai lá bài được đưa tới trước mặt mỗi người. Tiếp theo, Tả Từ lần lượt rút từng lá bài rồi lật ngửa lên đưa về phía hai người. Của Dương Thiên là hai con K cùng một con 8. Còn Hạo ca là 3 lá 10, J, Q đều là bích.

Nhìn qua thì Dương Thiên đang có lợi hơn, nhưng nếu 2 lá còn lại của Hạo là K bích cùng A bích, Dương Thiên đương nhiên sẽ thất bại. Đây là nhóm bài lớn nhất a. Không khí lúc này rất căng thẳng, mọi người đều hồi hộp nhìn vào 4 lá bài đang úp trên bàn. Dương Thiên che miệng ngáp 1 cái:

- Mau mở bài ra đi, ta còn phải đi ngủ sớm a. Ngươi xem, nàng cũng đã buồn ngủ lắm rồi.

Lăng Nhã Kỳ hai mắt đã nhíu lại, nàng chưa bao giờ thức khuya như vậy, đã sắp chịu không nổi rồi. Hạo ca thấy vậy cũng gật đầu:

- Mở bài đi.

Tả Từ nghe lệnh liền mở một lá bài của Dương Thiên lên, lại là một con K khác. Của Hạo ca là một con A bích. Tả Từ quay mặt lại nhìn Hạo ca, hắn gật đầu một cái. Tả Từ đồng thời mở hai lá bài lên. Lần này của Dương Thiên là con K bích, Hạo ca là một con 8.

Hạo ca đập bàn đứng dậy:

- Không thể nào, ngươi ăn gian.

Dương Thiên nhún vai:

- Ta không hề đụng tay vào bàn một lần nào a. Các ngươi cũng có thể kiểm tra lại máy quay phim.

Hạo ca im lặng một hồi lâu, vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời của hắn mà thôi. Dương Thiên quả thực không có ăn gian, hay ít nhất là hắn không phát hiện được.

- Tốt, ta sẽ sớm chuyển 5 tỷ cho ngươi.

- Không phải ngay bây giờ sao?

- Hiện tại ta không có nhiều tiền mặt như vậy. Ngươi yên tâm, Hạo ca ta trước giờ nói được làm được.

- Đây là số tài khoản của ta. Khi nào có tiền ngươi có thể chuyển vào đây, không cần vội, ta cũng không thiếu tiền.

Hạo ca cảm kích nhìn Dương Thiên, nếu Dương Thiên một mực đòi tiền, vì uy tín hắn sẽ phải mượn của cấp trên. Làm vậy không những tiền bạc mà địa vị của hắn đều sẽ tuột dốc không phanh.

Dương Thiên không tốt bụng như vậy, chỉ là hắn thấy Lăng Nhã Kỳ buồn ngủ nên không định dông dài nữa mà thôi.

- Chuẩn bị cho ta một phòng ngủ lớn nhất ở đây.

Lăng Nhã Kỳ vội đính chính:

- Là 2 phòng.

Hạo ca liền lên tiếng:

- Không cần, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một phòng tốt nhất. Bên trong có rất nhiều phòng ngủ. 3, 4 người cũng không có việc gì.

Nói xong, hắn quay lại phía sau:

- Các ngươi dẫn hắn đến tầng 6, phòng đầu tiên.

Người kia ngẩn ra:

- Đó là phòng tổng thống, chỉ dành cho…

- Đừng nhiều lời, ngươi không nghe thấy ta nói gì sao. Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.

Vốn Dương Thiên không có tư cách vào phòng tổng thống. Đây là Hạo ca trả ơn hắn. Người kia vội dẫn Dương Thiên lên lầu 6. Những người xung quanh định đến làm quen đều bị Dương Thiên đuổi đi. Có kẻ quá phiền phức, hắn tiện tay cho một cái bạt tai. Tên kia hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Mọi người thấy vậy cũng không dám tiếp tục tiến đến.

Người kia đưa Lăng Nhã Kỳ cùng Dương Thiên đến phòng, đưa chìa khóa cho hắn rồi liền cáo từ. Vừa mở cửa phòng, Lăng Nhã Kỳ liền tiếng vào trong nhà tắm cạnh cửa ra vào. Nữ nhân a, không tắm rửa sạch sẽ thì sẽ không chịu được. Trước khi bước vào nàng còn ném lại một câu:

- Nếu ngươi dám nhìn trộm thì đừng trách ta độc ác.

Dương Thiên mặt đen lại, nhân cách của hắn kém như vậy sao. Dù nàng không nói Dương Thiên cũng sẽ không làm. Trong tư tưởng của hắn, Lăng Nhã Kỳ sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn. Dụng tốc bất đạt a.

Dương Thiên đi vào phía bên trong. Phòng tổng thống đương nhiên vô cùng sang trọng, không những diện tích lớn mà còn trang bị nhiều vật dụng đắt tiền. Phòng được chia làm 4 phòng nhỏ hơn, gồm một phòng khách cùng 3 phòng ngủ. Hạo ca nói không sai, nơi này cho 3, 4 người ở cũng không vấn đề gì.

Mở truyền hình lên xem tin tức, Dương Thiên muốn chờ Lăng Nhã Kỳ tắm xong để đến lượt hắn. Từ khi đến địa cầu Dương Thiên đã quen ăn ở sạch sẽ, không tắm hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Bây giờ đã khá khuya, truyền hình cũng không có gì đặc sắc. Dương Thiên đang định tắt đi thì bên ngoài vang lên một tiếng ầm nhỏ, bức tường run nhẹ lên. Do phòng tổng thống cách âm tốt nên âm thanh truyền đến rất khó nghe được. Bằng kinh nghiệm đánh người bao nhiêu năm, Dương Thiên nhanh chóng nhận ra đây là tiếng một người bị đánh văng vào tường.

Hắn trước giờ không có ý định xen vào chuyện của người khác, đành giả vờ như không biết.

Lăng Nhã Kỳ tắm xong, bước lại ghế ngồi xuống:

- Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ.

- Không có gì đâu, chỉ là xích mích nhỏ nên bị đánh mà thôi.

- Có phải không. Nơi này cách âm rất tốt, ta nghĩ người kia bị đánh khá nặng. Không bằng ngươi ra xem một chút đi.

- Ta?

- Đúng vậy. Lỡ như xảy ra án mạng thì sao.

- Việc đó thì có liên quan gì đến ta?


Lăng Nhã Kỳ tức giận:


- Hừ, ngươi không muốn đi thì ta sẽ đi.


Dương Thiên thở dài, nữ nhân a, người nào cũng như người nào, luôn thích dùng trò này để ép buộc hắn. Nàng đi thì có thể giải quyết vấn đề sao?


- Được rồi, ta đi không phải là được sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK