Khi cả đám người vẫn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thiên đưa cao khẩu Desert Eagle lên, nhắm thẳng về chiếc xe có gằn Gatling Gun bóp cổ. Một tiếng nổ khổng lồ vang lên, chiếc xe hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trên mặt đất một chiếc hố sâu, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Những tên cướp đứng gần đó, cơ thể đều bị vụ nổ ảnh hưởng. Nhẹ thì lỗ tai chảy máu, bất tỉnh nhân sự, nặng thì cụt tay, cụt chân, thậm chí những tên đứng gần nhất bị mất hơn phân nữa cơ thể.
Dương Thiên lúc này mới nói với tên cầm đầu bằng tiếng Anh:
- Bỏ vũ khí xuống, buông tha chống cự, tự trói chính mình lại, ta sẽ tạm thời không giết các ngươi.
Tên cầm đầu chỉa súng về phía con tin gần nhất:
- Nêu người còn tiếp tục, bọn ta sẽ giết hết con tin.
Dương Thiên nhún vai:
- Các ngươi thích thì có thể thử. Bất quá ta vẫn phải nói trước, chỉ cần ngươi nổ súng, tất cả các ngươi sẽ không còn đừng lùi nữa.
Ý tứ của Dương Thiên rất rõ ràng, nếu bọn chúng dám nổ súng vào con tin, tất cả đều phải chết. Đương nhiên, con tin vẫn sẽ không bị hao tổn gì.
Thông điệp này lọt vào tai bọn cướp lại trở thành: “Các ngươi muốn giết con tin thì cứ làm, ta sẽ không quan tâm. Sau khi các ngươi giết bọn hắn, tất cả các ngươi đều phải chết”. Cả đám nhìn nhau, không một ai bóp cò, dùng mạng đổi mạng, bọn hắn còn chưa điên đến mức đó. Một vài người quá sợ hãi, vũ khí trên tay có dấu hiệu buông lỏng. Tên cầm đầu thấy tình hình không ổn, quyết định liều một phen. Hắn biết, nếu chấp nhận đầu hàng, kết quả cũng sẽ không khác cái chết là mấy.
Nghĩ là làm, tên cầm đầu cong chân, phóng lại tên cướp gần nhất đang cầm súng phóng tên lửa cỡ nhỏ đặt lên vai, sau đó chỉ về phía Dương Thiên gào to:
- Vì Chúa, cút xuống địa ngục đi.
Tên lửa bay thẳng về vị trí Dương Thiên đang đứng. Càng đến gần, tên lửa càng thu nhỏ lại, đến khi gần chạm đến người Dương Thiên thì chỉ còn to bằng một chiếc may bay mô hình, rơi nhẹ trên tay hắn. Một tiếng bùm vang lên, tên lửa nổ tung thành một đám lửa nhỏ. Dương Thiên phất tay tán đi, hắn ngẩn đầu lên, sát khí nhè nhẹ tỏa ra, giọng nói băng lãnh:
- Đầu hàng hay là chết?
Một chiêu này của Dương Thiên có lực chấn nhiếp cực mạnh. Đám cướp thi nhau ném vũ khí ra xa, có kẻ còn cởi cả quần áo, dập đầu hô to:
- Thần linh, xin người tha thứ cho hành động vô lễ của chúng con.
“Thần linh”, đối với danh xưng này, Dương Thiên cũng không phản đối. Tu Chân giả trong mắt phàm nhân chính là thần linh, hắn lại là thần linh trong mắt Tu Chân giả, dùng hai từ này để tôn kính gọi hắn cũng là chuyện bình thường.
Dương Thiên đưa tay về những con tin đang bị trói, điểm nhẹ một cái. Dây trói trên người bọn họ lập tức rơi ra, bay đến chỗ bọn cướp, trói tất cả lại thành một đoàn. Bọn cướp lần này không có bất kỳ sự chống cự nào, ngoan ngoãn để cho dây trói quấn quanh người.
Những công nhân, kĩ sư được thả ra vẫn không có bất kỳ động tác nào mà ngơ ngác nhìn Dương Thiên. Trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên, hoảng sợ, tôn kính cùng nhiều loại cảm xúc hỗn tạp khác. Dương Thiên ho nhẹ:
- Mọi chuyện ta đã giải quyết xong, các ngươi mau tiếp tục công việc của mình đi.
Không có ai đáp lại, Dương Thiên bất đắc dĩ thở dài, phát ra một tia An Thần Chú. Bị An Thần Chú tác động, tất cả đồng loạt ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Dương Thiên hướng về phía trực thăng gọi to:
- Tiểu Hạo, mau xuống đây.
Cửa trực thăng nhanh chóng mở ra, Hạo ca dùng tốc độ cao từ trên đó phóng xuống, chạy nhanh lại chỗ Dương Thiên đang đứng. Tuy hắn cũng bị những gì Dương Thiên thể hiện làm cho kinh hãi, nhưng dù sao cũng đã từng là chủ của quán bar Vô Danh, thành viên của Khai Quang, tố chất tâm lý so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.
- Dương thiếu, ngươi có việc gì căn dặn?
Dương Thiên chỉ tay về đám công nhân, kĩ sư đang nằm bất tỉnh đằng xa:
- Đem những người kia vào trong nghỉ ngơi, khi tỉnh lại họ sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Còn có, dọn dẹp xác chết và dấu vết trận chiến sạch sẽ, không có vấn đề gì chứ?
Hạo ca gật đầu:
- iwWTomK Dương thiếu yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết.
Chuyện giết người, phi tang chứng cứ, dọn dẹp hiện trường, Hạo ca đã làm khá nhiều, đương nhiên đã sớm thành thạo. Trong khi Hạo ca giải quyết hậu quả, Dương Thiên đi lại gần tên cầm đầu đám cướp, cười nói:
- Hiện tại có thể nói chuyện được rồi chứ?
Tên cầm đầu gật đầu liên tục:
- Ngài có việc gì cần biết xin cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.
Tên này không phải cướp thông thường, từ nhỏ hắn đã được huấn luyện, dù bị tra tấn đến chết cũng sẽ không khai bất kỳ thứ gì cho kẻ thù. Nhưng Dương Thiên trong mắt hắn chính là thần linh, con người có thể chống lại thần linh sao?
- Ngươi tên là gì? Các ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ này?
- Ta là Carl, xuất thân từ một tổ chức phản động. Sau khi rời bỏ tổ chức, ta đến một đất nước gần đây, tập hợp huấn luyện một đám người, xây dựng lên băng cướp này. Cách hoạt động của bọn ta là cướp đoạt tài sản, bắt cóc con tin của những đất nước lân cận rồi bỏ trốn vào căn cứ ở trong sa mạc, sau đó đòi tiền chuộc. Lần này, bọn ta vừa đánh cướp ở một quốc gia nhỏ phía đông, trên đường bị truy đuổi thì chạy đến đây, phát hiện ra nơi này nên mới vào bổ sung nguyên liệu, đồng thời bắt thêm vài con tin thu lợi.
Ngoài biển có hải tặc, trên núi có sơn tặc, bây giờ trong sa mạc còn có thêm sa tặc. Dương Thiên có chút buồn cười, bọn cướp này thực sự quá xui xẻo. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc hắn đang có mặt ở đây, chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Đang nghĩ xem phải xử lý đám người này như thế nào, Dương Thiên chợt nhớ đến một vấn đề:
- Ngươi nói vừa mới đánh cướp ở một quốc gia nhỏ phía đông, vậy có bắt được con tin nào hay không?
Carl lẩm nhẩm tính rồi nói:
- Có, bọn ta bắt được gần 20 con tin, đang nhốt ở trong chiếc xe ngoài kia.
Vừa nói, mặt Carl vừa hất về phía bên ngoài trạm tiếp nguyên liệu. Dương Thiên nhìn theo, ra vẻ suy tư. Khi nãy thần thức của hắn quét qua cũng có phát hiện chiếc xe này, nhưng lại không phát hiện có người ở bên trong. Lý giải duy nhất chính là trên xe có một bảo vật có tác dụng che dấu thần thức, Dương Thiên chỉ dùng một ít thần thức, quét qua một cách sơ xài nên không phát hiện được.
- Các ngươi ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, nếu có bất kỳ hành động gì, đừng trách ta động ác.
- Thần linh đã nói, bọn ta sao dám không nghe.
Bọn cướp quá nghe lời khiến Dương Thiên có chút bất ngờ, có thể là do tôn giáo của bọn hắn. Mặc kệ là vì lý do gì, nghe lời là chuyện tốt a. Dương Thiên hài lòng đi lại chỗ chiếc xe đang đậu bên ngoài trạm tiếp nguyên liệu.
Đây là một chiếc xe container loại lớn, dùng để chứa hàng hóa cồng kềnh, đem con tin nhốt vào trong này cũng là một ý tưởng khá hay. Chỉ là Dương Thiên có hơi khó hiểu, mang theo chiếc xe container lớn cỡ này, di chuyển trong thành phố ắt sẽ gặp nhiều cản trở, tại sao đến giờ bọn hắn còn chưa bị bắt giữ.
Tiến lại phía sau xe, Dương Thiên bắn ra một đạo kiếm khí nhỏ, cắt khóa thùng container ra làm đôi. Cửa thùng dưới sự khống chế của hắn chậm rãi mở ra, Dương Thiên cả người nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống bên trong. Nhìn vào những con tin đang bị trói chặt bằng dây thừng, Dương Thiên tuy vẫn chưa có câu trả lời cho việc tại sao bọn cướp lại trốn thoát được, nhưng hắn lại có câu trả lời cho một vấn đề khác, đó là tại sao hắn lại luôn trùng hợp xuất hiện ở những nơi xảy ra tai nạn cướp giật, khủng bố. Thì ra là Đào Hoa Vận a.
Dương Thiên nhìn về phía một con tin đang bị trói thành một đòn, miệng được ưu ái nhét băng vải, vẫy tay chào:
- Dược Lăng, đã lâu không gặp.