Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Vũ Hinh bước vào lớp, vẻ mặt tươi cười:

- Mọi người tốt, ta hôm nay sẽ tiếp tục bài học hôm qua. Trước tiên…

Dương Thiên cẩn thận quan sát nàng, so với trong hình càng thêm thành thục vũ mị một ít. Không tệ, nữ nhân này hắn đã chọn trúng rồi. Nhìn kĩ, Dương Thiên phát hiên khóe mắt nàng hơi đỏ, tựa hồ vừa mới khóc xong. Quay lại hỏi Lý Bàn:

- Bàn tử, lần trước ta đã kêu ngươi đi điều tra thông tin về nàng. Kết quả thế nào?

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Dương Thiên đã sớm để Lý Bàn đi điều tra về nàng. Lý Bàn như biết trước, mở cặp sách đen ra, lấy ra một tập tài liệu, được đóng bìa cứng, trên tập tài liệu có ghi 3 chữ: “Triệu Vũ Hinh”. Dương Thiên bật cười:

- Còn rất chuyên nghiệp a.

Lý Bàn đắc ý:

- Làm ăn phải chuyên nghiệp mới có thể lâu dài.

- Tốt lắm, sau này cứ làm như thế này đi.

Dương Thiên cầm tài liêu về sau, bắt đầu đọc. Triệu Vũ Hinh sinh ra trong gia đình nghèo khó, phụ thân làm công nhân cho một xí nghiệp nhỏ, mẫu thân ở nhà làm gia công, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi. Nàng từ nhỏ đã luôn có gắng học tập, thành tích luôn đứng nhất lớp, ra trường được giữ lại làm giảng viên.

Triệu Vũ Hinh thời đi học từng đã trải qua một mối quan hệ yêu đương với một nam nhân, quan hệ hai người rất tốt, hơn nữa kém chút nữa đã kết hôn. Không biết vì sao, hôn lễ đến gần ngày cưới thì bị hủy, nam nhân kia không biết bỏ đi đâu. Triệu Vũ Hinh từ đó về sau tuy vẫn tỏ vẻ không có việc gì, nhưng luôn cự tuyệt mọi người theo đuổi.


Gia đình nàng gần đây không được tốt lắm, mẫu thân bị bệnh nặng phải nằm viện, không có khả năng trả tiền để phẫu thuật. Phụ thân nàng vì việc này mà tăng ca làm việc, đoán chừng cũng sẽ không khá hơn được bao nhiêu. Triệu Vũ Hinh cùng phụ thân tìm kiếm họ hàng và người thân để vay mượn được một ít, hình như vẫn không đủ. Tình huống đang rất khó khăn.

Gấp lại tập tài liệu, nhìn qua Lý Bàn:

- Bàn tử, những thông tin cá nhân như vậy ngươi cũng có thể điều tra được. Quả là có chút không tầm thường.

Lý Bàn vui vẻ, Dương Thiên hài lòng thì sau này việc của hắn sẽ càng thuận lợi. Vì vậy, Lý Bàn mỗi lần đều dùng hết sức để điều tra cho Dương Thiên.

Dương Thiên lại nhìn về phía Triệu Vũ Hinh, đoán chừng việc nàng khóc sáng nay cũng có liên quan đến việc này. Bắt đầu suy nghĩ làm sao để giúp đỡ nàng. Cuối tiết, Triệu Vũ Hinh vừa bước ra khỏi lớp, Dương Thiên lập tức đi theo sau. Lý Bàn tươi cười, hắn biết Dương Thiên bắt đầu hành động rồi. Nếu Lý Bàn biết Dương Thiên hiện tại đã có “tay trong” với rất nhiều mỹ nữ, không biết sẽ phản ứng như thế nào.

Dương Thiên đuổi tới phía sau Triệu Vũ Hinh, liền kêu nàng:

- Triệu lão sư.

Triệu Vũ Hinh có chút giật mình:

- Ngươi là?

- Ta là Dương Thiên, là sinh viên trong lớp ngươi vừa dạy.

Triệu Vũ Hinh cười hỏi:

- Dương Thiên, người tìm ta có việc gì.

Đã chuẩn bị sẵn, Dương Thiên nói rất lưu loát:

- Là như thế này, Triệu lão sư, ta ngoài đi học ra hiện tại đã ra ngoài đi làm, nên thường xuyên không đến lớp được. Ngươi có thể hay không thỉnh thoảng giảng lại giúp ta những phần ta không đi học được.

Triệu Vũ Hinh nhíu mày, bình thường nàng cũng sẽ không ngại giúp đỡ. Nhưng gần đây nàng thực sự rất bận, tìm mọi cách xoay sở tiền để mẫu thân làm phẫu thuật, làm sao có thời gian để giúp đỡ Dương Thiên. Đang định từ chối thì Dương Thiên nói tiếp:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ trả học phí. Mỗi một buổi 2000, có được không?

Triệu Vũ Hinh kinh ngạc, nàng vừa mới đi làm, lương hàng tháng cũng chỉ có 3000 a. Hắn một buổi học liền trả 2000, đây là khái niệm gì.

- Dương Thiên, ngươi nói là sự thật.

- Đương nhiên. Ta nói là sự thực.

Triệu Vũ Hinh dứt khoát:

- Không được, 2000 quá nhiều, ta không thể nhận.

Dương Thiên thấy nàng vẫn rất có cá tính, cũng liền nói:

- Triệu lão sư, ta biết gia đình ngươi đang có chuyện không vui, đang rất cần tiền nên mới trả nhiều một chút. Ngươi giúp đỡ ta cũng như giúp chính ngươi. Hai bên đều có lợi, tại sao lại từ chối.

- Ngươi biết chuyện của ta.

Dương Thiên gật gật đầu, Triệu Vũ Hinh cũng không cảm thấy kì quái, nàng đi khắp nơi vay mượn tiền, chuyện này cũng sớm không phải bí mật. Nếu là bình thường nàng chắc chắn sẽ từ chối, nàng không thích nhận sự trợ giúp từ người lạ, nhưng bệnh tình của mẹ nàng thực sự rất nguy cấp, nếu không nhanh chóng phẫu thuật sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Triệu Vũ Hinh cắn răng gật đầu:

- Tốt, ta đồng ý.

Dương Thiên vẻ mặt vui mừng, đưa điện thoại cho nàng:

- Vậy được, ngươi trước tiên để lại số điện thoại. Khi nào có thời gian rảnh ta sẽ thông báo để ngươi sắp xếp.

Triệu Vũ Hinh cũng liền nhận lấy, nhập số điện thoại cho Dương Thiên. Xin số mỹ nữ bằng biện pháp như vậy, thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn. Dương Thiên nhận lại điện thoại xong, lấy ra 2 vạn tiền mặt:

- Ta trước tiên trả tiền mười buổi học cho ngươi.

- Không được, ta còn chưa dạy ngươi. Không thể nhận tiền.

Dương Thiên khoát tay:

- Sớm muộn cũng sẽ học, đưa sớm một điểm cũng không có gì. Vả lại bây giờ dạy thêm không phải đều thu tiền trước sao.

Cầm 2 vạn trên tay, Triệu Vũ Hinh cắn môi, nàng sao có thể không biết Dương Thiên là đang có ý giúp đỡ mình, liền gật đầu:

- Vậy số tiền này ta nhận trước, cảm ơn ngươi.

Dương Thiên mỉm cười:

- Giờ ta có việc đi trước, Triệu lão sư, gặp lại sau.

- Tạm biệt.

Dương Thiên đi ra ngoài, tâm trạng rất thoải mái. Trong tư liệu có nói, Triệu Vũ Hinh lòng tự trọng rất cao, sẽ không tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác. Bằng không, với nhan sắc của nàng, kiếm tiền không phải rất khó. Dương Thiên là học trò của nàng, lòng đề phòng tự nhiên sẽ giảm bớt, hơn nữa, lí do hắn đưa ra rất hợp lí.

Mỹ nữ này tùy thời đều có thể gặp, quả thực rất tiện lợi. Dương Thiên bước ra ngoài, vừa định lấy xe ra về liền nhận được điện thoại đánh tới. Là Tiêu Chính Long gọi tới, Dương Thiên bắt máy:

- Đã liên hệ được với quản lý của Lăng Nhã Kỳ?

Tiêu Chính Long trong lòng cười khổ, vị thiếu gia này ngoài mỹ nữ ra chẳng lẽ chẳng suy nghĩ được thêm điều gì:

- Thiếu gia, việc này đã làm xong, khi nào gặp ta sẽ liên hệ với ngài sau. Ngoài ra, còn có một việc khác.

Dương Thiên cau mày, hắn cảm thấy việc thu Tiêu Chính Long làm thuộc hạ hình như là sai lầm, hắn giúp đỡ được thì ít mà mang phiền phức thì nhiều:

- Có việc gì? Ta nói, Tiêu Chính Long người dù gì cũng là một lão đại, không thể có việc gì cũng đến tìm ta chứ.

Tiêu Chính Long đổ mồ hôi:

- Thiếu gia, việc này cũng không thể trách ta, bằng vào năng lực của ta, làm lão đại tại Bắc Giang tỉnh đã cố hết sức. Nhờ vào thiếu gia ngài mới cầm đầu hắc đạo 3 tỉnh phía Nam.

- Lần này, việc chúng ta chiếm cứ quyền lực 3 tỉnh phía Nam đã làm kinh động đến Hoa Thất, hắn đã cử con gái đến đây, mời ta tham dự một buổi tiệc.

Dương Thiên có hứng thú:

- Con gái? Có phải mỹ nữ hay không?

Tiêu Chính Long có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường, thiếu gia quả thật là một kì hoa a.

- Hoa Thất là người đứng đầu hắc đạo cả nước mấy năm nay, con gái hắn gọi là Hồng Nương Tử, nghe nói là do nàng khi xuất hiện luôn mặc một bộ đồ màu đỏ.

- Nghe nói Hồng Nương Tử rất đẹp, nhưng đã kết hôn, quan hệ của nàng cùng chồng vẫn rất tốt.

Dương Thiên lập tức hết hứng thú:

- Không phải chỉ là dự tiệc thôi sao, ngươi tự mình đi đi.

Tiêu Chính Long vội nói:

- Thiếu gia, rất có thể Hoa Thất muốn nhân cơ hội này chèn ép chúng ta. Bọn ta tuy thế lực mở rộng, nhưng dù sao vẫn còn mới, kém xa so với Hoa Thất a.

- Ta thật không biết thu người làm thuộc hạ có phải là sai lầm hay không đây? Được rồi, thời gian là khi nào?


Tiêu Chính Long nghe được Dương Thiên đáp ứng liền mừng rỡ:


- Nàng tối nay sẽ đến, tối mai liền mở tiệc chiêu đãi.


- Đã biết, đến lúc đó cho người đến dẫn ta đi.


Tiêu Chính Long định nói thêm vài câu, Dương Thiên cảm thấy nhàm chán liền tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK