Mục lục
Truyện Phong Lưu chân tiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên không hiểu Long Tích Nguyệt đang nghĩ cái gì đành tạm gác chuyện này qua một bên, dẫn đường trở về động phủ. Long Tích Nguyệt nhìn quanh, đánh giá một hồi rồi gật đầu:

- Nơi này không tệ, có thể ẩn cư một thời gian. Chờ cho đám ngoại lai kia lắng xuống, chúng ta mới một lần nữa xuất hiện.

Những điều Long Tích Nguyệt nói cũng là điều Dương Thiên dự tính. Hai người vừa gây ra chuyện lớn như vậy, Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch nhất định sẽ không để yên. Chín phần mười bọn hắn sẽ phái người truy bắt. Hơn nữa tu vị chắc chắn không thấp. Nếu lại chạm trán với Độ Kiếp kỳ, Dương Thiên cùng Long Tích Nguyệt sẽ gặp khá nhiều phiền phức. Vì vậy, để tạm thời tránh phong mang, ở lại nơi này một thời gian chờ sóng gió đi qua là cách phù hợp nhất trong thời điểm hiện tại.

Long Tích Nguyệt tùy tiện chọn cho mình một cái giường rồi hỏi:

- Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ truy tìm chúng ta trong bao lâu?

Dương Thiên nhún vai:


- Tối đa 3 năm, bọn hắn còn phải tập trung luyện chế khung xương kia, không thể lãng phí quá nhiều tài nguyên và nhân lực vào việc này. Hơn nữa, sau khoảng thời gian này nếu vẫn chưa tìm được, bọn hắn nhất định cho rằng chúng ta đã rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch.

Long Tích Nguyệt khẽ nói:

- Xem ra cũng chỉ có thể ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian nữa. Đúng rồi, bằng không chúng ta rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch, đem chuyện này báo lại cho cha ta để hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Dương Thiên gật đầu:

- Đây cũng là một ý kiến không tệ. Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này.

Long Tích Nguyệt cảm thấy câu nói của Dương Thiên có điểm gì đó không đúng. Nàng nghi ngờ hỏi:

- Ngươi nói đưa ta rời khỏi đây, vậy còn ngươi thì sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm, tạm thời không thể rời đi được. Ngươi nên trở về trước thì tốt hơn.

Long Tích Nguyệt bắt đầu do dự. Dương Thiên đã giúp đã nàng rất nhiều, nàng không thể để mặc hắn một mình tại đây. Nhưng nếu không sớm thông báo cho cha biết, lỡ như để đám người này thành công triệu hồi phân hồn Thái Hư Cổ Long, hậu quả thực sự khó lòng tưởng tượng nổi.

Nhìn Long Tích Nguyệt do dự không quyết, Dương Thiên cảm thấy có chút vui vẻ. Ít nhất trong lòng của nàng, hắn vẫn có một vị trí nhất định. Bất quá, để Long Tích Nguyệt trở về thì tốt hơn. Sau khi xong chuyện tại Tàn Long Sơn Mạch, Dương Thiên dự định trở về Thiên Long Tộc để tiếp tục “bòn rút” bảo khố. Ở lại nơi này là một lý do tốt. Vì vậy, cho dù có chút không nỡ, hắn vẫn quyết định để Long Tích Nguyệt rời đi:

- Tích Nguyệt, đây là chuyện liên quan đến rất nhiều thành viên của Long Tộc. Bao gồm cả ngũ tộc lẫn những kẻ ở trong Tàn Long Sơn Mạch. Nếu ngươi trở về báo tin, nói không chừng có thể ngăn chặn chuyện này, cứu vớt được vô số sinh mạng. Không cần lo lắng cho ta, Long Vũ Hạo ta muốn bảo vệ chính mình vẫn là dư sức a.

Lời của Dương Thiên rất có lý, Long Tích Nguyệt đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Nàng hiểu rằng lúc này không được đặt nặng tình cảm cá nhân:

- Tốt, hiện tại ta lập tức trở về.

Dương Thiên giật mình:

- Vội như vậy.

- Phải nhanh chóng thông báo cho cha ta biết. Chuyện này càng kéo dài càng không tốt. Ai biết đám người kia lúc nào sẽ hoàn thành xong quá trình luyện chế bộ khung xương kia.

Bộ khung xương hai người nhìn thấy trên cơ bản đã khá hoàn thiện, thời gian triệu hội Thái Hư Cổ Long hẳn là không còn xa nữa. Dương Thiên liền đứng dậy:

- Vậy được, ta sẽ hộ tống ngươi một đoạn.

Có Dương Thiên hộ tống, cộng thêm Liễm Khí Thuật thần kỳ của hắn, Long Tích Nguyệt thuật lợi rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch. Tiếp đến Tàn Long Sơn, hai người xem như đã có kinh nghiệm, đoán biết được lộ tuyến cần phải đi. Không còn xuất hiện thứ kỳ lạ truy sát như lần trước. Dương Thiên cùng Long Tích Nguyệt chỉ tốn hơn một ngày liền rời khỏi Tàn Long Sơn.

Đến được khu vực an toàn, Dương Thiên nhìn Long Tích Nguyệt rồi nói:

- Tạm chia tay tại đây. Gặp lại sau.

Long Tích Nguyệt định nói gì đó, nhưng tất cả những gì nàng suy nghĩ khi ra đến miệng chỉ còn lại ba từ:

- Gặp lại sau.

Dương Thiên không nói thêm gì nữa, lóe lên một cái liền biến mất bên trong Tàn Long Sơn. Long Tích Nguyệt nhìn về phương hướng hắn biến mất một hồi lâu, thở dài một hơi rồi mới xoay người rời đi. Nàng có một linh cảm, lần sau gặp lại của hai người sẽ là rất lâu. Không hiểu sao, trong lòng Long Tích Nguyệt cảm thấy có chút không nỡ.



Chia tay Long Tích Nguyệt, Dương Thiên không tốn bao nhiêu công sức liền về đến được động phủ của hắn. Nhìn hai cái giường cạnh nhau do hắn chính tay thiết kế, Dương Thiên có điểm luyến tiếc. Bất quá, tình hình hiện tại không cho phép hắn có nhiều thời gian vui đùa, giữ Long Tích Nguyệt lại đây cũng không có lợi cho nàng.

Tính toán một chút, đây là chuyện hệ trọng liên quan đến ngũ tộc. Muốn giải quyết cần phải chuẩn bị chu toàn, bằng không hai bên đều sẽ tổn thất nghiêm trọng. Chính vì lý do này, trong thời gian ngắn ngũ tộc sẽ không dám có hành động gì khinh xuất. Nhiều nhất chỉ là cử thêm vài kẻ tu vị cao thâm đến đây tìm hiểu mà thôi.

Vì vậy, Dương Thiên còn có một khoảng thời gian nữa để hành động. Trước tiên hắn muốn cướp đoạt đủ số lượng Long Cốt cần thiết, ít nhất phải khôi phục tu vị đến Đại Thừa hậu kỳ đỉnh phong. Sau đó trở về Thiên Long Tộc, chọn ra những thứ quý giá nhất, đạt đến Độ Kiếp kỳ. Chỉ cần đạt đến Độ Kiếp kỳ, Dương Thiên xem như có năng lực tung hoành Long Giới. Cho dù đánh không lại cũng có thể chạy, không cần phải hành sự e dè bất kỳ kẻ nào.

Bộ khung xương Thái Hư Cổ Long kia do Long Tộc sử dụng rất nhiều loại Long Cốt khác nhau luyện thành, bên trong ẩn chứa Long Khí rất tinh thuần. Thế nhưng Dương Thiên cảm nhận được một đạo ấn ký do chính Độ Kiếp kỳ lưu lại. Bằng vào tu vị hắn lúc này thì không thể nào xóa bỏ được. Nếu đem nó đoạt lấy nhất định sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Những ngày tiếp theo Dương Thiên diễn ra khá nhàn nhã. Hắn lấy tất cả những thứ cướp đoạt được trong thời gian qua ra kiểm tra một lần. Cuối cùng cũng tìm được vài món hữu ích. Trước mặt Dương Thiên lúc này là một chồng những quả cầu hình tròn màu đen nhìn qua không có gì đặc biệt. Thứ này gọi là Linh Lực Pháo, dùng linh lực áp súc lại đưa vào bên trong, khi sử dụng sẽ gây ra một vụ nổ lớn. Tiếp đến là mấy cái phù lục chưa qua chế tác cùng một cây bút màu vàng. Dương Thiên chỉ cần sử dụng vài thủ pháp đơn giản liền biến nó thành một đám Huyễn Phù, khi sử dụng sẽ phóng thích ra huyễn cảnh tương ứng. Dương Thiên dựa theo ký ức cùng trí tưởng tượng của hắn khác họa lại vài hình ảnh bên trên Huyễn Phù, chỉ tốn chút thời gian liền hoàn tất.

Long Tộc là một trong những loại yêu thú mạnh nhất, Dương Thiên cũng không mong những thứ đồ chơi thấp kém này có thể làm tổn thương bọn hắn. Chỉ cần gây được một ít sự chú ý để đánh lạc hướng là tốt rồi. Linh Lực Pháo cùng Huyễn Phù đều là những thứ có đẳng cấp rất thấp, thế nhưng nếu biết sử dụng sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.

Dương Thiên không có thói quen chuẩn bị quá kỹ càng, có hai thứ này đã đủ rồi. Tiếp theo, hắn rồi khỏi động phủ, thần thức toàn lực tỏa ra tìm kiếm một kẻ xấu số nào đó. Long Tộc cũng đang muốn tìm kiếm hai người Dương Thiên, hai phía đều hữu ý, phát hiện lẫn nhau không phải chuyện gì kỳ lạ.

Lần này Dương Thiên rất may mắn, hắn phát hiện ra một tên Hợp Thể hậu kỳ đang tuần tra khu vực này. Tốc độ của tên kia không nhanh, cẩn thận tra xét từng nơi một, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.


- Đám người Vương Lực thật quá đáng, cùng nhau ăn uống, thưởng thức mỹ tửu cùng mỹ nữ. Lại đẩy ta ra ngoài tuần tra một mình. Sau khi trở về nhất định phải báo lại cho đội trưởng nghiêm trị bọn hắn.


- Nếu ngươi có cơ hội.


Tên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra hai mắt đã tối sầm lại, hoàn toàn bất tỉnh. Dương Thiên ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy hắn, sử dụng Liễm Khí Thuật rồi phóng về hướng động phủ của mình. Tiện tay ném tên kia như ném một túi rác, Dương Thiên dùng linh lực truyền vào tai hắn:


- Tỉnh lại đi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK