"Chị, tối nay cho em mượn anh rể một chút nhé."
Vừa vào cửa, Lý Tuyết Nhi cười đùa cợt nhả, nói.
Lý Khinh Hồng nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi với ánh mắt kỳ quái: "Hai người... muốn làm gì?”
Vương Nhất lập tức xấu hổ ho khan một tiếng: "Tuyết Nhi, nói cho ra trò!"
Lý Tuyết Nhi lè lưỡi, cười hì hì nói: "Chỉ là ăn một bữa thôi, sẽ không cướp chồng chị đâu.”
"Lý Tuyết Nhi!"
Một tiếng ‘bốp’, Lý Khinh Hồng đập mạnh xuống bàn, thẹn quá hóa giận: “Em còn ăn nói lung tung nữa, chị sẽ tống em về Yên Kinh.”
Lý Tuyết Nhi lập tức kéo lấy tay Vương Nhất chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.
"Không phải, em nghe anh giải thích...”
Da đầu Vương Nhất lập tức ngứa ran, cô em vợ này đúng là không dễ ứng phó...
"Anh rể!"
Lý Tuyết Nhi đỏ bừng mặt kéo Vương Nhất vào thang máy: “Có thể nhìn ra được, chị em vẫn còn quan tâm anh đấy, chỉ là không bỏ được thói công chúa nhiều năm như vậy mà thôi, nói cách khác, chính là bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp điển hình.”
Khóe mắt Vương Nhất giật mạnh một cái: “Em lại cố ý chọc giận chị em sao?”
"Tất nhiên rồi!"
Lý Tuyết Nhi nói với vẻ tự hào: "Nếu không chọc giận chị ấy, làm sao có thể kiểm tra phản ứng của chị ấy với anh?”
"Tuyết Nhi, em không thể..."
"Dừng, dừng lại. Anh rể, chị em thuyết giáo với em thì không nói làm gì, đến anh cũng muốn thuyết giáo với em sao?”
Lý Tuyết Nhi nói với vẻ bất mãn: "Đi chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ, nếu chị em đã cho em mượn anh rồi, anh phải nghe lời em...”
Đang nói chuyện, hai người đã xuống dưới lầu, Tô Thắm đã đợi rất lâu rồi.
Ba người lên một chiếc xe, sau đó đến khu thương mại có tên là Tân Giang Plaza, ở đây rất gần trường đại học Thiên An, đâu đâu cũng có thể bắt gặp sinh viên của trường đại học Thiên An.
Trên đường đi, Vương Nhất cũng biết được tình hình của Tô Thắm.
Hóa ra, sau khi biết Tô Thắm vì gia đình này mà nghỉ học, thế là Lý Tuyết Nhi đã chủ động lo tiền học phí cho Tô Thắm.
Phía nhà trường cũng chào đón nồng nhiệt, bọn họ cũng đã nghe đến tên của Tô Thắm, thành tích thủ khoa toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là vì lý do gia đình mà không tiếp tục học nữa mà thôi.
Sự việc này còn trở thành sự tiếc nuối lớn của giới giáo dục Thiên An.
"Em không biết nên báo đáp Tuyết Nhi như thế nào, thế nhưng, số tiền mà Tuyết Nhi bỏ ra thay em, em đều nhớ, sau này đi làm rồi, em sẽ trả lại cho chị ấy.” Tô Thắm nói một cách nghiêm túc.
"Không cần."
Lý Tuyết Nhi hào phóng xua tay, nói với vẻ không có gì đáng kể: “Học phí có bao nhiêu đâu, bằng tiền chị bớt mua một cái túi thôi mà.”
“Nhưng theo như anh biết, tiền của em cũng đã bị em tiêu không còn được bao nhiêu đúng không?” Vương Nhất nhìn thấu sự quật cường của Lý Tuyết Nhi.
“Không sao, chút tiền lẻ.” Lý Tuyết Nhi ngượng ngùng lè lưỡi.
Vương Nhất không nói gì, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ: “Trong này có 600 triệu, sau này tiền học phí của Tiểu Thắm cứ trừ vào đây, còn có, thói tiêu xài phung phí của em cũng nên thay đổi đi.”
Lời này vừa được nói ra, Lý Tuyết Nhi liền sững sờ, Tô Thắm cũng nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin được.
"Anh rể, anh nghiêm túc sao?”
Lý Tuyết Nhi liên tục nhấn mạnh: "Đây là 600 triệu không phải 600 nghìn.”
Vương Nhất đưa thẻ qua: "Cầm lấy đi."
Nhìn thấy giọng điệu của Vương Nhất kiên định như vậy, Lý Tuyết Nhi lập tức rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, cô ta lắc lắc đầu, nói: “Không được, tiền này em không thể lấy.”
Mặc dù Lý Tuyết Nhi biết anh rể có một chiếc Rolls-Royce bán chạy trên thế giới, nhưng đó là của người phụ nữ lợi hại kia, anh rể không có việc làm, cô ta làm sao có thể lấy tiền của anh rể?
“Cầm lấy.” Vương Nhất nói.
"Em không cần.”
Lý Tuyết Nhi cố chấp nói: “Để chị em biết được em lấy tiền của anh, chị ấy sẽ mắng em chết.”
"Tuyết Nhi, anh biết em là người có lòng tốt.”
Ánh mắt của Vương Nhất sâu lắng: “Thế nhưng, tiền này không đến lượt em bỏ ra.”
Lời này vừa được nói ra, Lý Tuyết Nhi lập tức sững sờ, Tô Thắm cũng ngẩn người nhìn Vương Nhất.
“Cầm lấy đi.” Giọng điệu của Vương Nhất bình thản.
Như có một loại ma lực đặc biệt, Lý Tuyết Nhi từ từ nhận lấy tấm thẻ kia, cúi đầu, cắn nhẹ môi nói: “Cảm ơn anh rể.”
"Cám ơn anh Vương Nhất...” Tô Thắm cũng nghẹn ngào nói.
Sau khi xuống xe, ba người đến một quán lẩu khá nổi tiếng, Tô Thắm gọi vài món, sau đó đưa menu cho Vương Nhất: "Anh Vương Nhất, anh xem những món em gọi có hợp khẩu vị của anh không?”
Vương Nhất cầm lấy xem qua, phát hiện Tô Thắm gọi toàn là thịt, giá tương đối đắt, liền nói: "Anh không kén ăn, gọi nhiều quá rồi.”
"Không sao, cứ gọi những thứ này.”
Tô Thắm đi gọi nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên.
Hiện tại là thời gian ăn tối, trong quán lẩu lập tức đầy ắp người, cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
Lúc này, điện thoại di động của Vương Nhất vang lên, nhìn qua là một dãy số lạ.
"Anh đi nghe điện thoại.”
Ra đến bên ngoài quán lẩu, vẻ mặt của Vương Nhất trở nên nghiêm nghị, ấn nút bắt máy.
Đột nhiên, đầu dây phía bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Xin hỏi, có phải là anh Vương không?”
“Ông là...Chu Bá?” Ánh mắt của Vương Nhất rất ngạc nhiên.
"Là tôi.”
Chu Bá im lặng một hồi, sau đó mới trầm giọng nói: “Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng, anh thực sự có khả năng hạ gục Dược phẩm Thường Kỷ sao?”
Vương Nhất cười nhạt: "Tôi đã nói rồi, kẻ thù không đội trời chung kia mà ông thấy, trong mắt tôi không khác gì con sâu cái kiến, chỉ là có sự giúp đỡ của ông sẽ càng dễ dàng hơn một chút.”
"Tôi không thích rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi sợ rắc rối."
"Được, anh muốn tôi làm gì?"
Trong điện thoại, giọng điệu của Chu Bá vô cùng kích động.
“Rất đơn giản, giúp tôi xác nhận sự kiện ‘316.” Vương Nhất lãnh đạm nói.
Lời này vừa được nói ra, Chu Bác rơi vào trầm mặc rất lâu, một lúc lâu sau, mới hít sâu một hơi: “Được, tôi sẽ công bố sự thật cho công chúng.”
Cúp điện thoại xong, Vương Nhất cười nhạt, Dược phẩm Thường Kỷ, xong đời rồi.
Anh quay lại quán lẩu chuẩn bị ăn, nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh vô cùng tức giận.
Mấy người đàn ông lưu manh thô lỗ không biết từ đâu tới, đang vây quanh Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi.
"Đại ca, hai cô gái này khá xinh đẹp, nhìn tươi ngon mọng nước, cao cấp hơn nhiều so với mấy con mẹ già hai ngày trước...”
"Người đẹp, buổi tối có hứng thú cùng bọn anh chơi đùa không? Giá cả đảm bảo khiến em hài lòng.”
"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn lẩu của ông đi.”
Bọn họ cười lớn một cách suồng sã, những khách hàng khác và nhân viên trong quán cũng không dám lên tiếng, vừa nhìn đã biết là nhân vật đàn anh đàn chị.
"Chơi cái con mẹ ông.”
Lý Tuyết Nhi tức giận mắng chửi, định đạp những người kia nhưng lại bị giữ lại.
Thấy vậy, Tô Thắm lập tức lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Vương Nhất, vừa lấy ra liền bị một người đàn ông tóc vàng nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, sau đó ném vào trong nồi lẩu đang sôi.
"Muốn gọi cảnh sát? Đừng có mơ!"
Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nhìn Tô Thắm rồi vung một cái tát về phía má cô ta.
"Á...”
Tô Thắm sợ tới mức nhắm mắt lại, thế nhưng, một lúc lâu sau vẫn không thấy cái tát rơi xuống mặt mình.
Thế là, cô ta thận trọng mở mắt ra, nhìn thấy có thêm một bóng người cao lớn trước mặt.
Bộp...
Vương Nhất nắm lấy tay người đàn ông tóc vàng, chỉ vào chiếc điện thoại di động trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Vớt lên."