Lời của Tiêu Dao lập tức khiến Châu Mỹ Ngọc hoang mang.
“Thư ký Tiêu, cô nói như vậy là có ý gì?”
Bà ta nhìn Tiêu Dao với sắc mặt khác hẳn khi nãy: “Chúng tôi tới tìm Lý tổng là có việc gấp, nếu trì hoãn, vậy cô có gánh nỗi hậu quả không?”
Vừa nói ra những lời này, bà ta liền hối hận.
Mặc dù Tiêu Dao là thư ký của Lý Khinh Hồng, nhưng xét về địa vị thì không hề thua kém gì những bộ trưởng béo trong nước, thậm chí, các lãnh đạo cấp cao còn tranh nhau lấy lòng cô ta.
“Hửm?”
Quả nhiên, Tiêu Dao nheo mắt lại, giọng nói lạnh đi: “Bà nói cái gì?”
Một cảm giác áp bách ập vào mặt, đi theo Lý Khinh Hồng đã lâu nên dù là thư ký cũng có một khí thế mạnh mẽ bao quanh người.
“Thư ký Tiêu, bọn tôi không có ý đó…”
Châu Mỹ Ngọc vội vàng xin lỗi.
“Thư ký Tiêu, tôi xin lỗi vì lời nói trước đó, nhưng mà, chúng tôi đã tìm ra được minh tinh đồng ý phát ngôn, cần phải nói với Lý tổng về chuyện người phụ trách.”
Nhưng bộ dạng Tiêu Dao vẫn không hề quan tâm, thậm chí còn cười châm chọc nói: “Có chuyện gì để ngày mai nói, chuyện nhỏ này của các người có đáng để Lý tổng phải hy sinh đêm tân hôn hay không?”
“Nếu các người muốn nói ra những bất bình mà mình đã chịu thì vẫn nên suy xét làm thế nào tạo mối quan hệ tốt với ngài Vương đi.”
Tiêu Dao đã sớm đoán ra được ý đồ của mẹ con Lý Mộng Đình, lạnh giọng nói tiếp: “Nói một câu không khách khí thì chúng tôi chỉ coi trọng ngài Vương mà thôi, không phải nhà họ Lý các người, nếu không có ngài Vương thì bà cảm thấy chuyện đấu thầu này sẽ rơi vào tay nhà họ Lý các người sao?”
“..”
Lời này của Tiêu Dao giống như đá thẳng vào mặt bọn họ, chà đạp tôn nghiêm của bọn họ thành từng mảnh nhỏ.
“Thân phận của người phụ trách, các người đừng hòng mơ tới, không ai có thể qua được ngài Vương cả, nếu thay người, Lệ Tinh chúng tôi lập tức cắt đứt mối quan hệ đối tác với nhà họ Lý!”
Sau khi nói một câu như chém đinh chặt sắt, Tiêu Dao lập tức giẫm lên giày cao gót rời đi.
Để lại mẹ con Lý Mộng Đình đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Vương Nhất, lại là tên phế vật kia!”
Sau khi hoàn hồn lại, vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc tràn đầy vẻ thâm độc.
Ngừng một chút, bà ta nhìn sang Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, ngày mai con đi tìm Vương Nhất, cho dù là dùng biện pháp gì cũng phải để nó buông ra vị trí người phụ trách.”
“Cứ yên tâm đi, Vương Nhất vẫn còn thích con, anh ta nhất định sẽ cho con.”
Hai mẹ con rời khỏi Thiên An Nhất Hào.
…
“Đây là người nhà của anh sao?”
Trong phòng Vip xa hoa của Thiên An Nhất Hào.
Sắc mặt Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói một cách chắn chắn: “Bất chấp lý lẽ.”
“Không cần để trong lòng.” Vương Nhất mỉm cười.
Nghĩ tới phản ứng trước đó của Lý Khinh Hồng, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp: “Em không muốn anh bị bọn họ chọc giận, có đúng không?”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng căng lên: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ là không thích bọn họ mà thôi.”
“Anh biết rồi.” Vương Nhất vẫn cười khẽ.
“Không còn sớm nữa rồi, nơi này chỉ có một chiếc giường.” Lý Khinh Hồng nói khéo tỏ ý đuổi khách.
Vương Nhất gật đầu, đứng lên.
Mặc dù hai người đã cử hành hôn lễ, nhưng tạm thời Lý Khinh Hồng vẫn chưa chấp nhận anh, nên anh vẫn chưa có tư cách ngủ cùng phòng với Lý Khinh Hồng.
Thời gian sẽ đưa ra đáp án.
“Ngủ ngon.”
Sau khi Vương Nhất chúc Lý Khinh Hồng ngủ ngon, dự định đứng dậy rời đi.
“Vương Nhất…”
Đột nhiên Lý Khinh Hồng gọi anh lại.
Vương Nhất dừng bước, quay lại ngạc nhiên nhìn cô.
“Em không thân với Kim Thành Vũ.”
Lý Khinh Hồng vẫn đưa lưng về phía anh, giọng điệu nặng nề nói: “Anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Rõ ràng đó là lời giải thích rất vụng, còn có chút chột dạ.
Vương Nhất ngẩn ra, sau đó cảm thấy vui vẻ, gật đầu cười nói: “Anh biết rồi.”
“Còn nữa, chiều mai em có một buổi họp kéo dài tới khuya, anh giúp em đến nhà trẻ đón Tử Lam nhé.”
Lý Khinh Hồng lại nói.
Lúc này, miệng lưỡi trở nên cứng đờ, còn mang theo sự ra lệnh.
Vương Nhất nghe thấy vậy, cũng đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Sau khi biết được Lý Khinh Hồng sinh cho anh một cô con gái xinh như thiên thần, Vương Nhất còn ước gì mỗi ngày được dính lấy Vương Tử Lam.
Sau khi rời khỏi Thiên An Nhất Hào, tâm trạng của Vương Nhất rất tốt, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cũng nở một nụ cười.
Vù vù…
Đột nhiên, Lãnh Nhan xuất hiện đằng sau Vương Nhất giống như một bóng ma: “Thiếu chủ.”
Bởi vì Vương Nhất cũng đã quen với kiểu xuất quỷ nhập thần của Lãnh Nhan, còn nếu là người khác, chỉ sợ đã hồn bay phách lạc.
“Ừm.”
Vương Nhất thu lại nụ cười, nói với Lãnh Nhan: “Đi tra thử xem đám người mặc đồ đen 5 năm trước bắt cóc Khinh Tuyết có lai lịch gì.”
“Rõ.”
Lãnh Nhan cũng không hỏi gì thêm, lập tức trả lời.
Cô ta là cái bóng và kiếm của thiếu chủ, chỉ cần vì thiếu chủ quét dọn hết kẻ địch là được.”
Những việc khác, không phải phạm trù cô ta có thể nghĩ tới.
Vương Nhất đi về phía trước, Lãnh Nhan giống như cái bóng, không nói một lời mà đi theo sau.
Cho đến khi lên chiếc xe rolls Royce màu đen, Lãnh Nhan không như thường ngày lập tức khởi động xe, mà lẳng lặng ngồi trên ghế lái, ngẩn người nhìn lên trăng tròn phía trên bầu trời.
“Thiếu chủ, tình yêu là cái gì? Vì sao phải có tình yêu?”
Lãnh Nhan đột nhiên hỏi, đôi mắt đã bị máu tươi tưới qua lúc này cũng trở nên mờ mịt.
Vẻ mặt Vương Nhất ngây ra, sau đó nhớ tới thân thế của Lãnh Nhan, ánh mắt lập tức dịu lại.
Đối với một người đã quen với máu tươi và giết chóc, giết và bị giết chính là quan điểm chính của sự tuyệt vọng.
Có thể sống sót đã là một hy vọng xa vời.
Tình yêu là một thứ ngoài tầm với.
“Tình yêu bao gồm rất nhiều thứ, là mắm muối gạo đường, là sự hỗ trợ lẫn nhau, là hai người tạo thành một cuộc sống bình đạm như nước.”
“Sống chết có nhau, hai người cùng thề hứa, nắm tay nhau, cùng nhau đầu bạc răng long.”
Kết quả, ánh mắt Lãnh Nhan càng thêm mờ mịt.
“Tôi không có tư cách để bàn luận xa vời rằng tình yêu là gì, nhưng, Lãnh Nhan, cô phải hiểu được một chuyện, một khi cô sẵn sàng trả giả mọi điều vì một người, thậm chí là cả sinh mạng của mình… thì đó chính là tình yêu.”
“Trả giá mọi thứ vô điều kiện vì một người…”
“Thậm chí là sinh mạng…”
Sự mờ mịt trong mắt Lãnh Nhan dần tan biến đi, dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hằn sâu một hình bóng to lớn.
“Thiếu chủ và cô Lý là tình yêu sao?” Cô ta hỏi.
“Là tình yêu.” Vương Nhất gật đầu không chút do dự.
Lãnh Nhan cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy thiếu chủ và Nhã My thì sao?”
“…”
Khi Lãnh Nhan nói ra hai chữ “Nhã My”, vẻ mặt của Vương Nhất thay đổi ngay lập tức.
“Cô nhắc tới cô ấy làm gì?” Vương Nhất có chút trách cứ hỏi.
“Thật xin lỗi, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan lập tức cúi đầu, cẩn thận nói: “Vừa rồi Tiêu Thiết nói với tôi, Khương Nhã My của Ẩn Vu đã tới Thiên An một ngày trước, có lẽ là đến tìm thiếu chủ.”
“Cái gì?”
Sau khi biết đươc tin tức này, con ngươi của Vương Nhất hơi co lại, lập tức bật dậy từ ghế ngồi: “Nhã My tới Thiên An sao?”
“Đúng vậy.”
Lãnh Nhan không dám giấu giếm, nói đúng sự thật: “Sau khi thiếu chủ xuất ngũ, cô Khương đã đứng trước mộ đại ca Tiêu Minh không ăn không uống gần ba ngày ba đêm.”