Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô không phải người bên cạnh Vương---”

Nhìn rõ gương mặt của Lãnh Nhan, Lý Mộng Đình lập tức trợn to mắt không dám tin.

Lãnh Nhan lạnh nhạt gật đầu, sau đó không nói chuyện nữa, lạnh lùng nhìn nhóm các cậu chủ do Văn Đào cầm đầu.

Rõ ràng đối phương chỉ có một người, nhưng đám người Văn Đào lại có một loại cảm giác đáng sợ bị bao vây.

Lý Mộng Đình cũng nhớ tới lời trước đó của Lãnh Nhan, lập tức mặt mày tức giận nhìn Văn Đào: “Cậu vậy mà hạ thuốc tôi ư?!”

Văn Đào không quan tâm, chỉ dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lãnh Nhan: “Cô là ai?”

“Tôi là ai, anh không cần biết.”


Lãnh Nhan hờ hững liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh chỉ cần biết, tôi là tới bảo vệ cô ấy là được rồi.”

Ánh mắt của Lý Mộng Đình dao động, ánh mắt nhìn sang Lãnh Nhan càng thêm sửng sốt, một mình Lãnh Nhan không thể tới đây bảo vệ cô ta, vậy thì chỉ còn khả năng Vương Nhất bảo cô ta bảo vệ cô.

Sắc mặt của Văn Đào lại càng thêm u ám, nhìn Lãnh Nhan nói: “Tôi hiểu rồi, cô là vệ sĩ mà anh trai tốt đó của tôi mời tới bảo vệ vị hôn thê của anh ta đúng không? Một đôi giày rách, vậy mà đáng để anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy, thật là kỳ lạ.”

“Cậu --- cậu mới là đôi giày rách!”

Mở miệng là nói đôi giày rách, khiến cho Lý Mộng Đình tức giận không thôi, lần đầu tiên của cô ta là cho Văn Thái.

“Ngu xuẩn.”

Lãnh Nhan lười phí lời với Văn Đào, nhìn anh ta giống như người tên ngốc, lạnh lùng nói: “Nếu biết điều thì đừng trêu chọc cô Lý, nếu không tôi không để bụng phế một cánh tay của mỗi một người các anh đâu.”


“Khẩu khí thật lớn!”

Văn Đào lại ngồi về ghế, anh ta không hề sợ hãi, không chỉ không sợ, còn cười lạnh một tiếng: “Cô biết đây là nơi nào không, dám nói chuyện với tôi như vậy?”

“Cậu Văn, cô ta nói, muốn phế một cánh tay của mỗi một người chúng ta, tôi sợ quá.”

“Thật sự không biết tự lượng sức mình!”

Các cậu chủ khác cũng lũ lượt cười mỉa thành tiếng, hoàn toàn không để Lãnh Nhan vào mặt.

Ánh mắt Văn Đào nhìn Lãnh Nhan và Lý Mộng Đình mang theo sự oán độc, giọng nói bỗng trở lạnh: “Nếu cô đã là người anh trai của tôi phái tới bảo vệ cô ta, tối nay ở lại đây đi, cùng nhau hầu hạ tôi ở trên giường! Hầu hạ tốt, tôi có thể duy nghĩ tha cho cô một con đường sống!”

Câu nói này mang theo sát khí nồng nặc, Lý Mộng Đình có hơi sợ hãi nhìn sang Văn Đào, nếu lúc này cô ta còn không biết đối phương là nhằm vào cô ta thì cô ta là đồ ngốc rồi.

Chỉ là cô ta không hiểu, nếu Văn Đào là em trai của Văn Thái, tại sao lại hận anh ta như vậy, tại sao lại muốn ra tay với cô ta.

Dường như hiểu được sự nghi hoặc trong lòng Lý Mộng Đình, trong mắt Văn Đào xẹt qua một tia oán hận: “Cô nhất định thấy rất lạ tại sao tôi lại hận cô như vậy, tôi và cô không thù không oán, muốn trách thì trách vị hôn phu của cô đi, cái chân này của tôi là do anh ta đánh gãy!”

Bụp---



Sau khi dứt câu, Văn Đào ném mạnh cái gậy xuống, cái chân tàn phế đó run rẩy, cất bước đi về phía trước.

Cả quá trình sắc mặt của anh ta trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, dường như chịu đau đớn rất lớn, anh ta muốn dựa vào sức lực của mình, không dựa vào gậy chống, cũng có thể đi lại bình thường.

Nhưng anh ta đã thất bại.

Cái chân tài phế đó hoàn toàn không dùng sức được, đi một bước, anh ta ngã mạnh xuống đất.

“Đáng chết!”

Sắc mặt của anh ta vặn vẹo, nắm đấm siết chặt, đập mạnh vào sàn nhà.

“Cậu Văn!”

Các cậu chủ khác thay đổi sắc mặt, lũ lượt chạy tới đỡ anh ta.

Văn Đào thở dốc, ánh mắt âm độc nhìn Lý Mộng Đình sốc tới mức nói không thành lời, nói: “Bây giờ, cô biết tại sao tôi muốn đối phó cô rồi chứ? Một đứa con hoang dựa vào đâu có thể sống tốt như vậy? Mà người thừa kế chính thống như tôi lại sống cuộc sống người không ra người, ma không ma? Như vậy không công bằng!”

Nói tới cuối cùng, sắc mặt của anh ta méo mó, gần như gầm lên với Lý Mộng Đình: “Người anh trai tốt đó của tôi sắp kết hôn rồi, mà cô chính là cô dâu của anh ta, tôi sẽ không để anh ta được như ý, cô dâu, tôi cũng phải chơi, ha ha ha...”

“Vậy nên, cậu bỏ thuốc trong rượu của tôi!”

Lý Mộng Đình không ngừng lùi lại, vô cùng khó tin mà nhìn Văn Đào: “Tên điên, thật sự là tên điên...”

“Tên điên sao? Không sai, không bao lâu nữa cô sẽ phát hiện, anh trai tốt đó của tôi, anh ta cũng là một tên điên.”

Văn Đào cười có hơi vặn vẹo: “Kết hôn với anh ta, cô sẽ không hạnh phúc, ngược lại sẽ hối hận cả đời!”

Lý Mộng Đình không hiểu lời này của Văn Đào là có ý gì, tinh lực lúc này hoàn toàn đặt trên người Văn Đào, may mắn cô ta không uống ly rượu đó.

Ánh mắt của Lãnh Nhan vẫn không có bất cứ thay đổi nào, bình thản liếc nhìn Văn Đào, sau đó nói với Lý Mộng Đình: “Chúng ta đi.”

Nói xong, bước về phía cửa quán bar trước.

Lý Mộng Đình cẩn thận đi theo đằng sau Lãnh Nhan, trong lòng lại rất cảm khái, cô ta có một ngày, vậy mà sẽ được anh bảo vệ.

“Thật là rượu mời không uống muốn rượu rượu phạt mà.”

Trong mắt Văn Đào vụt qua tia sắc lạnh, khẽ phất tay, lập tức ngoài cửa có 7-8 người đàn ông cao to xông vào, chặn ở trước mặt Lãnh Nhan và Lý Mộng Đình.

Lãnh Nhan dừng bước chân, hơi nheo mắt, nhìn một vòng tất cả mọi người, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Xem ra cánh tay của các anh là không cần nữa rồi.”

Lý Mộng Đình từ rất lâu trước kia đã từng thấy thực lực của Lãnh Nhan, cho nên hoàn toàn không hề sợ, ở sâu trong tim, vậy mà còn có chút mong chờ.

“Người tự tin thái quá, cho dù chết tới nơi, cũng vẫn không cảm nhận được.”



Văn Đào móc ra một điếu xì gà, một cậu chủ ở bên cạnh lập tức lấy bật lửa ra, châm lửa thay cho anh ta, anh ra nhả ra một làn khói, lạnh giọng nói: “Vậy thì bắt lấy cho tôi!”

“Cút!”

Sắc mặt của Lãnh Nhan rét lạnh, trong tay có thêm một con dao găm lạnh lẽo, khí tức cả người tăng mạnh.

Một người mà thôi, vậy mà có loại cảm giác thiên quân vạn mã.

Khi cô ta đang chuẩn bị ra tay, đằng sau lại truyền tới giọng nói đàn ông vô cùng bình tĩnh.

“Cô gái bên kia, tuyết đêm rơi rồi, có thể uống cùng một ly không?”

Lời nói không nặng, vừa hay tất cả mọi người đều có thể nghe được.

Ngay lập tức, Lãnh Nhan vốn sát khí bừng phát, trong nháy mắt thu liễm lại sát khí trên người, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Lý Mộng Đình cũng lập tức quay đầu, chỉ thấy ở một góc quầy bar, đột nhiên có thêm một người đàn ông mặc vest đen, đang vừa uống rượu, vừa bình tĩnh nhìn tất cả chuyện này.

“Vương Nhất?!”

Ánh mắt của Lý Mộng Đình tràn ngập sự mừng rỡ, buột miệng gọi.

Trong quán bar vẫn văng vẳng tiếng nhạc rock, tiếng gọi này của Lý Mộng Đình không có bao nhiêu người nghe thấy.

Đám cậu chủ do Văn Đào cầm đầu cũng âm trầm nhìn Vương Nhất ngồi một mình ở góc uống rượu: “Thằng oắt này là ai? Tới đây từ khi nào?”

Bọn họ ở gần vị trí quầy bar ở cửa quán bar, vậy mà không phát giác người sống sờ sờ như vậy đi vào?!

Nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc trong mắt bọn họ xẹt qua, một cậu chủ cười lạnh một tiếng, nói với Văn Đào: “Cậu Văn, tôi đi thử anh ta, xem thử anh ta là ai.”

Nói rồi, anh ta từ từ đi về phía Vương Nhất, vừa đi vừa quát to một tiếng: “Mẹ kiếp mày là ai, có biết người phụ nữ đó là người phụ nữ ai nhìn trúng không...”

“Á!”

Tuy nhiên ngay sau đó, lời của cậu chủ đó bỗng dừng lại, thay vào đó mà một tiếng kêu thảm thiết.

Vương Nhất không thèm liếc nhìn anh ta, một tay bỗng đưa ra, năm ngón tay xòe ra, vừa hay túm lấy cả gương mặt của cậu chủ đó, sau đó đập mạnh vào quầy bar.

Bụp---


Mặt của anh ta tiếp xúc thân mật với quầy bar, trực tiếp ngất đi.


Vương Nhất lại giống như người không có chuyện gì, nở nụ cười khẽ nhìn Lý Mộng Đình, yên lặng đợi câu trả lời.


Miệng của Lý Mộng Đình hơi há ra, sau khi hoàn hồn lại, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, khẽ gật đầu.


“Có thể.”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK