Lúc này mọi người mới phản ứng lại, dù là đội bảo vệ Thiên An Nhất Hào hay là vệ sĩ riêng của Kim Thành Vũ cũng đều vội vàng nhảy xuống sông cứu người.
Lý Mộng Đình đi tới trước mặt Vương Nhất, sắc mặt đỏ bừng: “Tiêu rồi, tiêu rồi, anh ném Kim Thành Vũ của nhà họ Kim xuống sông Thiên An, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua cho chúng ta, anh đúng là con quỷ hại người!
Sắc mặt Lý Thiên Dương cũng trở nên lo lắng, nói: “Đúng vậy, Tiểu Nhất, con vẫn mau mau rời khỏi Thiên An thì hơn, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Vương Nhất bình tĩnh cười: “Ba, cứ yên tâm, con sẽ không sao đâu.”
Vệ sĩ của Kim Thành Vũ hành động rất nhanh, chưa tới năm phút đã vớt được Kim Thành Vũ lên bờ.
Chỉ có điều, anh ta đã ướt sũng như chuột lột.
Lúc được người khác nâng dậy, anh ta thở hổn hà hổn hển, mặt mày tái mét tím bầm.
Sông Thiên An vào đêm đông lạnh như băng, suýt chút nữa anh ta đã bị chết cóng.
“Cậu cả Kim, cậu thấy thế nào? Cậu có muốn tới bệnh viện không?”
Theo phép lịch sự, giám đốc Đồng vẫn nên quan tâm hỏi thăm một câu.
“Đến bệnh viện cái rắm ấy!”
Kim Thành Vũ đẩy giám đốc Đồng sang một bên, chửi ầm lên: “Đồng Vụ, ông toi rồi, ngày mai, Thiên An Nhất Hào chuẩn bị đóng cửa đi!”
Anh ta lại nhìn về phía Vương Nhất, ánh mắt vô cùng oán hận: “Cậu dám ném tôi xuống ư?”
Vương Nhất ngồi trên ghế, khẽ lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, cười ha hả nói: “Xem ra nước sông Thiên An vẫn chưa rửa sạch được miệng anh nhỉ.”
“Tốt, tốt lắm, không hổ danh là người đàn ông suýt chút nữa cưới được em họ của tôi, quả nhiên rất khác.” Kim Thành Vũ bỗng cười phá lên.
Toàn trường chìm vào im lặng, chỉ có mình Kim Thành Vũ đứng đó cười lớn, khiến mọi người run rẩy vì sợ.
“Nhưng còn lâu cậu mới xứng làm đối thủ của em họ tôi!”
Tiếng cười bỗng nhiên im bặt: “Nếu không phải em họ khuyên tôi nhớ mang theo nhiều người, nói không chừng đêm nay tôi đã rơi vào tay cậu rồi.”
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Vương Nhất cũng tắt dần.
Kim Thúy Như, một trong hai vị long phượng của nhà họ Kim, được tôn xưng là nữ Gia Cát lượng, ngoạ long trên thương trường, nhưng đêm nay lại không tới.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là cô ta đã nhìn thấu bản chất của hôn lễ này.
Thế nên cô ta mới tùy tiện tìm một người đến thay, người này chính là Kim Thành Vũ.
Anh ta nở nụ cười: “Cậu có thể đánh, nhưng liệu có thể chống lại cả một đám người không?”
Nói rồi anh ta nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.
Vương Nhất khẽ lắc đầu, nhìn Kim Thành Vũ bằng ánh mắt thương hại.
Thật là một người đáng thương, đã bị người phụ nữ kia bán lại còn ngốc nghếch đếm tiền giùm cô ta…
Kim Thành Vũ như tìm được chỗ dựa, mở miệng khiêu khích: “Tôi có quen biết với chuẩn úy Tiết Bình ở quân khu, tôi vừa gọi anh ấy đến đây, cậu xong đời rồi.”
Vương Nhất vừa nghe thấy vậy thì lập tức bật cười: “Anh nói ai cơ?”
Kim Thành Vũ còn tưởng Vương Nhất biết sợ, càng thêm phần tự tin: “Chuẩn úy Tiết, cậu biết sợ rồi sao? Nhưng đã quá muộn rồi!”
Nụ cười trên môi Vương Nhất càng sâu hơn, trực tiếp ngớ lơ anh ta, một mình nhấm nháp ly rượu vang của bản thân.
Lý Thiên Dương đứng bên cạnh sốt ruột không thôi, ông ta tới Thiên An này cũng đã hai mươi năm, biết rõ dạng người gì không thể đụng vào.
Một kiểu là những ông lớn nắm quyền to trong tay, kiểu còn lại chính là người của quân đội…
“Tiểu Nhất, con vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, tuyệt đối không thể đụng vào người của quân khu đâu!”
Vương Nhất rót một ly rượu vang đỏ cho Lý Thiên Dương, trấn an nói: “Nào, hai ba con chúng ta cạn một ly.”
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau.
Một người đàn ông mặc thường phục, mặt mày lạnh lùng dẫn theo một đám người đi tới.
Kim Thành Vũ lập tức chạy đến bên người đàn ông lạnh lùng đó: “Đại ca Tiết, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tiết Bình hừ lạnh một tiếng, quát to: “Ai là Vương Nhất?”
“Chính là tôi.” Vương Nhất lười biếng đứng dậy.”
“Chính cậu đã đẩy cậu ấy xuống sông?” Ánh mắt sắc bén của Tiết Bình nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, như muốn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của anh.
“Đúng vậy.”
“Cậu có biết là cậu ấy không biết bơi không?”
Ánh mắt của Tiết Bình trở nên lạnh lẽo như băng, nói lớn giọng: “Tôi bắt cậu với tội danh cố ý giết người, cậu có quyền giữ im lặng!”
Ầm!
Lời này vừa được thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều im như hến.
Đặc biệt là Lý Thiên Dương, sắc mặt ông ta ngày càng khó coi.
Loại tranh chấp dân sự này, gọi cảnh sát tới thì tốt rồi, nhưng cuối cùng lại đao to búa lớn mời người từ quân đội tới, chẳng phải đang lợi dụng quyền lực để trục lợi sao?
Kim Thành Vũ nở nụ cười khinh khỉnh, chờ Vương Nhất bị còng tay lên đồn.
Đây chính là kết cục của việc chống đối lại anh ta!
Nhưng đang lúc Tiết Bình chuẩn bị bắt Vương Nhất, dưới cầu thang bỗng vang lên tiếng cãi lộn ồn ào.
Mấy tên đàn ông vạm vỡ say khướt một tay cầm bình rượu, tay kia khoác lấy nhau, thất tha thất thểu đi tới nơi này.
Trong số bọn họ, có người khoe rằng năm 18 tuổi đã ngủ quên không đi thi đại học, có người than thở mấy hôm trước tính tìm một cô gái để chơi đùa lại suýt chút nữa bị bắt được, có người anh em còn lợi hại hơn, rượu xông lên não, lớn tiếng ồn ào: “Chuyện của các người chưa là gì, hôn lễ năm đó suýt chút nữa là tôi ngủ được với cô dâu rồi tôi không phải chú rể, nhưng tôi lại ngủ được với cô dâu, ha ha ha ha…”
Giọng nói rất lớn, ngoại trừ Vương Nhất, tất cả mọi người đều cau mày, ngay cả Tiết Bình cũng khẽ nhíu mày.
Nhưng anh ta cũng không quan tâm mấy, tiếp tục đi tới chỗ Vương Nhất.
Ba người gặp nhau, đám đàn ông vạm vỡ này bỗng đẩy mạnh Tiết Bình sang một bên.
“Cút qua một bên, đừng chắn đường của ông đây!”
Vì quá bất ngờ không kịp đề phòng nên Tiết Bình bị đẩy ngã lăn ra trên mặt đất.
Còn những gã kia thì hình như không hề nhận ra mình vừa đẩy ngã người khác, cứ thế ngồi bệt xuống đất.
Nên đấm nhau thì đấm, nên uống rượu thì uống rượu, còn nếu say thì chỉ việc ngồi lăn ra đất ngủ.
Cực kỳ kiêu ngạo.
Tiết Bình phẫn nộ bò dậy từ dưới đất, trong mắt chợt lóe sự tàn độc ám, một chân đá mạnh vào mông người đàn ông đang ngủ khò khò kia.
“Mau đứng dậy, mày vừa đụng phải tao đấy biết không?”
Một cú này trực tiếp đá người đàn ông kia lăn một đoạn dài.
Đám đàn ông vạm vỡ uống rượu rồi vung tay múa chân kia bỗng trở nên im lặng, chỉ lát sau lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu và múa máy.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được, không khí lập tức trở nên căng thẳng và đầy sát khí.
Người đàn ông vạm vỡ kia khẽ dụi đôi mắt ngái ngủ, hùng hùng hổ hổ bò dậy: “F*ck, sắp hôn được người đẹp rồi, thằng nào đánh thức tao đấy.”
“Là tao đánh thức mày đây.” Tiết Bình cúi đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ kia từ trên cao, lạnh lùng nói:
“Mày?”
Ánh mắt mờ đục của gã đàn ông dần trở nên rõ ràng, tìm cho mình một điểm tựa, nhìn chằm chằm vào Tiết Bình nói: “Eo tao hơi đau đấy, là mày đá hả?”
“Là tao đá đấy.”
Tiết Bình lạnh lùng nói: “Cho mày ba giây, mau dập đầu xin lỗi tao, nếu không, bọn mày chuẩn bị lết ra ngoài đi.”
Gã đàn ông nghe vậy, không chỉ không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, quay đầu nhìn đám bạn của chính mình: “Chúng mày nghe thấy không? Tên đó muốn đuổi bọn mình đi đấy?”
“Ha ha, vừa nãy tao còn thấy gã đá mày cơ.” Có người cười nói.
Người đàn ông ngăm đen cao lớn ở chính giữa cũng cười nói: “Không biết là ai huênh hoang với bọn này ngàn ly không say, kết quả còn chưa được ba ly đã không chịu nổi.”
“Gần đây người tao không được khỏe, hic hic…”
Gã đàn ông khẽ gãi đầu, xấu hổ nở nụ cười.
Không khí hòa thuận vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt, những người khác ngồi trong sân dự tiệc cưới còn không hiểu sao nhưng cõi lòng dần bị sự sợ hãi lấp đầy.
“Đám người này bị làm sao vậy…”
Vương Nhất chầm chậm rót rượu, Lãnh Nhan mặc một bộ quần áo da bó sát đi từ phía sau Vương Nhất như một bóng ma.
“Không phải đã nói Thiết Tân kiềm chế một chút rồi sao?” Vương Nhất hỏi.
“Thiết Tân nói, hôm nay là ngày vui của cậu chủ, nên gọi mấy kẻ không có mắt để giúp vui một chút.”
Lãnh Nhan nét mặt không cảm xúc nói, nhìn về phía Tiết Bình và Kim Thành Vũ như thể đang nhìn hai người chết.
Vương Nhất khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Người tên Tiết Bình kia có chức vụ gì?”
“Là một tên chuẩn úy mà thôi, còn chưa được gặp mặt Thiết Tân lần nào.” Lãnh Nhan cười lạnh.
Vương Nhất không nói chuyện nữa, thưởng thức trò hay vừa mới ra lò.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của người đàn ông da ngăm đen tắt dần, khi nói xong lời cuối cùng, cả người đã nồng nặc sát khí.
“Thì lấy lại danh dự chứ sao.”
Gã đàn ông một giây trước vẫn còn say khướt, giây sau sắc mặt đã trở nên lạnh lùng tàn khốc, thuận tay cầm một bình rượu Mao Đài năm mươi sáu độ đưa cho Tiết Bình.
“Hôm nay là ngày vui của Ẩn chủ, tâm trạng của anh đây rất tốt, không muốn so đo với mày. Nếu mày uống cạn chai rượu này, anh đây sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, còn kết bạn với mày nữa, thấy thế nào?”