Vương Nhất chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng bên sông nhìn bóng mình phản chiếu trong nước.
Dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái nhợt.
Một khoảng trầm lặng kéo dài.
Anh nhẹ nhàng xé áo ra, để lộ khuôn ngực cường tráng.
Làn da được màu lúa mạch và cơ bắp căng tràn sức sống.
nhưng!
Trên đó là vô số vết sẹo lớn và nhỏ.
Có vết đạn, có vết dao, và có nhiều lỗ.
Trong số đó, có hai vết sẹo không thể tưởng tượng nổi, kéo dài từ ngang dọc khắp ngực của Vương Nhất.
Bây giờ vẫn huyết nhục mơ hồ, thương cũ chưa lành, thương mới đã đến.
Vương Nhất khẽ vuốt ve hai vết sẹo này, ánh mắt anh tràn ngập sát ý không thể khống chế nổi.
Đó là vết thương khi chín tên cường giả đứng đầu thế giới bắt tay để lại.
Khi đó, chín cường giả mang theo hàng triệu binh chém giết khắp nơi, băng qua Thái Bình Dương hòng thực hiện kế hoạch “Đồ Long”, nhưng lại bị Vương Nhất chặn đánh trên núi Ưu Hằng.
Trận chiến đó diễn ra suốt năm ngày năm đêm.
Giang hồ chia cắt, địa hình nghiêng ngả, cả núi Ưu Hằng đều bị san bằng.
Sáu ngày sau.
Chín tên cường giả đều đã ngã xuống.
Kể từ đó, không một thế hệ sau nào dám vượt qua “Đồ Long.”
Thiên tử tức giận, máu văng năm bước.
Ẩn Chủ tức giận, trăm vạn người bỏ mạng.
Đây là 'Trận chiến Ưu Hằng' nổi tiếng.
Nhưng dù chín tên cường giả có chết thì chúng cũng để lại những vết thương không thể xoá nhoà trên người Vương Nhất — hai vết sẹo dọc ngang ở trước ngực.
"Khục khục.."
Vương Nhất che hai vết thương lại, khẽ ho vài tiếng.
Lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng.
"Thiếu chủ, tôi đến muộn!"
Lãnh Nhan quỳ một gối trước mặt Vương Nhất.
Vương Nhất phất tay: "Nói chuyện chính đi.."
Lãnh Nhan không báo tin tức ngay mà là lo lắng nhìn vết thương của anh: "Thiếu chủ, vết thương của ngài..."
"Chút vết thương thôi, không sao."
Vương Nhất nhắc lại lần nữa: "Nói chuyện chính đi.”
Trong mắt Lãnh Nhan vẫn có chút không đành lòng.
Chút vết thương?
Nếu người bình thường bị thương thế này thì đã liền chết tại chỗ rồi. Cũng chỉ có thiếu chủ mới có thể chống cự nổi.
Mặc dù chín cường giả đã chết nhưng vẫn còn rất nhiều cường giả trên thế giới, nếu như lại đụng trúng…….
Lãnh Nhan không tiếp tục nghĩ nữa, vì cô ta nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất đã trở nên bình thản, trong chớp mắt, Lãnh Nhan sợ hãi nói.
"Thiếu chủ, sau khi trở về nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc và Lý Thiên Dương đã cãi nhau một trận rất lớn, sau đó bà ta đưa Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoà, Châu Mỹ Hoa và những người khác trở về nhà của cha mẹ đẻ."
Mắt Vương Nhất lóe lên một tia lạnh lẽo: "Nhà mẹ đẻ?"
"Đúng vậy."
Lãnh Nhan kính cẩn nói: "Mấy năm nay, nhà họ Châu ở Thượng Thành có thể miễn cưỡng xem là gia tộc cao quý. Lý Thiên Dương ở rể nhà bọn họ, công ty dưới trướng mạnh nhất là tập đoàn Đại Châu, cũng là một trong những công ty thuộc top 50 ở Thiên An.”
Lãnh Nhan ngừng một chút rồi tiếp tục: "Sở dĩ nhà họ Châu có thể từ gia tộc hạng hai thăng lên thành gia tộc hạng nhất vì bọn họ có quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Trần ở Thượng Thành."
"Nhà họ Trần..."
Vương Nhất hơi nheo mắt lại: "Tôi nhớ hình như bạn trai cũ của Lý Mộng Đình tên là Trần Cảnh.”
"Anh ta đúng là người nhà họ Trần."
Lãnh Nhan nói tiếp: "Hiện tại, nhà họ Trần vẫn chưa biết về cái chết của Trần Cảnh."
Vương Nhất cân nhắc một hồi, sau đó gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, còn có tin gì nữa không?”
Lãnh Nhan do dự một chút, vẻ mặt có chút khó xử: "Một tiếng trước tôi vừa nhận được điện thoại của cô Khương. Đúng như thiếu chủ đoán, cô ta đã hỏi tôi về hành tung của ngài.”
"Nhã My?"
Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Vương Nhất cuối cùng cũng có chút dao động: “Cô không tiết lộ hành tung của tôi đúng không?"
"Thuộc hạ không dám."
Lãnh Nhan run rẩy, cô ta dừng lại một chút, không nhịn được rồi nói: "Thiếu chủ, tôi nghĩ ngài vẫn nên gặp cô Khương một lần đi, cô ấy vẫn chưa biết ngài đã kết hôn….”
"Điều gì nên nói thì nói, điều gì không nên nói thì không cần phải mở miệng đâu.
Lãnh Nhan còn chưa kịp nói xong thì Vương Nhất đã lạnh lùng ngắt lời cô ta.
Lãnh Nhan đành phải ngậm miệng, cô ta quay người định biến vào bóng tối thì Vương Nhất lại gọi cô ta lại.
"Lãnh Nhan----"
Lãnh Nhan dừng lại, kinh ngạc quay người nhìn Vương Nhất.
Sau một hồi im lặng, Vương Nhất nhìn Lãnh Nhan rồi chân thành nói: "Tôi không muốn lại mất đi bất cứ ai trong số các ngươi nữa.”
Ầm!
Lời này vừa thốt ra, toàn thân Lãnh Nhan run lên kịch liệt, mắt cô ta cũng phiếm hồng.
Thiếu chủ là chiến thần quân đội, là long chủ hạ quốc, anh đã từng chứng kiến vô sô người chết rồi rồi, bao gồm….
Bạn thân!
Người thân!
Bách luyện thành cương, việc quen chứng kiến sinh tử đã tạo thành một cú sốc trong lòng thiếu chủ.
Khó khăn lắm anh mới có một gia đình hạnh phúc nên anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải ra đi.
Lãnh Nhan cười nói cười, cô ta khàn khàn nói: "Vâng ạ."
Nói xong liền tan biến vào màn đêm.
Ngày hôm sau.
Vương Nhất không đến Tòa nhà quốc tế, mà xoay bước vào một quán cà phê ở góc đường.
Tăng Quốc Vinh làm việc rất nhanh, rất nhanh ông đã sắp xếp xong một cuộc hẹn để Vương Nhất gặp Bạch Yến rồi.
Trên đường đến gặp Bạch Yến, Tăng Quốc Vinh đã đưa một phần tài liệu về lai lịch của Bạch Yến cho anh, giúp anh biết sơ về cô ta.
Điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là cô ta thực chất là người nhà họ Bạch, có thể xem là chị họ của Bạch Hiển.
Cô ta tốt nghiệp học viện cảnh sát, khi tốt nghiệp cô ta đạt hạng nhất toàn trường ở tất cả các danh mục đánh giá, khó ai sánh bằng.
Tuy nhiên, có một chuyện luôn là vết sẹo trong lòng cô. Lúc đó, bạn trai cô cũng là cảnh sát, nhưng lại bị đồng nghiệp ghen tức hãm hại, thế nên cô ta cực kỳ ghét những âm mưu và thủ đoạn.
"Bạch Yến..."
Vương Nhất mỉm cười chờ cô ta xuất hiện.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặc thường phục bước vào.
Cô ta có mái tóc ngắn gọn gàng, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, hình như cô ta cố tình ăn mặc hở hang, nhưng loại khí chất anh hùng đó đã thu hút Vương Nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Cảnh sát Bạch.” Vương Nhất gọi cô.
Nhưng Bạch Yến lập tức biến sắc. Cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình mới xông tới chỗ Vương Nhất rồi vỗ mạnh lên bàn: "Anh có biết suýt chút nữa anh đã hại chết tôi không?
Vương Nhất khó hiểu, anh chỉ gọi cô ta thôi mà, có gì mà hại chết cô ta chứ?
Bạch Yến không nói tiếp mà chỉ ngồi xuống trước mặt Vương Nhất: "Tôi nhớ mặt anh, trong hai vụ án tôi phụ trách, anh đều có mặt tại hiện trường.”
Vương Nhất biết cô ta đang ám chỉ đến vụ của Tôn Lập và Trương Lượng.
Nói xong, cô ta liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Mặc dù đã cố ý giữ bình tĩnh, nhưng Vương Nhất vẫn có thể nhận ra sự gấp gáp trong lời nói của Bạch Yến. Anh biết mình đang làm cô tốn thời gian nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi chỉ muốn hỏi Cảnh sát Bạch có ấn tượng gì về vụ việc Chu Bá-lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thường Kỉ, có hành vi đồi bại không?”
"Chu Bá?"
Bạch Yến hơi giật mình, sau đó cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vụ án này do chính tôi kết án."
"Vụ án đó rất kỳ lạ nên chúng tôi không bắt giam ông ta nhưng tiền đồ của ông ta đã bị huỷ rồi.”
Bạch Yến trầm giọng nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác.”
Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm. Quả nhiên là do Thường Kỉ làm, định giết bằng cách bỏ cối xay sao?
Mục đích của Thường Kỉ không phải là tống Chu Bá vào tù mà là đuổi ông ta ra khỏi hội đồng quản trị của dược phẩm Thường Kỉ.
Khi Vương Nhất còn định hỏi thêm thì có hai người đàn ông bước vào.
Trông họ không khác gì những khách hàng bình thường, nhưng ánh mắt của Bạch Yến bỗng trở nên sắc bén. Cô ta nhanh chóng đứng dậy.
"Thất lễ rồi."
Nói xong cô ta liền đi về phía hai người kia.
Một tay đặt trên eo.
Vương Nhất cũng nheo mắt lại, hóa ra cô ta mặc thường phục như thế để cải trang bắt tội phạm...