“Lãnh Nhan, lát nữa cô tới quán bar Hoàng Quan một chuyến, đừng để Mộng Đình xảy ra chuyện.” Anh trầm giọng nói.
“Được.”
Lãnh Nhan đáp một tiếng, trải qua tiếp xúc của hai lần này, cô ta cũng cảm thấy Lý Mộng Đình thay đổi rất nhiều.
Quán bar Hoàng Quan nằm ở nơi khá khuất ở Thiên An, bởi vì vị trí hẻo lánh, lại thuộc ba khu vực không quản được, cho nên nới đó cũng là thiên đường của những thứ phạm pháp, Lý Mộng Đình đi một mình, quá nửa sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đợi sau khi đưa Vương Nhất về tới Tử Viên, Lãnh Nhan vội đi tới quán bar Hoàng Quan.
“Anh trở về rồi.”
Vương Nhất đẩy cửa ra, lại kinh ngạc phát hiện, không nhìn thấy bóng dáng của Lý Khinh Hồng, chỉ có Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam đang chơi đùa.
“Ba!”
Nhìn thấy Vương Nhất trở về rồi, Vương Tử Lam lập tức ‘vứt bỏ’ Lý Tuyết Nhi, chạy vào lòng của Vương Nhất.
Vương Nhất bế Vương Tử Lam lên, nhéo cái mặt phúng phính của Vương Tử Lam, cười hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
Vương Tử Lam nói với giọng non nớt: “Mẹ hình như tâm trạng không tốt, cũng không chơi với Tử Lam rồi.”
Nghe thấy lời của Vương Tử Lam, Vương Nhất lập tức ngây người, quay đầu nhìn sang Lý Tuyết Nhi.
Lý Tuyết Nhi lập tức trợn mắt: “Anh rể, anh có phải lại chọc chị em giận rồi không?”
“Không có.”
Vương Nhất vội lắc đầu, đầu óc mờ mịt.
“Vậy chị em sao vừa về tới nhà thì lên tầng nhốt mình ở trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.”
“Không ăn cơm tối sao?”
Vương Nhất nghe vậy, lập tức sắc mặt hơi thay đổi, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 10 giờ rồi.
Lý Tuyết Nhi liếc mắt với anh: “Đừng quản ai sai với ai, mau chóng đi xin lỗi chị em đi!”
Vương Nhất sờ mũi, vẻ mặt ngại ngùng, cô chắc không phải còn nghĩ tới chuyện ban sáng người mà anh nghĩ tới là ai đấy chứ?
Anh đích thân xuống bếp, nấu bát mì đơn giản, bê lên tầng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Lại gõ cửa.
Vẫn không có ai đáp lại.
Vì vậy, Vương Nhất đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lý Khinh Hồng ngồi ở trước máy tính, ngón tay gõ lạch cạch cái gì đó trên bàn phím.
“Muộn như vậy, còn làm việc sao?” Vương Nhất để bát mì sang một bên, mỉm cười nói.
Tuy nhiên, không có nhận được lời đáp lại của Lý Khinh Hồng.
Cô hơi nghiêng mặt lại, vẻ mặt không cảm xúc liếc nhìn Vương Nhất, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có, lại quay đầu làm việc.
Bỗng chốc, khóe mắt của Vương Nhất giật mạnh, từ trong ánh mắt nhìn anh vừa rồi của Lý Khinh Hồng, anh cảm thấy giống như đang nhìn một con châu chấu, một con chuột, hoặc một con sâu thối---
Vương Nhất biết Lý Khinh Hồng 100% vẫn đang băn khoăn chuyện lúc sáng, sau khi về tới nhà một người suy đoán linh tinh, đoán rồi, trong lòng càng lúc càng giận càng lúc càng bực bội.
Sờ chóp mũi, Vương Nhất kiên trì nói: “Anh đi giặt quần áo.”
Vẫn không đáp lại, ánh mắt của Lý Khinh Hồng từ đầu tới cuối đều tập trung ở trên máy tính, giống như Vương Nhất căn bản không tồn tại.
Vương Nhất chỉ có thể đi ra ngoài thì đụng phải Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam đang nằm bò ở cầu thang nghe trộm.
“Hai người ở đây làm cái gì?”
Vương Nhất kinh ngạc liếc nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, hỏi.
Lý Tuyết Nhi bế Vương Tử Lam lên, cười rạng rỡ một tiếng: “Không phải là quan tâm hôn nhân đại sự của anh và chị của em hay sao---”
“Đừng nói linh tinh!”
Vương Nhất đanh mặt, quát.
Lý Tuyết Nhi lè cái lưỡi đáng yêu, bế Vương Tử Lam, tiếp tục đi chơi.
Vương Nhất đi vào nhà vệ sinh, thuận tay ném quần áo vào trong máy giặt, sau đó ngồi trên bồn cầu hút thuốc.
Anh không có nghiện thuốc, chỉ khi gặp phải chuyện bó tay thì mới hút.
Làm sao khiến Lý Khinh Hồng hết giận, đây là một vấn đề
Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nói thật rồi.
Vương Nhất thở dài bất lực, lại đi lên tầng, định dùng vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Lý Khinh Hồng.
Tuy nhiên khi mở cửa, Lý Khinh Hồng vẫn nghiêm túc ngồi ở trước máy tính gõ phím, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi, càng đừng nói tới bát mì kia sớm đã nguội ngắt.
Bỗng chốc, sắc mặt của Vương Nhất trở nên vô cùng cứng ngắc, cảm nhận được một cỗ bạo lực lạnh tràn ngập sự báo thù ác ý.
Anh về nhà đã được một tiếng rưỡi rồi, ở trong khoảng thời gian, Lý Khinh Hồng vậy mà không hề nói một câu nào với anh.
Đây là đánh phủ đầu!
Nhất thời, Vương Nhất lập tức hoảng hồn, nói với Lý Khinh Hồng: “Cũng đã 10 giờ rồi, nên nghỉ ngơi rồi.”
“Mẹ, con buồn ngủ rồi.”
Vương Tử Lam cũng dụi đôi mắt ngái ngủ, khẽ nói.
Lý Khinh Hồng lúc này mới gập laptop lại, bế Vương Tử Lam chui vào chăn, vẫn không để ý Vương Nhất, quay lưng với anh mà ngủ.
Vương Nhất cười khổ một tiếng, cũng chỉ đành nằm trên giường.
Anh đột nhiên phát hiện một vấn đề, người phụ nữ giống như Lý Khinh Hồng, bình thường rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì không phải tùy tiện thì có thể dỗ được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vương Tử Lam đã ngủ rồi, Vương Nhất vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy bên tai đột nhiên nói: “Anh không giải thích gì sao?”
Vương Nhất mở mắt ra, chỉ thấy Lý Khinh Hồng vốn quay lưng với anh, vậy mà lật người, nghiêm túc nhìn anh.
Trong bóng tối, đôi mắt của cô rất sáng.
Nhất thời, Vương Nhất có hơi không biết mở miệng thế nào.
“Cô ấy là ai?” Lý Khinh Hồng chủ động hỏi.
Tuy giọng nói bình thản, nhưng càng giống như cường thế giả bộ không để tâm.
Vương Nhất nheo mắt hồi lâu, không có trả lời, mà có chút vui mừng nói: “Khinh Hồng, em đang ghen sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Lý Khinh Hồng lập tức thẹn quá hóa giận: “Ai ghen chứ?! Bớt nói nhảm, mau nói cho em!”
Vương Nhất cười không khép được miệng, nhưng Lý Khinh Hồng không được rồi, vừa nghĩ tới trong lòng Vương Nhất nghĩ tới người phụ nữ khác mới nhập vai được, trong lòng cô giống như nghẹn một cục tức, không phát tiết ra được.
Lúc đầu còn có thể kiên nhẫn, nhưng dần dần, cô không nhịn được nữa, trong đầu đều là chuyện này.
Đây là một loại cảm rất kỳ lạ, là một loại tín niệm quật cường không muốn thua bất cứ người phụ nữ nào, sao lại là ghen chứ?
Tuy là có một chút, nhưng Lý Khinh Hồng rất sĩ diện là tuyệt đối không thể thừa nhận loại chuyện này.
Ừm, không thể.
“Anh có nói không?” Lý Khinh Hồng lạnh lùng hỏi, có hơi mất kiên nhẫn rồi.”
“Anh sợ nói em sẽ giận.”
“Em không giận.”
“Anh không tin.”
“...”
Ánh mắt Lý Khinh Hồng nhìn sang Vương Nhất càng thêm tức giận, người đàn ông này bình thường làm việc dứt khoát, sao vừa đụng loại chuyện này thì trở nên đàn bà thế?
Mà đây vừa hay là chỗ Vương Nhất để ý Lý Khinh Hồng, chỉ là cô lúc này không có ý thức được.
“Không nói thì thôi!”
Lý Khinh Hồng lật người, lại quay lưng lại.
Vương Nhất thở dài: “Anh nói, nhưng không được giận, càng không được ly hôn với anh.”
“Em biết rồi, anh nói.”
Không đợi Vương Nhất nói hết, Lý Khinh Hồng đã cắt ngang lời của anh.
Có được sự bảo đảm của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất lúc này mới ngại ngùng nói: “Là Khương Nhã My.”
Lý Khinh Hồng suýt nữa tức chết, cố nhịn cơn giận trong lòng: “Cô ấy không phải chị dâu của anh sao?”
“Sau này mới trở thành chị dâu của anh, trước đó là mối tình đầu của anh.”
“...”
Sợ Lý Khinh Hồng giận, Vương Nhất lại giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy thật sự trong sạch hơn cả giấy trắng, cô ấy và đại ca trong quân của anh là một đôi, chỉ có điều, 3 năm trước đại ca đã mất tích...”
Mỗi khi nhắc đến chuyện này thì giọng nói của Vương Nhất sẽ trở nên trầm thấp.
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng theo đó mà trở nên kinh ngạc, xem ra thật sự là cô quá ngây thơ, hiểu lầm rồi.
“Cô ấy luôn là chiến hữu của anh, y thuật của anh là cô ấy dạy, tối hôm biết được đại ca mất tích, cô ấy đã khóc ba ngày ba đêm, cuối cùng khóc tới ngất đi.”
“Anh không tin đại ca lại chết như vậy, luôn điều tra chuyện này, cô ấy luôn rất ngưỡng mộ em.”
“Ngưỡng mộ em?”
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, hỏi: “Ngưỡng mộ em cái gì?”
“Ngưỡng mộ em là cô dâu, cô ấy là quả phụ.” Vương Nhất rất thương cảm.
Câu nói này cũng khiến Lý Khinh Hồng rơi vào trong trầm mặc, lúc này cô cuối cùng cũng biết trên người Vương Nhất gánh vác cái gì, không chỉ hận nhà, còn có thù nước.
Trầm mặc hồi lâu, cô bỗng nghiêng người lại, liếc nhìn Vương Tử Lam đã ngủ say, những hình ảnh trong quá khứ hiện trong tim, ánh mắt phức tạp nói: “Nếu em không mang thai, cũng không sinh ra Tử Lam, chúng ta có đi tới ngày hôm nay không?”
“Có!”
Ngoài dự liệu, Vương Nhất không thèm nghĩ ngợi, buột miệng nói.
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng dao động mà nhìn Vương Nhất, có kinh ngạc, cũng có cảm động.
Chỉ thấy sắc mặt của Vương Nhất nói rất trịnh trọng: “Em đã cứu anh, không tiếc tổn thương bản thân, anh nợ em, sớm đã không trả hết được, mặc kệ có Tử Lam hay không, đời nay anh chỉ lấy một mình em.”
Trong mắt Lý Khinh Hồng rơi một giọt nước mắt, không có quay lưng lại nữa, chỉ mỉm cười rồi nói: “Ngủ thôi.”
Vương Nhất vui vẻ gật đầu, đợi khi Lý Khinh Hồng ngủ, anh mới nhắm mắt đi ngủ.
Vào lúc này, điện thoại của anh rung nhẹ, Lãnh Nhan gọi điện tới.
“Có chuyện gì sao?” Vương Nhất nghe điện thoại, trầm giọng hỏi.
“Lý Mộng Đình, khả năng gặp nguy hiểm.”