Dù Vương Nhất nói rằng anh sẽ sử dụng cách của riêng mình để cứu Lý Mộng Đình nhưng Văn Bội Cầm vẫn không tin anh có thể làm được.
Sở dĩ nhà họ Văn có thể trụ vững ở Giang Châu không chỉ nhờ sự giàu có vô địch, mà còn nhờ thế lực của một gia tộc quyền uy.
Thậm chí, di sản giàu mạnh của gia tộc đã lôi kéo rất nhiều kẻ mạnh.
Dưới tình cảnh như vậy, việc Lý Mộng Đình trốn đi gần như là điều không thể.
Ngay khi bà còn đang bồn chồn thì một bóng người cao lớn đi tới: "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bà còn ở đây làm gì?
Văn Bội Cầm lập tức đứng lên, vẻ mặt trở lại như bình thường, bà mỉm cười: "Tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi thôi.
Văn Cung Hiển nhìn quanh phòng, sau khi thấy khăn trải giường bên kia nhăn nhúm, ông ta lạnh lùng hỏi: "Có ai đến phòng của bà sao?"
"Không!"
Văn Bội Cầm bỗng trở nên bối rối, sắc mặt bà có chút tái nhợt.
Vừa rồi tâm trạng của bà không ổn định nên đã quên xóa những dấu vết này.
Chát ----
Văn Cung Hiển lập tức tát mạnh Văn Bội Cầm, trong mắt ông ta lóe lên tia hung tợn: "Văn Bội Cầm, dẹp hết những cái ý tưởng vớ vẩn trong đầu bà đi, tôi biết bà đang nghĩ gì!"
"Cả đời này, bà chỉ có thể là người phụ nữ của Văn Cung Hiển này, có hiểu không?"
Văn Bội Cầm che mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
Văn Cung Hiển hài lòng gật đầu, sau đó ông ta lấy ra một chiếc vòng tay tinh xảo bằng thép không gỉ, đưa cho Văn Thái: "Đi đưa chiếc vòng này cho con dâu chúng ta."
"Đây là cái gì?"
Văn Bội Cầm trợn mắt, cũng không vươn tay ra nhận.
"Mộng Đình gả vào nhà chúng ta, là ba chồng mà tôi vẫn chưa tặng cho con bé lễ vật gì. Dùng cái này để thay vậy.”
Văn Cung Hiển ra lệnh: "Đi nhanh đi!"
Cả người Văn Bội Cầm run lên, bà vội vàng cầm lấy chiếc vòng rồi chạy đến phòng của Lý Mộng Đình.
Bà vừa đi vừa cẩn thận nghiên cứu chiếc vòng tay.
Toàn bộ thân vòng được làm bằng kim loại, chế tác cực kỳ tinh xảo, nhưng sao có thể dùng một chiếc vòng tay kim loại làm quà tặng?
Điều khiến Văn Bội Cầm khó hiểu nhất chính là chiếc vòng tay này quá lớn, lớn đến mức không thể đeo vào cổ tay, giống như đeo vào cánh tay thì đúng hơn.
Văn Bội Cầm nghi hoặc xắn tay áo lên, tự đeo lên người rồi quay về đường cũ.
...
Sau khi rời khỏi phòng Văn Bội Cầm, Vương Nhất cũng không đi đến chỗ tiệc cưới ngoài trời, mà đi tới phòng nghỉ của cô dâu rồi gõ cửa phòng.
Lý Mộng Đình mở cửa ra, khi nhìn thấy Vương Nhất trong bộ vest chỉnh tề, cô ta lập tức vui mừng khôn xiết.
"Mau vào đi!"
Sau khi kéo Vương Nhất vào phòng, cô ta nhìn anh đầy mong đợi rồi hỏi: "Vương Nhất, anh đến đưa tôi đi sao?"
Vương Nhất lắc đầu.
Lý Mộng Đình lập tức trở nên thất vọng: "Không phải anh đã hứa với tôi rằng sẽ không để tôi kết hôn sao? Chẳng lẽ, anh lừa tôi?”
Lúc này, Vương Nhất mới nhận ra mặt Lý Mộng Đình đầy nước mắt, hẳn là lúc ở đây một mình, cô ta đã khóc rồi.
Vậy nên, Vương Nhất bèn nói: "Tôi không lừa cô. Tôi đã nói sẽ đưa cô đi thì nhất định sẽ mang cô đi, nhưng không phải bây giờ."
"Vậy thì là khi nào?"
Ánh mắt Vương Nhất trở nên ngưng trọng, anh nói ra ba chữ: "Trong đám cưới."
"..."
Lý Mộng Đình sững người, miệng cô ta khẽ há.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn và không nén nổi kinh ngạc: "Anh điên rồi sao? Anh muốn cướp dâu?"
Vương Nhất gật đầu không đáp.
Tim Lý Mộng Đình lập tức nhảy loạn, ý tưởng này quá điên rồ rồi.
"Nhưng, anh đã kết hôn rồi mà?"
Vương Nhất cười nhạt: "Ai nói kết hôn rồi thì không thể cướp dâu? Tôi chỉ giúp cô không rơi vào miệng cọp thôi chứ không hề nói sẽ chịu trách nhiệm.”
Đôi mắt đầy hy vọng của Lý Mộng Đình lại ảm đạm hẳn đi, Vương Nhất nói tiếp: "Hơn nữa, trong lễ cưới này, vợ và con gái tôi cũng sẽ đến."
Lý Mộng Đình kinh ngạc, có chút không dám tin.
Vợ của Vương Nhất?
Cô ta chỉ biết Vương Nhất đã có gia đình, nhưng không hề biết vợ của anh là ai. Vì để tìm ra vợ của Vương Nhất là ai, nhà họ Châu đã không ngần ngại để cô ta dụ dỗ Vương Nhất, nhưng cuối cùng lại bị tát mạnh vào mặt.
Bây giờ, người vợ bí ẩn của anh cuối cùng cũng lộ diện rồi?
Không biết tại sao nhưng Lý Mộng Đình lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đừng sợ, tôi sẽ đưa cô đi trước khi Văn Thái cầu hôn!"
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết và nghiêm túc của Vương Nhất, một Lý Mộng Đình gần như đã tuyệt vọng dần bình tĩnh trở lại.
"Được."
Sau khi Vương Nhất rời đi, Lý Mộng Đình ở một mình trong phòng và bắt đầu dặm makeup.
Phụ nữ là người biết tự làm hài lòng bản thân. Lát nữa, có người muốn cướp dâu cơ mà, cô ta nhất định phải dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất để nghênh đón chứ.
...
Thời gian dần trôi qua, đã sắp đến 6 giờ 08 phút tối.
Còn mười phút nữa là đám cưới của Lý Mộng Đình và Văn Thái.
Hiện trường đã phát những bản nhạc đám cưới kinh điển, thảm đỏ cao quý trải dài từ phía nam khách sạn đến phía bắc, xa hoa cực điểm.
Ở 4 góc của hội trường, không ít máy đã được setup và tiến hành ghi hình.
Đám cưới của nhà họ Văn thu hút sự chú ý của toàn thành phố, nên sẽ được phát livestream.
Sau những bài phát biểu hào nhoáng, vị chủ trì hôn lễ tuyên bố bắt đầu lễ cưới, mời cô dâu chú rể bước vào.
Bốp bốp ----
Lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hơn nữa những người vỗ to nhất chính là đám nhà họ Châu, Châu Mỹ Ngọc, Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Hoà,….Họ vỗ muốn nát cả tay rồi.
Bởi vì đây là cột mốc đối với nhà họ Châu, sau khi trở thành thông gia với nhà họ Văn, nhà họ Châu sẽ được một bước lên trời.
Bang Bang ----
Đèn hội trường đều tắt.
Ngay sau đó, ánh đèn chói lọi chiếu về một hướng, nơi ánh đèn hội tụ, Văn Thái mặc vest chú rể đang đứng thẳng tắp, khí chất ngời ngời, lại cực kỳ có hương vị giang sơn.
Cô dâu Lý Mộng Đình cũng xuất hiện ở đầu bên kia, cô ta mặc một chiếc váy cưới màu trắng cùng đôi găng tay dài bằng ren kiểu quý tộc, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Hai người chậm rãi đi về phía nhau.
Vương Nhất nhìn đồng hồ rồi nheo mắt, sắp đến giờ rồi.
Văn Thái đến bên Lý Mộng Đình, anh ta quỳ một chân xuống rồi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trìu mến nhìn Lý Mộng Đình.
"Mộng Đình, ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ em là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này, có đôi môi quyến rũ nhất thế giới này, cũng từ đó, anh biết rằng em chính là người con gái mà anh đang tìm kiếm."
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía khách mới: "Hạnh phúc của chúng tôi không thể thiếu lời chúc phúc của các bạn. Tôi hy vọng rằng mỗi vị khách có mặt ở đây đều có thể chúc phúc cho chúng tôi từ tận đáy lóng."
Bốp bốp ----
Tiếng hoan hô nồng nhiệt vang lên, mọi người vỗ tay tán thưởng, chỉ có Văn Bội Cầm lo lắng đứng nhìn.
“Vẫn là quá muộn rồi.” Bà khẽ lắc đầu tiếc nuối.
"Hai người sẽ không hạnh phúc."
Đột nhiên, một giọng nói nổi bật vang lên giữa tiếng hò reo.
Âm thanh không lớn nhưng ai cũng nghe được.
Nghe thấy giọng nói này, hai mắt Lý Mộng Đình sáng lên, còn sắc mặt Văn Thái thì trở nên u ám.