Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bụp--

Thẩm Tử Kiện lau máu trên mặt, trực tiếp mềm nhũn trên đất, cả người không ngừng run rẩy.

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, cầu xin anh...”

Sát thủ đó còn chưa ra tay với anh ta thì Thẩm Tử Kiện đã nằm bò dưới đất cầu xin.

“Không giết anh sao mà được? Tôi là người nhận lệnh treo thưởng này.”

Sát thủ răng vàng mặt mày khó xử, sờ cằm, trong miệng lý lẽ hùng hồn: “Như vậy đi, lát nữa tôi ra tay nhanh một chút, cố gắng không khiến anh cảm thấy đau, như thế nào?”

“...”

Đề nghị này của sát thủ còn dọa cho Thẩm Tử Kiện tới tái mặt, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa kêu to.

“Cứu mạng, ai tới cứu tôi với.”

“Đừng gọi nữa, anh cho dù kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu anh đâu.”

Sát thủ lộ ra hàm răng vàng, cười nói: “Người chết chỉ để lại một vết sẹo, có gì phải sợ chứ?”

Thẩm Tử Kiện suýt nữa nhảy lên chửi mẹ, người sắp bị giết không phải là anh --- Anh ta luôn là một người rất tiếc mạng, cho dù sắp chết cũng luôn tìm khả năng sống tiếp.

Nhưng anh ta rất đau buồn phát hiện, xung quanh không có thứ gì có thể cứu anh ta.

Trong tình huống khẩn cấp, anh ta nghiến răng: “Tôi mặc kệ anh do ai phái tới, nhưng sát thủ các anh giết người không phải vì một chữ tiền hay sao, đối phương trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh gấp đôi --- Không, gấp ba!”

Nói như vậy, người đàn ông thô tục thật sự bỏ dao trong tay xuống, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Anh nói là thật sao?”

Thẩm Tử Kiện còn tưởng đối phương động lòng rồi, vội vàng nói: “Nhà họ Thẩm tôi cái gì cũng không có, chỉ có tiền, anh cứ việc ra giá, bất luận bao nhiêu tiền, tôi đều có thể thỏa mãn anh---”

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần dính tới tiền, mọi thứ đều sẽ trở nên đơn giản.

Tuy nhiên, vẻ mặt của sát thủ đó rất nhanh trở nên khó xử: “Nhưng, lệnh treo thưởng của anh là 0 --- 0 thì cho dù nhân bao nhiêu cũng là 0 nhỏ?”

“...”

Thẩm Tử Kiện suýt nữa bị câu nói này làm cho nghẹn chết, nếu không phải anh ta bây giờ nguy hiểm tới tính mạng, anh ta thật sự muốn tìm chủ nhân thuê sát thủ giết anh ta, chỉ vào mũi của kẻ đó mà mắng chửi.

Tên khốn này lại đặt số tiền của lệnh treo thưởng là 0, đây không phải là giết người miễn phí hay sao? Vậy mà cũng có người ngu ngốc thật sự đi nhận lệnh treo thưởng.

Cùng lúc này, trong lòng Thẩm Tử Kiện vẫn có chút ưu thương, anh ta nói thế nào cũng là cậu chủ của nhà họ Thẩm, thân phận tôn quý, sao bản thân lại 0 đồng chứ?



Đương nhiên, Thẩm Tử Kiện biết tin tức này đương nhiên đã bị đả kích cực lớn, ít nhất khiến anh ta biết chủ thuê này không thể là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thẩm.

Nếu không, lệnh treo thưởng không thể là 0.

“Tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai, lệnh treo thưởng miễn phí, anh cũng nhận!”

Anh ta nhìn tên sát thủ đó, vẻ mặt bi phẫn: “Ít nhất chết cũng phải cho tôi chết một cách rõ ràng chứ?”

Tuy nhiên, sát thủ đó lắc đầu: “Thứ nhất, làm nghề này của chúng tôi, điều quan trọng nhất là giữ chữ tín, không tiết lộ thông tin của người thuê là quy tắc cơ bản; thứ hai, tôi thật sự không biết anh đắc tội với ai, vậy mà ngay cả cựu nữ sát thủ số 1 của thế giới cũng muốn nhận lệnh treo thưởng.”

Lời vừa dứt, anh ta không còn phí lời nữa, một dao chém về phía anh ta.

Cơ mật mà anh ta tiết lộ đã đủ nhiều rồi, nên tiễn tên này lên đường rồi.

Còn Thẩm Tử Kiện thì bị ‘nữ sát thủ số 1 của thế giới trước’ dọa ngu rồi, anh ta ngay cả cựu nữ sát thủ số 1 của thế giới là ai cũng không biết.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Ai tới cứu tôi đi!”

Nhìn ánh dao lập lòe, đâm về phía cổ họng của anh ta, Thẩm Tử Kiện sợ tới mức nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, một lúc sau, cảm giác đau đớn khi dao cứa rách cơ thể anh ta không có truyền tới, Thẩm Tử Kiện sững người, cẩn thận mở mắt.

Chỉ thấy sát thủ đó cũng trợn to mắt, nhìn bản thân.

Sững sờ nhìn nhau ba giây, sát thủ đó đột nhiên bụp một tiếng, ngã ở trước mặt Thẩm Tử Kiện.

Cơ thể của anh ta không có chút vết thương, mắt tai mũi miệng lại chảy máu một cách quỷ dị, chết không nhắm mắt.

“Á!”

Thẩm Tử Kiện bị dọa vội vàng co lại trong góc, sững sờ nhìn thi thể của sát thủ, thế nào cũng không hiểu anh ta chết như nào.

Vừa rồi anh ta nhắm mắt chỉ có 1 giây ngắn ngủi, ai có thể trong thời gian ngắn như vậy lặng lẽ giết chết một người?

“Ực ực ực---”

Vào lúc Thẩm Tử Kiện đang kinh hoàng, trong phòng lại rất không thích hợp mà truyền tới một âm thanh hút sữa chua.

Đột nhiên xoay người, Thẩm Tử Kiện nhìn thấy ở bên cạnh tủ lạnh, một cô gái nhỏ xinh đẹp như tượng tạc đứng đó, trong tay đang cầm một hộp sữa chua uống.

Cô ta hình như rất thích uống sữa chua, hai bên khóe miệng uống mà dính sữa chua màu trắng.

Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện lại cực kỳ kinh sợ, giống như thần kinh bị sụp đổ, buốt miệng nói ra: “Cô là ai?”

Bình thường mà nói, cô gái nhỏ xinh đẹp như này là rất làm người khác thích, nhưng hiện nay lại đã chết hai người, nhưng cô gái nhỏ này lại thản nhiên như không mà uống sữa chua, điều này có hơi quỷ dị.



Hơn nữa trang phục của cô ta cũng rất kỳ lạ.

Trên người nhỏ nhắn lại mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trên chiếc váy đỏ có rất nhiều hoa văn cổ xà kỳ lạ.

Trên đầu cô ta đội một cái vòng hoa tinh tế được kết từ hoa, trên cổ còn đeo một chiếc khóa trường mệnh – chiếc vòng bạc to rất sáng, trên vòng bạc có khắc các loại phù tự cổ xưa.

“Tôi tên Hồng Phật.”

Sữa chua cô ta đã uống hết, tùy ý liếm lưỡi, suy nghĩ một chút thì giống như vẫy Thẩm Tử Kiện: “Hết sữa chua rồi, còn không?”

Thẩm Tử Kiện vẫn rất kinh hồn mà nhìn cô ta, vừa cầm lọ sữa chua cho cô ta, vừa hỏi: “Là cô cứu tôi sao?”

Hồng Phật liếc nhìn thi thể của sát thủ đó, gật đầu.

Thẩm Tử Kiện thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự cảm ơn cô, cô là cô gái của nhà nào, muộn như vậy sao một mình đi lại ở bên ngoài?”

Hồng Phật sững người, sau đó cười một cách vô hại: “Anh trai, tôi tại sao tới đây, anh đoán không ra sao?”

Thẩm Tử Kiện đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thi thể của sát thủ nằm ở trên đất, trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên kinh sợ: “Cô... cô cũng là...”

“Hi hi, áp lực cạnh tranh lớn như vậy, tôi phải giết mấy người cùng ngành, mới có thể không để vụ làm ăn chạy mất.”

Hồng Phật vuốt mái tóc trên vai, độ lượng nói: “Nể tình anh trai cho tôi uống sữa chua, tôi không coi làm anh thành tiêu bản để cất giữ nữa.”

Giọng nói của cô ta rất ngọt ngào, thánh thót giống như chim sơn ca trong núi, Thẩm Tử Kiện nghe xong thì lại suýt nữa bị câu nói này dọa ngất.

Chế thành tiêu bản?

Thủ đoạn phải tàn nhẫn cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này?

Thẩm Tử Kiện tuyệt vọng, vốn tưởng thoát được hang sói, không ngờ lại rơi vào hang hổ, nếu vào lúc bình thường, đánh chết anh ta cũng không tin cô gái nhỏ nhỏ nhắn xinh đẹp như này là ma đầu giết người không chớp mắt.

Nhìn Hồng Phật chiều cao chỉ có 1m2, vẻ mặt của Thẩm Tử Kiện lập tức trở nên âm trầm: “Một cô nhóc nhỏ bé như cô, có thể có sức chiến đấu gì chứ, cô không sợ tôi giết cô sao?”

“Aiya, anh còn dám phản kháng?”


Hồng Phật kinh ngạc nhìn Thẩm Tử Kiện, sau đó cười khanh khách: “Vậy anh thử xem?”


Thẩm Tử Kiện đang muốn túm lấy Hồng Phật, bỗng nhiên nghe thấy trong thi thể của sát thủ đằng sau truyền tới tiếng xoạt xoạt rất bé.


Sau đó thì anh ta nhìn thấy ám ảnh của cả đời này---


Trong mắt, trong mũi, trong miệng, trong tai của thi thể vốn đã chết lũ lượt trào ra những con sâu màu sắc, chi chít bò về phía Hồng Phật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK