Ánh mắt Vương Nhất bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí lạnh như băng cũng ngưng tụ lại, lặng lẽ lưu chuyển trong vùng không khí này.
Không khí trở nên đặc sánh giống như bị đông đặc lại, ứ đọng và ngột ngạt khiến người ta không thể thở được.
Ầm ầm.
Phía trên, mây đen bao phủ, che khuất mặt trời, trong nháy mắt bầu trời trở nên vô cùng u ám, giống như ông trời cũng biết được cơn giận dữ của Vương Nhất, mây đen dày đặc.
"Đúng... đúng vậy."
Đầu dây điện thoại bên kia, Lãnh Nhan cũng tập trung nín thở, dưới sát khí kinh hoàng của Vương Nhất, cô ta cũng không dám thở mạnh.
“Đám người đập phá công ty Áo Tân và đánh ba tôi là ai?” Vương Nhất lại hỏi.
"Là một trong tứ đại thiên vương dưới quyền của Đồng Kiệt, tên là Dương Kinh.”
Lãnh Nhan vội vàng nói: "Thế lực của Dương Kinh chính là ở Thượng Thành.”
Rất lâu sau, Vương Nhất lại hỏi: "Là ai sai khiến?"
"Châu Mỹ Ngọc? Lý Mộng Đình? Hay là... Châu Chí Kiên!"
Châu Chí Kiên là gia chủ của nhà họ Châu, là cha của Châu Mỹ Ngọc, Lãnh Nhan tiếp tục nói: “Là Châu Mỹ Ngọc, bọn họ nuốt không trôi cục tức này nên đã tìm cháu trai của bà ta là Châu Quốc Hưng giúp đỡ, Châu Chí Kiên không biết chuyện này.”
Đừng tưởng bản chất của hai người gần giống nhau, thực ra là khác xa nhau.
Nếu như chỉ là Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, thiếu chủ sẽ chỉ gây phiền phức cho bọn họ, nhưng nếu là chủ ý của Châu Chí Kiên, gia chủ nhà họ Châu, vậy thì... sau ngày hôm nay, nhà họ Châu sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử!
Im lặng.
Im phăng phắc.
Vương Nhất nhắm chặt mắt, không động đậy gì, như thể biến thành một bức tượng điêu khắc.
Trong đầu Vương Nhất, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đan xen vướng víu, cuối cùng đổ vỡ.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt vốn đầy sát khí của Vương Nhất sớm đã yên bình lại.
Sau đó, anh chậm rãi mở miệng, đưa ra ba mệnh lệnh thép khiến Lãnh Nhan vô cùng đau lòng.
"Căn dặn Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, trong toàn bộ Thiên An, phong tỏa tất cả các công ty tập đoàn của nhà họ Châu Thượng Thành, các ngân hàng lớn xóa hết tất cả các khoản tiền gửi của nhà họ Châu Thượng Thành. Trong vòng 1 ngày, tôi muốn toàn bộ người của nhà họ Châu lưu lạc đầu đường xó chợ.”
"Đồng thời, bất kể dùng lý do gì, phải đưa đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Quốc Hưng lần lượt vào tù!"
"Sau đó, nói cho Diệp Kình Hiên, bảo anh ta dẫn người đi giết chết tên tiểu tử kia, tất cả những người ra tay phá hoại công ty, chặt đứt hai tay."
"Vâng!"
Mặc dù trong lòng Lãnh Nhan rất kinh hãi nhưng vẫn lập tức nhận lệnh
Trong lòng đã kết án tử hình nhà họ Châu - nhà cha mẹ đẻ của Châu Mỹ Ngọc rồi.
Nếu bọn họ thành thật quay về nhà mẹ đẻ, thiếu chủ sẽ không làm gì bọn họ, không ngờ rằng bọn họ lại gan lớn bằng trời, dám làm phản lại nhà mình, đập phá công ty của Lý Thiên Dương thì không nói, lại còn đánh ông ta bị thương, điều đó đã động chạm đến vảy ngược của thiếu chủ.
Sau đêm nay, Thiên An sẽ không còn nhà họ Châu nữa.
.......
Đúng lúc này, trong một căn biệt thự sang trọng của nhà họ Châu, đèn đuốc sáng rực.
Một nhóm người đang tụ tập cùng nhau liên hoan nói nói cười cười, đó chính là đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa.
Đối diện với bọn họ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, ngũ quan rõ nét đang ngồi, anh ta chính là cháu trai của Châu Mỹ Ngọc, Châu Quốc Hưng.
Anh ta lấy một chai rượu vang đắt tiền từ tủ rượu và mở ra, sau đó lần lượt rót vào trong ly rượu của đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa: “Dì cả, dì hai, dì ba, còn có Mộng Đình, mọi người hiếm khi mới về đây một lần, lần này phải ở lại thêm mấy ngày.”
"Đương nhiên rồi, năm đó ta thật sự bị mù nên mới gả cho tên phế vật kia."
Châu Mỹ Ngọc vừa nhấp một ngụm rượu vang, vừa nói với vẻ căm hận: "2640 tỷ, một đồng cũng không chia cho chúng ta, ta thấy ông ta muốn nuốt hết một mình!"
Châu Quốc Hưng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Dượng làm như vậy có chút không ra thể thống gì, năm đó ông ta một thân một mình đến Thiên An dốc sức làm việc, chính nhà họ Châu chúng ta đã giúp đỡ ông ta, khiến ông ta có được như ngày hôm nay, thật là không biết điều."
Dừng một chút, Châu Quốc Hưng lại nói với bọn bọ: "Các dì yên tâm, chuyện này đã ổn thỏa rồi, xưởng sản xuất của dượng, tất cả thiết bị đều bị đập phá hết rồi, công nhân cũng đã bị đuổi đi, hiện tại công ty Áo Tân chỉ là một công ty vỏ rỗng, mọi người không lấy được tiền, ông ta cũng đừng mong lấy được.”
Lời này vừa được nói ra, trên khuôn mặt đám người Châu Mỹ Ngọc lập tức nở nụ cười.
"Quốc Hưng, trước đây ta không nhìn nhầm cháu, cảm thấy cháu sau này sẽ thành người tài, hiện tại thế nào chứ, thật sự bị ta nói trúng rồi.”
Châu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, cầm ly rượu lên, nói: "Quốc Hưng, ta chúc cháu một ly trước, sau này dì hai còn có rất nhiều việc cần cháu giúp đỡ, hy vọng cháu sẽ không từ chối."
"Sao có thể chứ?"
Châu Quốc Hưng lập tức đứng lên, cụng ly với Châu Mỹ Ngọc, lời nghiêm nghĩa chính nói: "Dì hai nói gì vậy chứ, cháu giúp dì, đó là chuyện đạo lý hiển nhiên."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Châu Mỹ Ngọc cười tươi như hoa.
"Chị hai, đừng sau này nữa, hiện tại có thể nhờ Quốc Hưng cùng xử lý tên sao Tang môn kia rồi."
Đột nhiên, Châu Mỹ Hòa ở bên cạnh mở miệng nói.
“Sao Tang môn?” Ánh mắt của Châu Quốc Hưng hơi híp lại.
Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc cũng thở dài một hơi, nói: "Quốc Hưng, cháu còn nhớ trước đây kẻ khiếp nhược vô dụng kia nhà dì có nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi không?"
Châu Thần Nghiên khẽ gật đầu: "Nhớ, hồi trước dì, dì cả và dì ba đều phản đối kịch liệt."
"Đúng vậy, dù sao cũng không phải là con cái nhà mình, chỉ sợ nuôi một con bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa."
Châu Mỹ Ngọc nói với vẻ vô cùng đau đớn: "Kết quả đúng là như vậy, chính bởi vì nó mà nhà họ Lý mới bị nhà họ Kim tiêu diệt, lại còn cực kỳ bất kính với dì và Mộng Đình."
"Kẻ vô dụng kia nhà dì cũng không biết bị làm sao nữa, luôn bảo vệ nó, lời nói và cử chỉ đều giống như kiểu nó mới là con đẻ còn bọn ta là người ngoài vậy, dì hai đau khổ lắm."
"Đúng vậy, ông ấy còn bảo em bưng trà rót nước, làm tôi làm tớ cho anh ta, em còn bị ông ta tát cho một cái."
"Chính là anh ta ở bên cạnh thêm dầu vào lửa nên cha em mới không chia tiền ra, em thấy, bọn họ muốn nuốt riêng khoản tiền này."
Khi nhắc đến Vương Nhất, sắc mặt của Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hoa đều biến đổi sang vẻ thù hận, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này.
Trên khuôn mặt của Châu Quốc Hưng cũng hiện lên chút phẫn nộ: "Nếu thật sự như mọi người nói, vậy thì Vương Nhất quả là không biết đối nhân xử thế"
"Dì hai, Mộng Đình, các người yên tâm, Thiên An này mặc dù không lớn nhưng nhà họ Châu ta ở đây cũng có chút sức ảnh hưởng, muốn khiến anh ta không sống nổi ở Thiên An, rất đơn giản."
Châu Quốc Hưng nói với vẻ thế nguyền son sắt, nâng ly rượu lên: "Nào, vì dì hai đã vứt được một cục tức, cạn ly."
"Cạn ly."
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa cùng nâng ly rượu lên, cùng nhau chạm ly với Châu Thần Nghiên.
"Rầm."
Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra một cách khá thô bạo.
Một nhóm đàn ông mặc vest, vây quanh một người phụ nữ tóc ngắn với vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi bước vào, lập tức, bầu không khí vốn vui vẻ hòa thuận bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Các người là ai, tại sao lại đột nhập vào nhà chúng tôi?"
Châu Mỹ Ngọc lập tức đứng lên, định ngăn cản người phụ nữ kia thì lại bị người phụ nữ lạnh lùng liếc cho một cái: “Không muốn chết thì tránh ra.”
Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc như rơi xuống hố băng, không dám nhúc nhích một bước.
"Bà là ai?"
Châu Quốc Hưng cũng cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.
"Tôi là giám đốc ngân hàng của hội sở chính, Cao Vy.”
Người phụ nữ lấy ra một phần tài liệu, đập mạnh xuống bàn, nói với giọng lạnh lùng: “Hiện tại, ngân hàng chúng tôi nghi ngờ các người rửa tiền, trước mắt đã đóng băng toàn bộ số tiền của nhà họ Châu trong ngân hàng chúng tôi.”
"Ngoài ra, các người đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của ngành ngân hàng, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với cái giá rất cao.”
Từng chữ như từng nhát dao cứa vào tim tất cả mọi người có mặt, nhất thời, trong phòng tràn ngập một bầu không khí tuyệt vọng nồng nặc.