Trên đường đi, Kim Thành Phong vẫn đang vô cùng bàng hoàng, thậm chí nhiều lần còn không thèm nhìn cầu thang dưới chân, suýt chút nữa đã giẫm lên không trung.
Bốp!
Đột nhiên anh ta bị ai đó tát nhẹ vào mặt, mặc dù không đau nhưng cũng đủ khiến Kim Thành Phong vô cùng tức giận.
“Mẹ nó! Là ai đánh ông đây…”
Vừa nhìn thấy gương mặt Vương Nhất, Kim Thành Phong lập tức nín họng, vẻ mặt cũng trở nên rất xấu hổ.
Vương Nhất cười cười, hỏi: “Đã tỉnh táo hơn chưa?”
Kim Thành Phong sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Vương Nhất: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Vương Nhất cũng không nói ra mà chỉ hỏi: “Nơi này cách sông Thiên An rất gần, có muốn tới bờ sông đi dạo không?”
Do dự một lúc nhưng Kim Thành Phong vẫn đồng ý: “Được.”
Lãnh Nhan biết thiếu chủ có chuyện muốn nói với tên nhóc này nên rất có ý thức mà lánh mặt đi.
Không có ai phát hiện Lãnh Nhan đã biến mất, đây chính là đặc điểm của Lãnh Nhan.
Cô ta là cái bóng của Vương Nhất, khi Vương Nhất cần thì cô ta liền vô thanh vô tức xuất hiện, nhưng khi Vương Nhất không cần thì cô ta sẽ cảm thấy mình rất dư thừa mà âm thầm biến mất.
Trên bờ sông có gió lớn nên khá lạnh, Kim Thành Phong không nhịn được mà siết chặt quần áo của mình, phát hiện Vương Nhất chỉ mặc một bộ đồ đen mỏng manh nhưng dáng người vẫn đứng thẳng hiên ngang.
Nhìn sườn mặt Vương Nhất, trong lòng Kim Thành Phong bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng anh ta và Vương Nhất là kẻ thù, nhưng bây giờ lại giống như bạn bè đi dạo trên bờ sông Thiên An.
Bạn bè?
Kim Thành Phong đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn về Vương Nhất hiện lên sự kinh ngạc.
Là bạn bè… nhỉ?
Nếu nói trước kia thái độ của anh ta với Vương Nhất là khinh thường, vậy thì sau đó là sợ hãi, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ biết dựa vào Vương Nhất.
Đây là sự thay đổi của tâm tình mà ngay cả anh ta cũng không biết phải nói thế nào.
“Cậu sợ cô ta sao?” Vương Nhất đột nhiên hỏi.
Kim Thành Phong do dự một lúc, sau đó gật đầu, anh ta biết “cô ta” trong miệng Vương Nhất là ai.
“Nói thật thì 5 năm trước, tôi cũng sợ cô ta.”
Vương Nhất cười tự giễu, thản nhiên nói: “Lúc đó đối với tôi mà nói thì cô ta giống như một người máy không có tình cảm, tất cả mọi người đều phải nghe theo cô ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm, bởi vì tôi không nói cho cô ta biết bí mật của công ty nhà họ Lý mà suýt chút nữa đã bị cô ta đánh chết.”
“Bây giờ thì sao?” Kim Thành Phong kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Đoạn thời gian đó có thể nói là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Vương Nhất, nếu là người có ý chí yếu ớt một chút thì có lẽ đã bị tra tấn đến chết từ lâu rồi, nhưng Vương Nhất lại có thể cười nói đến đoạn thời gian đen tối nhất, chứng tỏ anh ta đã dần buông bỏ bóng đen tâm lý đó.
Hỏi trên đời này có mấy ai có thể thản nhiên đối mặt với nỗi sợ hãi trong thâm tâm chứ?
Kim Thành Phong tự hỏi bản thân thì chỉ nhận được một câu trả lời là mình không làm được.
“Bây giờ?” Vương Nhất cười, khẽ nói: “Từ lâu đã không còn sợ nữa.”
“Cho dù cô ta mạnh mẽ, độc tài thế nào thì vẫn là con người, mà chỉ cần là con người thì chắc chắn có nhược điểm, một khi có nhược điểm thì liền có thể bị đánh bại, đây là bản chất của con người.”
“…”
Kim Thành Phong lại kinh ngạc nhìn Vương Nhất, dựa theo kinh nghiệm của anh ta thì có hơi khó khăn khi lý giải câu nói thâm sâu này.
“Cậu phải học cách vượt qua nó, khi nào cậu có thể đối mặt với Kim Thuý Như một cách bình tĩnh, thì cậu đã dần có tư cách cạnh tranh với cô ta.”
Vương Nhất đột nhiên không đi nữa mà dựa vào lan can, nhìn mặt nước mênh mông trắng xóa của sông Thiên An, nhẹ giọng nói.
Kim Thành Phong im lặng một lúc rồi nói: “Điều này rất khó.”
“Tôi biết rất khó, nhưng bởi vì khó nên mới phải vượt qua, nếu không cậu dựa vào cái gì để thay thế cô ta?”
Vương Nhất bình tĩnh nói: “Bây giờ khi cậu trở về nhà họ Kim nhất định rất sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, tôi muốn chuyện đầu tiên cậu làm chính là quang minh chính đại trở về, quang minh chính đại chủ động thẳng thắn nói chuyện hôm nay với Kim Thuý Như.”
“Cái gì?!”
Nghe Vương Nhất nói vậy, Kim Thành Phong sợ ngây người, thậm chí có cơn gió thổi qua khiến cả người anh ta đều run lên: “Anh không muốn tôi giấu giếm mà còn muốn tôi chủ động nói ra những gì đã làm ngày hôm nay với chị tôi?”
“Đúng vậy.” Vương Nhất cười gật đầu.
Đó không phải đang tìm con đường chết sao?
Kim Thành Phong thầm mắng trong lòng.
“Cậu cảm thấy Kim Thuý Như sẽ trừng phạt cậu sao?” Vương Nhất cười hỏi.
Không hề nghĩ ngợi, Kim Thành Phong đã gật đầu, không phải rất vô nghĩa sao?
Vương Nhất lại lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với cậu rằng Kim Thuý Như sẽ không trừng phạt mà ngược lại còn khen cậu.”
“Vì sao?”
Kim Thành Phong ngờ vực mở to hai mắt, buột miệng thốt ra.
“Rất đơn giản, chỉ cần hơi động não là được.”
Vương Nhất cười nói: “Thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi, không ai là không thay đổi, Kim Thuý Như cũng như vậy.”
“Năm năm trước, cô ta lộng quyền độc hành, không cho phép bất kỳ kẻ nào phản bội cô ta, thậm chí còn ngông cuồng nói ra “thuận tôi thì sống, chống đối thì chết”, có thể nói đã bộc lộ tài năng, nhưng 5 năm sau, cô ta vẫn sẽ lộng quyền độc hành như vậy sao?”
Kim Thành Phong theo bản năng mà gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Tất cả các công ty do Kim Thuý Như đứng tên đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Kim, thậm chí Ẩn Long vốn dĩ thuộc về nhà họ Lý, bây giờ cũng thuộc nhà họ Kim, cô ta vẫn đôc tài như trước, nhưng dường như có chỗ nào đã thay đổi.
Sự thay đổi này, Kim Thành Phong không thể nói ra.
“Cô ta vẫn tự cho mình là trung tâm, nhưng theo một cách ít triệt để hơn, có đúng hay không?” Vương Nhất nhìn Kim Thành Phong cười.
“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Hai mắt của Kim Thành Phong sáng ngời, anh ta cảm thấy không thể tin được, dường như Vương Nhất còn hiểu Kim Thuý Như hơn cả người em trai là anh ta.
“Chỉ có kẻ thù mới hiểu rõ kẻ thù nhất."
Vương Nhất nói: “Bởi vì quyền lực trong tay càng ngày càng lớn, Kim Thuý Như cũng nhận ra rằng, nếu vẫn giống như trước đây thì đế quốc thương nghiệp mà cô ta khổ tâm gầy dựng nhiều năm sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm, bởi vì không có ai sẽ đi theo một người chủ tàn nhẫn như vậy.”
“Có môt số việc, cô ta sẽ chọn làm như không thấy, thậm chí để cho người khác tới tham dự thay.”
Nói tới đây, Vương Nhất khẽ nheo mắt lại, giống như hôn lễ mà anh và Lý Khinh Hồng tổ chức, mặc dù đã mời Kim Thuý Như đại diện cho nhà họ Kim để đến dự hôn lễ, nhưng cuối cùng người tới lại là Kim Thành Vũ, Vương Nhất có thể dễ dàng đoán được đây là Kim Thuý Như ngầm đồng ý.
Kim Thuý Như là một trong số ít người biết cô dâu chú rể là ai, vì vậy cô ta lựa chọn không xuất hiện, để Kim Thành Vũ, người chung tình với Lý Khinh Hồng đi thay, cũng là vì mượn tay Kim Thành Vũ để gây náo loạn hiện trường hộn lễ của mình, mà kết quả là Kim Thanh Vũ chắc chắn đã bị mình đập một trận đau điếng, điển hình cho loại người bị người ta bán nhưng còn giúp họ đếm tiền.
“Cô ta vẫn đang xem mình là trung tâm, nhưng thủ đoạn đã thông minh hơn nhiều, đây cũng là lí do vì sao cậu lại sợ hãi cô ta, là do cậu không nhìn thấu cô ta.”
Vương Nhất híp mắt nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện làm như không thế, nhưng không có nghĩa cô ta sẽ cho phép có người giở trò dưới mí mắt cô ta, nhà họ Bạch và Kim Thuý Như có tới lui bên ngoài, có phải cũng có mối quan hệ thân thiết với các gia tộc khác hay không?”
Kim Thành Phong mở to hai mắt, dường như hiểu ra điều gì: “Ý của anh là…”
“Tướng ăn không thể quá khó coi, có đôi khi, ăn cả hai đầu là điều tối kỵ.”
Vương Nhất thản nhiên chỉ ra: “Chuyện nhỏ này, Kim Thuý Như sẽ không tự mình giải quyết, nhưng nếu cậu thay cô ta chèn ép Bạch Vũ thì cô ta sẽ khen thưởng cậu, đây là bí ẩn của toàn bộ câu chuyện.”
Vẻ mặt của Kim Thành Phong trở nên kích động, anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Vương Nhất.
Thiên An có nhiều gia tộc lớn nhỏ như vậy, nhà họ Bạch ai cũng muốn kiếm tiền, làm sao có thể?
Chỉ cần Kim Thành Phong lấy trọng điểm đó để trình bày chuyện này với Kim Thuý Như, không phải trình phạt mà là tranh công.
Còn về sự xuất hiện của Vương Nhất?
Xuyên suốt quá trình, anh đều uống rượu trong quán bar, từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, có liên quan gì đến anh chứ?
Đương nhiên, Kim Thuý Như đã sớm nhìn thấu bản chất của toàn bộ sự việc, chỉ là cô ta sẽ không vạch trần mà chỉ âm thầm đề phòng Kim Thành Phong.
Kim Thành Phong giống như một quân cờ được Vương Nhất đặt vào nhà họ Kim, nhưng Kim Thuý Như lại không thể động.
“Tôi hiểu rồi, tôi về nhà ngay đây!” Vẻ mặt Kim Thành Phong kích động, cúi chào thật thấp với Vương Nhất.
Lần đầu tiên anh ta có cảm giác bội phục Vương Nhất, thì ra khi Vương Nhất gọi anh ta đến đều đã tính toán tất cả!
Sau khi Kim Thành Phong rời đi, Vương Nhất cũng định về nhà.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, thì ra là Lý Mộng Đình gọi tới.
“Có chuyện gì sao?” Dường Triều nghe điện thoại, giọng nói vô cùng bĩnh thản.
“Cút về nhà họ Lý cho tôi, thẳng thẳn thú nhận những chuyện tốt mà anh làm đi.”
Giọng điệu của Lý Mộng Đình khó nghe vô cùng, còn đang cố kiềm nén sự tức giận.