Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự yên lặng này vẫn kéo dài rất lâu, mới bị tiếng quát lớn của Hàn Vượng phá tan.

"Mau, mau đi điều tra!"

Hai người phụ nữ nhanh chóng chạy tới, nhanh nhẹn nhặt số vé trên mặt đất lên, lần lượt sắp xếp lại từng tờ.

Các cô ấy một người cầm máy quét tia hồng ngoại, một người lật như bay giống như đếm tiền, sau đó đi tới trước mặt Hàn Vượng.

"Ông Hàn, chúng tôi đã kiểm tra xong, tất cả đều là vé tham dự cuộc đấu giá."

Một câu nói ngắn gọn lại làm đồng tử của Hàn Vượng đột nhiên co lại, trong lòng khẽ run lên.

Nếu nói lần trước Vương Nhất chỉ thể hiện sự mưu trí, nhìn thấu lòng người trước mặt Hàn Vượng, vậy lần này là quyền thế chân chính.

Thời buổi này, cái gì cũng có thể làm giả, vé cũng thế, cho nên bọn họ mới phải dùng máy quét hồng ngoại để tiến hành phân biệt thật giả. Mà những tấm vé này đều là thật, đủ để chứng minh thân phận của Vương Nhất còn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.

Hàn Vượng lau mồ hôi lạnh trên trán, trịnh trọng nhận lấy xấp vé này, dùng hai tay trả lại cho Vương Nhất, trầm giọng nói: "Ngài Vương, chúng tôi đã kiểm tra qua, tất cả đều là vé vào cửa. Tôi xin lỗi ngài vì sự vô lễ của chúng tôi!"

Ông ta nói xong, cung kính cúi đầu chín mươi độ.

Cảnh tượng như vậy đã kích thích sâu sắc những người ở đó, đặc biệt là hai người Hạ Khiêm và Lục Kiệu đầy vẻ không thể tin nổi.

"Sao có thể như vậy được? Chắc chắn là sai ở đâu rồi. Nhiều vé như vậy, khẳng định là do anh ta tìm người làm giả!"

Hạ Khiêm thẹn quá thành giận hét lớn.

"Lúc chúng tôi chưa lấy ra vé, anh nói chúng tôi lén vào. Bây giờ chúng tôi lấy ra, anh lại nói đó là vé giả. Rốt cuộc anh tự ti tới mức nào mới phải trốn tránh hiện thực như vậy?"

Đồng Yên Nhiên đứng sau lưng Vương Nhất, nói với vẻ mặt châm chọc.

Thật ra lúc nói những lời này, trong lòng cô ta cũng rất chấn động.

Cho dù trong lòng tự tin, biết đó là La Chí Viễn cho, nhưng trong chớp mắt khi Vương Nhất ném ra, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy vô cùng kích động.

Người đàn ông này quá hấp dẫn rồi!

Mắt của Đồng Yên Nhiên cũng muốn biến thành ngôi sao, hạ quyết tâm nhất định phải khiến mình trở thành người phụ nữ của anh, cho dù là tình nhân không công khai cũng được…

Lời Hạ Khiêm nói cũng chọc giận Hàn Vượng. Ồng ta lạnh lùng liếc nhìn Hạ Khiêm, trầm giọng nói: "Sao hả? Cậu đang nghi ngờ tôi à?"

Gương mặt Hạ Khiêm lập tức thay đổi, vội vàng lắc đầu: "Tôi không dám! Tôi chỉ không tin anh ta có thể thật sự lấy ra nhiều vé như vậy thôi…"

Hàn Vượng cười lạnh: "Cậu làm sao có thể đoán được thủ đoạn của ngài Vương. Cậu còn không mau xin lỗi ngài Vương đi!"

Ông ta nói lời này với giọng run rẩy, thật ra không phải cố ý lấy lòng, mà thủ đoạn do Vương Nhất thể hiện ra trong hai lần gặp mặt làm ngay cả ông già đã sống hơn nửa đời người như ông ta cũng cảm thấy khiếp sợ.

Không nói lần này, chỉ riêng lần trước anh dùng mưu trí giành lấy tập đoàn Cự Phong, người bình thường đã không thể làm được.

Ông ta có dự cảm, nếu mình đối phó với người thanh niên này, sẽ chết thế nào cũng không biết.

Hạ Khiêm lập tức trợn trừng mắt: "Ông Hàn, ngài bảo tôi xin lỗi một người tới ở rể à?"

"Cậu không muốn?"

Vẻ mặt Hàn Vượng lập tức trở nên thâm trầm, trong đôi mắt già nua chợt lóe lên chút sát khí.

Ông ta đã liên tục hai lần suýt nữa thành người đối địch với Vương Nhất, chắc chắn đã làm anh cảm thấy vô cùng bất mãn. Nếu ông ta không làm gì đó, có lẽ sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Hạ Khiêm nghiến răng nói: "Không phải tôi không muốn mà không có khả năng này!"

"Anh ta chắc chắn đã dùng thủ thuật che mắt nào đó, mới lừa gạt ánh mắt của ông Hàn. Trong trường hợp này, ngay cả vợ anh ta còn không có tư cách tham gia, anh ta là một người tới ở rể, có tư cách gì tham gia chứ?"

"Láo xược!"

Hàn Vượng hét lớn một tiếng, tát một phát thật mạnh vào mặt anh ta: "Ngay cả gia chủ nhà các cậu cũng không dám trái lệnh tôi, cậu chỉ là một kẻ nối dõi nhà họ Hạ nhỏ bé cũng dám tranh luận với tôi à?"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở đây lập tức trở nên nặng nề.

Mọi người câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Hạ Khiêm không khỏi liếc nhìn Lục Kiệu, mong Lục Kiệu có thể lên tiếng ủng hộ anh ta.

Không ngờ Lục Kiệu lúc trước vẫn ung dung, thoáng cái không lên tiếng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng.

Nhà họ Hạ và nhà họ Lục có quan hệ thân thiết mấy đời, cho nên hai người cũng thường đi cùng nhau. Chính Hạ Khiêm rót quan niệm Vương Nhất là người tới ở rể cho anh ta.

Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy tình hình rõ ràng không đúng.

Đây đâu phải là người tới ở rể chứ? Rõ ràng là một cậu chủ gia đình quyền quý, có bối cảnh mạnh!

Sau đó, Vương Nhất chưa từng nói một câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vì vậy, ánh mắt Hàn Vượng càng thêm thâm trầm: "Nếu cậu không xin lỗi thì lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, đồng thời bị xoá tên ở đây. Từ nay về sau, cậu không được tham dự đấu giá nữa!"

Vẻ mặt Hạ Khiêm cuối cùng trở nên tái nhợt, hít sâu một hơi.

Nếu nhà họ Hạ bị xoá tên, vậy gia chủ chắc chắn sẽ không tha cho mình!

Anh ta nghĩ đến đây, sắc mặt không ngừng giãy giụa.

Sau khi do dự thật lâu, anh ta vẫn đi tới trước mặt Vương Nhất, cung kính cúi đầu chín mươi độ với anh: "Ngài Vương, tôi sai rồi, hy vọng ngài đừng để tâm."

Vương Nhất lại cười nhạt, nhìn anh ta với vẻ đùa cợt: "Nói một câu xin lỗi là xong sao?"

Hạ Khiêm nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi. Anh ta biết, Vương Nhất muốn truy cứu chuyện này tới cùng.

Quả nhiên, sau khi Vương Nhất nói xong, Hàn Vượng lập tức nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói: "Ngài Vương có yêu cầu gì, cứ việc nói ra. Dù sao, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này."

"Không liên quan đến ông."

Vương Nhất khoát tay, ngược lại làm trong lòng Hàn Vượng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ thấy tầm mắt của anh đột nhiên nhìn sang Sử Kiến vẫn không nói gì. Sau khi anh móc ra một xấp vé, anh ta lại chưa từng nói một câu nào.

Ngay lập tức, toàn thân Sử Kiến run rẩy lợi hại, có cảm giác như bị thú dữ theo dõi.

Vương Nhất chỉ vào anh ta, nhìn Hạ Khiêm: "Anh rất thân với anh ta à?"

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều biết anh muốn ra tay với Sử Kiến.

Trên mặt Đồng Yên Nhiên hiện ra một nụ cười lạnh, trong lòng không ngờ lại có cảm giác sảng khoái vì báo được thù. Gương mặt Sử Kiến trở nên tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng nhìn Hạ Khiêm.

Trong lòng anh ta không ngừng cầu khẩn, hy vọng Hạ Khiêm đừng vứt bỏ anh ta.

Nhưng trong lòng Hạ Khiêm bình tĩnh hơn nhiều, lạnh lùng liếc nhìn Sử Kiến, dứt khoát lắc đầu: "Không thân. Tôi tính gặp anh ta để sau này nâng đỡ anh ta trở thành gia chủ nhà họ Đồng, để tiện về sau thao túng anh ta mà thôi. Dù sao một thế lực ngầm khổng lồ như vậy vẫn có sức cám dỗ rất lớn."

"Nếu anh không muốn anh ta lên, tôi có thể lập tức vứt bỏ anh ta."

"Cả nhà nhà họ Lục tôi cũng vậy."

Lúc này, Lục Kiệu mở miệng rất đúng lúc, nói: "Anh ta chỉ có giá trị lợi dụng đối với chúng tôi thôi, không hơn."

Trong nháy mắt, gương mặt Sử Kiến trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bịch!

Anh ta lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Khiêm và Lục Kiệu, năn nỉ: "Cậu Lục, cậu Hạ, cầu xin các cậu đừng vứt bỏ tôi!"

"Chờ tôi thành gia chủ nhà họ Đồng, tôi chắc chắn sẽ chỉ nghe theo các cậu!"

"Cút cho tôi!"

Hạ Khiêm đá anh ta ngã lăn ra, đầy vẻ lạnh lùng: "Tôi có thể nói rõ cho anh biết, với loại người như anh thì vĩnh viễn không thể trở thành gia chủ được đâu!"

Vương Nhất nhìn đến đây, cuối cùng đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.

"Đừng có lần sau nữa."

Trong chớp mắt, bất kể là Hạ Khiêm hay Lục Kiệu đều giống như rơi vào trong hầm băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK