Sắc mặt của Kim Thành Vũ càng lúc càng khó coi, cũng có chút hối hận về sự manh động trước đó.
Là trưởng tử của nhà họ Kim, không thể không biết sức ảnh hưởng của thương hội Hồng Ưng --- Chỉ cần là ông trùm thương nhân của thành phố G – C – T, không ai không tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập thương hội Hồng Ưng
Bởi vì đó không chỉ là một danh ngạch, còn là tượng trưng cho thân phận, vào thương hội Hồng Ưng thì đồng nghĩa bước vào vòng hạch tâm của giới thương nghiệp nước H.
Mỗi năm thương hội Hồng Ưng đều sẽ tìm kiếm ngôi sao mới của giới thương nghiệp có tiềm năng, vị kia ở trong nhà từng được thương hội Hồng Ưng mời, chỉ có điều, thiệp mời nhập hội mà vô số người coi như bảo bối, bị Kim Thúy Như coi như giấy bỏ đi mà ném vào thùng rác.
Kim Thành Vũ không phải là Kim Thúy Như, không thể làm được kiểu phớt lờ thương hội Hồng Ưng, chỉ là điều anh ta nghĩ không thông là giờ mới có mấy ngày không gặp, Tăng Quốc Vinh sao lại vào thương hội Hồng Ưng rồi?”
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, ánh mắt của Kim Thành Vũ khi nhìn sang Tăng Quốc Vinh tràn ngập sự sợ hãi: “Không, tôi không tin ông gia nhập thương hội Hồng Ưng rồi.”
“Tin hay không tùy cậu.”
Thần sắc của Tăng Quốc Vinh rất lạnh nhạt: “Tôi khuyên cậu vẫn nên an phận một chút, tòa nhà Quốc Tế này, tôi không phải là người lớn nhất, cậu tưởng rằng công ty Ẩn Long của cậu là công ty niêm yết, thật ra ở trong mắt chúng tôi, cậu ngay cả cục shit cũng chả phải!”
Kim Thành Vũ vừa sửng sốt vừa tức giận, một câu cũng nói không ra.
“Cút!”
Quát to một tiếng, Kim Thành Vũ bị dọa giật mình, giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng làm việc của Tăng Quốc Vinh.
Anh ta không đi thang máy, mà dọc theo cầu thang đi xuống từng bước.
Trong lòng vẫn nhớ lời của Tăng Quốc Vinh, trong mắt của Kim Thành Vũ vụt qua một tia dữ tợn.
“Chỉ là vừa gia nhập thương hội Hồng Ưng, có gì để khoe chứ? Đợi tôi và chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế móc nối quan hệ, hừ hừ...”
Vừa nghĩ tới bữa tiệc một tuần sau, tâm trạng của Kim Thành Vũ lại trở nên thoải mái, anh ta nghe nói, chủ nhân thần bí của tòa nhà, đã đồng ý sẽ tham gia bữa tiệc của anh ta.
Đây là thời cơ tốt nhất để xí nghiệp Ẩn Long lên như diều gặp gió, một khi nắm được, một số dự án lớn thì không sầu nữa rồi.
Kim Thành Vũ dọc theo cầu thang đi từng bước, bất tri bất giác đã đi tới tầng 88 của tòa nhà Quốc Tế.
Tầng của văn phòng chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta dừng bước, do dự một lúc, anh ta vẫn dằn lòng, cất bước đi về phía phòng chủ tịch.
Giờ này nhân viên của tập đoàn Lệ Tinh đã tan làm rồi, duy chỉ có đèn của phòng chủ tịch còn sáng.
Vừa tới gần cửa phòng làm việc, Kim Thành Vũ nghe thấy một giọng nói non nớt.
“Mẹ, chúng ta khi nào trở về, con nhớ ba rồi.”
Sau đó truyền đến giọng nói của Lý Khinh Hồng: “Được, chúng ta bây giờ về nhà.”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ dứt khoát quyết đoán thường ngày.
Nghe giọng nói này, Kim Thành Vũ cứ nghĩ tới hôn lễ của Lý Khinh Hồng vào tối ngày hôm đó, bỗng chốc, trên mặt hiện lên một tia u ám.
Cạch---
Lúc này, cửa mở ra, Lý Khinh Hồng dắt Vương Tử Lam từ phòng chủ tịch đi ra.
Khi nhìn thấy Kim Thành Vũ, sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi: “Là anh sao?!”
Kim Thành Vũ cũng không ngờ Lý Khinh Hồng lại mở cửa nhanh như vậy, anh ta bị giật mình, nhưng sau đó thì khôi phục bình thường, khẽ mỉm cười: “Khinh Hồng, chào buổi tối.”
Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta thì hoàn toàn mất đi hứng thú.
“Tử Lam, chúng ta đi.”
Lý Khinh Hồng dẫn Vương Tử Lam đi về phía thang máy.
Trong mắt Kim Thành Vũ vụt qua một tia u ám, lại rảo bước đuổi theo Lý Khinh Hồng, cản lại: “Khinh Hồng, muộn như vậy rồi, nhất định còn chưa ăn cơm nhỉ, có muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm không?”
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng lập tức trở lạnh, nói rõ từng chữ: “Kim Thành Vũ, tôi đã kết hôn rồi, ngoài ra, chồng tôi đang đợi tôi ở dưới tầng.”
“Chồng?”
Kim Thành Vũ nghe vậy, trong mắt lập tức sinh ra lệ khí.
Lý Khinh Hồng gả cho người khác, luôn là một cái gai trong tim anh ta, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là người đàn ông như nào có thể lấy được người phụ nữ như Lý Khinh Hồng.
Anh ta đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, đừng nói bóng người, một chiếc xe cũng không có.
Tuy nhiên, ở một góc khác của tòa nhà Quốc Tế.
Vương Nhất đang chờ đợi thấy Lý Khinh Hồng mãi không xuống, trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh, rảo bước đi vào thang máy.
“Ha ha, Khinh Hồng, em đừng lừa tôi, tôi vừa nhìn rồi, dưới tầng căn bản không có ai hết.”
Kim Thành Vũ nhìn Lý Khinh Hồng rồi mỉm cười: “Căn bản không có ai đến đón em có phải không?”
Lý Khinh Hồng không lên tiếng, ánh mắt nhìn sang Kim Thành Vũ càng thêm lạnh lẽo, trong lòng lại trở nên căng thẳng.
Vừa rồi chỉ là cô dọa Kim Thành Vũ mà thôi, Vương Nhất ở đâu, cô căn bản không biết.
“Khinh Hồng, từ trước đến nay, tôi đều không hiểu một vấn đề. Tôi muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, đối với em luôn thâm tình, em tại sao ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn tôi?”
Kim Thành Vũ không chút kiêng kỵ mà đánh giá cơ thể quyến rũ lung linh dưới bộ vest công sở của Lý Khinh Hồng, trong lời nói lại mang theo một loại oán khí rất sâu.
Giống như oán khí tích tụ nhiều năm, giờ đang bạo phát.
Lý Khinh Hồng hơi lùi lại một tiếng, bảo vệ Vương Tử Lam ở đằng sau.
Vương Tử Lam cũng nhìn Kim Thành Vũ với ánh mắt sợ hãi: “Mẹ, con sợ.”
Trong hành lang tối tăm yên tĩnh, vang vọng âm thanh u ám trầm thấp lại khiến người ta không rét mà run của Kim Thành Vũ.
“Tôi thích em như vậy, ngay cả nằm mơ cũng muốn có em, em lại đột nhiên gả cho người khác, một chút động thái cũng không có, như vậy công bằng với tôi sao?”
“Em biết tâm trạng của tôi sau khi biết em kết hôn là như nào không? Tôi đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là oán hận, hận chồng của em, càng hận em --- Hận em tại sao không chọn tôi? Tôi có điểm nào không bằng chồng của em chứ?”
“Anh không có điểm nào bằng anh ấy cả.”
Tuy lo lắng, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn lạnh lùng đáp lại.
Lời này vừa dứt, trong mắt Kim Thành Vũ tràn ngập tơ máu, giọng nói trở nên âm trầm: “Vậy sao, vậy tôi hôm nay muốn cho em biết, tôi giỏi cỡ nào.”
Khi nói chuyện, Kim Thành Vũ nở nụ cười ghê rợn đi về phía Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng kéo Vương Tử Lam không ngừng lùi lại, ngoài miệng đanh giọng quát: “Kim Thành Vũ, anh muốn làm cái gì?”
Hành lang ánh đèn tối mờ, công ty không một bóng người, chỉ có một nam một nữ --- Nếu là cô gái bình thường, sớm đã bị dọa mềm nhũn chân, cũng chỉ có người phụ nữ mạnh mẽ như Lý Khinh Hồng, lúc này còn có thể duy trì bình tĩnh.
Nhưng Kim Thành Vũ vẫn không ngừng ép sát: “Làm cái gì ư? Đợi lát nữa thì em sẽ biết...”
“Hu---”
Vương Tử Lam bị dọa bật khóc: “Ba, con muốn ba...”
“Tử Lam, không khóc.”
Lý Khinh Hồng vội vàng ôm chặt lấy Vương Tử Lam, an ủi: “Mẹ ở đây, có mẹ ở đây, không sao đâu.”
“Ba sao?”
Nghe thấy lời nói của Vương Tử Lam, nụ cười của Kim Thành Vũ càng thêm lạnh: “Anh ta sẽ không đến đâu, tôi nghe nói em gả cho một tên lính quèn đúng chứ? Vậy em chẳng phải không có gì khác biệt với quả phụ hay sao? Thời gian dài như vậy, em nhất định không chịu được nhỉ?”
“Kim Thành Vũ --- Tôi cảnh cáo anh, anh còn bước thêm một bước, tôi sẽ không tha cho anh!” Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập sự thù hận, lớn giọng nói.
Câu nói này cũng gây kinh ngạc cho Kim Thành Vũ, nhưng rất nhanh, anh ta lại cười: “Khinh Hồng, em biết tôi thích em nhất ở điểm nào không? Thích nhất sự trinh liệt của em, nếu chinh phục được người phụ nữ như em, nhất định rất có khoái cảm.”
Nói rồi, anh ta túm lấy Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng muốn bảo vệ Vương Tử Lam, không thể cử động, ngay lập tức cũng nhắm chặt mắt lại.
Rầm---
Tuy nhiên, một màn tàn bạo trong dự liệu không xảy ra, ngược lại vang lên một âm thanh rất lớn.
Cô lập tức mở mắt ra, sững sờ nhìn phía trước.
Chỉ thấy ở trước mắt có thêm một bóng người cao lớn, gió lạnh chuồn vào qua ô cửa sổ đang mở, thổi bay tóc của anh.
Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ bị anh một cước đạp vào tường bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt không chứa đựng tình cảm của con người.
“Dựa vào hành vi vừa rồi của anh, dù có 10 cái mạng cũng không đủ cho anh sống.”