Giờ phút này, vẻ mặt mọi người trong phòng đều trở nên vô cùng đặc sắc.
Chẳng qua vẻ mặt ba gia chủ lớn vừa rồi còn hưng phấn, lúc này đều đờ đẫn.
Bọn họ tưởng người tới ở rể có thân phận thấp như Vương Nhất gặp được gia chủ nhà họ Hồ, chắc chắn sẽ nói năng lộn xộn.
Nhưng hiện thực lại là gia chủ nhà họ Hồ sợ đến mức nói năng lộn xộn.
Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy được rõ ràng, trong chớp mắt khi Hồ Cương nhìn thấy Vương Nhất, đồng tử lập tức co lại thành một điểm, cả người còn run rẩy mạnh.
Đây là biểu hiện của sự sợ hãi.
Đường đường là gia chủ nhà họ Hồ, không ngờ sợ một người tới ở rể?
Sao có thể như vậy được?
"Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"
Hồ Cương lấy lại tinh thần, vẻ mặt thâm trầm nhìn Hạ Lãm hỏi.
Sở dĩ ông ta không hỏi đám người Cao Tử Hào, bởi vì biết bọn họ chắc chắn sẽ bẻ cong sự thật. Nếu có thể, ông ta cũng không muốn chống lại nhà họ Hạ, còn là trong tình huống trước mắt này.
Hạ Lãm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Gia chủ Hồ, một số gia tộc lệ thuộc của ông có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xúc phạm tới khách quý của tôi. Bây giờ tôi muốn tiêu diệt bọn họ, ông không có ý kiến gì chứ?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hồ Cương lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Cách xưng hô khách quý này làm ông ta vô cùng kinh ngạc.
Giang Thành không có mấy người thanh niên có thể khiến cho Hạ Lãm gọi là 'khách quý', còn đối đãi cẩn thận như vậy.
Vương Nhất này dựa vào đâu mà trở thành khách quý của nhà họ Hạ?
Thật ra, nếu nhà họ Hồ phái người tới tham dự buổi đấu giá hôm qua, vừa xem đã biết ngay đáp án của vấn đề này. Chỉ có điều, nhà họ Hồ đang bận sửa lại nhà tổ, căn bản không có thời gian.
Nhưng trên mặt Hồ Cương nhanh chóng đầy sát khí: "Ông nói gì? Ông muốn tiêu diệt gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hồ tôi, còn hỏi tôi có ý kiến không à?"
"Thế nào, có vấn đề sao?"
Hạ Lãm cũng híp mắt lại.
"Hạ Lãm, ông đừng khinh người quá đáng. Nếu không phải đợt này nhà họ Hồ tôi đang bận chuyện nhà, sao có thể đến phiên nhà họ Hạ ông làm càn!"
Hồ Cương trợn trừng mắt, quát lớn.
Giờ phút này, ông ta có khí thế ngập trời, cho dù già nua vẫn khiến cho người ta phải sợ hãi.
Nhưng sau khi Hồ Cương nói xong câu đó, ở đó lại vang lên một tiếng cười châm chọc.
"Bận chuyện nhà à? Tôi thấy ông đang bận sửa lại nhà tổ đi?"
"Nhà tổ nhà mình bị người ta phá cho không còn thừa lại một phòng. Nếu tôi là ông, tôi đã dẫn theo người nhà chạy khỏi Giang Thành ngay trong đêm, cả đời này sẽ không bước chân vào một bước rồi!"
Không thể không nói lời này đúng là khiến người ta đau lòng, còn nói cho mắt Hồ Cương đỏ ngầu, trên gương mặt đầy nếp nhăn, gân xanh nổi lên.
"Vương Nhất, cậu thật sự xem nhà họ Hồ tôi là trái hồng mềm sao?"
Ông ta tức giận quát một tiếng, giọng nói cũng đang run rẩy.
Mà sau khi Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải nghe được Vương Nhất và Hồ Cương nói chuyện, đã run rẩy đến mức không nói được lời nào, gương mặt trắng bệch.
Lúc trước, Vương Nhất nói anh phá nhà tổ nhà họ Hồ, bọn họ chỉ xem là một chuyện cười, cười xong là cho qua.
Nhưng từ phản ứng và giận vừa sợ của gia chủ nhà họ Hồ kia, chuyện này có tám chín phần là thật rồi!
Vương Nhất đã thật sự phá nhà tổ nhà họ Hồ, đồng thời vẫn còn sống được lành lặn cho tới bây giờ.
Về phần Thành Trâm, sau khi biết được sự thật này, cô ta còn sợ đến mức cả người mềm nhũn trên mặt đất, đồng tử giãn ra, không còn sắc máu.
Cả chuyện này là do cô ta gây ra, bây giờ ngay cả nhà họ Hồ cuối cùng, Vương Nhất còn không coi ra gì, vậy anh sẽ xử lý cô ta thế nào?
Sau khi cười lạnh, vẻ mặt Vương Nhất lại trở nên lãnh đạm: "Gia chủ Hồ, ông nói sai rồi. Không phải tôi xem nhà họ Hồ ông là trái hồng mềm, mà là nhà họ Hồ ông xem tôi là trái hồng mềm!"
Anh chỉ tay vào ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải: "Bọn họ không chỉ gây khó dễ cho vợ tôi, còn liên kết với con đàn bà đê tiện này hòng có ý xấu với vợ tôi. Tôi muốn tiêu diệt bọn họ, không quá đáng chứ?"
Hồ Cương lập tức cúi đầu nhìn ba người Cao Tử Hào, khóe mắt giật mạnh.
Ông ta không ngờ gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ ông ta to gan như vậy, thậm chí còn dám ra tay với vợ của Vương Nhất.
Nhưng ông ta vẫn đứng thẳng, không hề sợ hãi đối mặt với Vương Nhất: "Cho dù là vậy, sau này tôi chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc những gia tộc phụ thuộc, gia tộc nhà họ Hồ tôi còn chưa tới lượt cậu và nhà họ Hạ tới xử trí!"
Lời nói này vô cùng kiên cường, cho dù là Hạ Lãm cũng khẽ nhíu mày.
Không chỉ là nhà họ Hồ, nhà họ Hạ ông ta và nhà họ Lục đều có gia tộc phụ thuộc của mình. Hạ Lãm cũng hiểu, ông ta muốn tiêu diệt gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ là hành vi vượt quá giới hạn, nhưng ông ta không có cách nào, đây là ý của Vương Nhất.
Ông ta chỉ đành phải làm theo.
Vì vậy, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói: "Nói vậy, nhà họ Hồ ông không thả người!"
"Cương quyết không thả!"
Thái độ của Hồ Cương rất rõ ràng, đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất lạnh lùng nói: "Tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Thứ nhất, tôi bảo ba người bọn họ dập đầu xin lỗi vợ cậu. Còn về người phụ nữ này, các người xử chết cũng không sao, chuyện này đến đây là dừng!"
"Thứ hai, cá chết lưới rách, hôm nay cậu không dẫn theo nữ vệ sĩ lợi hại kia, cậu sẽ đối mặt với tinh anh nhà họ Hồ tôi thế nào?"
Lời này vừa nói ra, ba vị gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải đều thở phào nhẹ nhõm. Thành Trâm hoảng loạn, ôm chặt chân của bọn họ, vừa khóc lại la ầm ĩ.
"Anh Hào, anh cứu tôi đi, chỉ có anh mới có thể cứu tôi!"
"Gia chủ Lăng, anh cầu xin gia chủ Hồ cũng tha cho tôi một mạng đi!"
"Anh Hải, tôi sai rồi, cầu xin anh cứu tôi đi, tôi không muốn chết đâu!"
Cô ta khóc như hoa lê trong mưa, tóc tai bù xù.
Nhưng ba vị gia chủ vẫn không động lòng.
"Cút cho tôi!"
Cao Tử Hào đạp Thành Trâm bật ra, sau đó nghiêm nghị nói với Vương Nhất: "Ngài Vương, ba người chúng tôi nhận lỗi với ngài, mong ngài nể mặt nhà họ Hồ mà bỏ qua cho chúng tôi đi!"
"Chồng…"
Thấy Thành Trâm nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, Lý Khinh Hồng đột nhiên hơi mềm lòng, kéo tay Vương Nhất.
Vương Nhất cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó lạnh lùng nói: "Việc nào ra việc ấy, nhà họ Hồ là cái thá gì, cũng xứng để tôi phải nể mặt sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người Cao Tử Hào lập tức cứng đờ. Hồ Cương càng tức giận hơn.
"Vương Nhất, nếu cậu không biết điều như vậy thì đừng trách nhà họ Hồ tôi vô tình!"
Ông ta nói xong thì vỗ tay một cái: "Giết cậu ta cho tôi, dẫn người phụ nữ đi!"
Ông ta vừa dứt lời, tinh anh nhà họ Hồ lập tức bao vây cả phòng Vip, ánh mắt lạnh lùng, dường như Vương Nhất ở trong mắt bọn họ đã là một người chết.
"Tôi xem ai trong các người dám!"
Vẻ mặt Hạ Lãm thâm trầm, trong mắt đầy sát ý: "Tôi thấy các người chán sống mới ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ tôi!"
Ông ta vừa dứt lời, một đám đàn ông cường tráng mặc bộ vest từ trong khách sạn lao ra, giống như hổ đói rình mồi.
Tình huống này thật sự dọa ba người Cao Tử Hào rồi. Đây chính là sự giằng co giữa các gia đình quyền quý sao?
Trong mắt Vương Nhất đột nhiên lóe lên chút sát ý: "Nếu đã thế, nhà họ Hồ không cần thiết phải tồn tại nữa…"
Anh đang muốn đứng lên, tiến hành công tác thu dọn hiện trường, bên ngoài khách sạn đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn.
"Vương tộc đến!"
Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đột nhiên có một chiếc Rolls Royce bản kéo dài màu đen dừng lại ở bên ngoài khách sạn.
Biển số xe không ngờ là 'Kinh A00000' hiếm gặp!
Bởi vậy có thể thấy được chiếc xe này đến từ Yên Kinh.
Một người đàn ông cường tráng bước xuống xe trước, hộ tống một ông già tóc bạc trắng chậm rãi đi vào khách sạn.
Ông già thoáng ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng như sắp đánh nhau trong khách sạn, sau đó chống gậy quý tộc, ung dung đi đến.
Ông ta nhìn về phía Vương Nhất vái một cái thật sâu, cao giọng nói: "Lão nô là Vương Minh quản gia của Vương thị Vương tộc ở Yến Đô, cung kính mời cậu chủ về!"