“Còn chống cự sao?”
Thấy Lãnh Nhan chỉ có một thân một mình, Lý Tinh Sở không nhịn được mà bật cười, anh ta nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất rồi gọi: “Vương Nhất, xem ra tôi đã đánh giá anh quá cao rồi, cứ tưởng anh sẽ là nam tử hán đại trượng phu một mình gánh vác mọi chuyện, không ngờ anh lại để một vệ sĩ nữ giúp anh chặn đường, anh đang vứt cô ta vào chảo lửa đấy!”
Ý cười trên mặt lũ người Lý thị càng đậm hơn.
Trong mắt bọn họ, dù Lãnh Nhan có thể đánh đấm thì cô ta cũng chỉ có một mình, hơn nữa còn là nữa, sao có thể là đối thủ của nhiều vệ sĩ tinh anh thế được?”
Tuy Lý Tuyết Nhi đã chứng kiến thực lực của Lãnh Nhan nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Như Lý Tinh Sở đã nói, đây đều là đặc chủng tinh anh, đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Nhưng Vương Nhất vẫn không quay đầu, anh giơ ba ngón tay lên rồi bình thản nói: “30 giây, có thể làm được không?”
“Có thể!”
Lãnh Nhan nghiêm túc trả lời.
Lý Tinh Sở nghe cả nửa ngày mới hiểu được hai người này đang nói chuyện gì, anh ta bỗng nổi giận: “Ngông cuồng, tôi lại muốn xem thử một ả đàn bà thì giải quyết nhiều người như thế trong vòng 30s kiểu gì đấy!”
Vương Nhất lạnh lùng nói: “Đã qua hai giây rồi.”
Xoẹt—–
Lãnh Nhan bỗng biến mất tại chỗ, cô ta như hổ nhập đàn chủ động giết chết đám vệ sĩ tinh anh kia.
“Muốn chết!”
Tên cầm đầu cười lạnh rồi vung một đấm lên.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta không thể cười nổi nữa mà lập tức tái mặt.
Lãnh Nhan xuất hiện ngay trước mặt hắn như một bóng ma, cô ta nhấc đầu gối lên rồi thúc mạnh vào cằm hắn.
Rắc—–
Tiếng xương giòn giã vang lên, cằm hắn bị trật ra rồi ngất ngay tại chỗ.
Càng đáng sợ hơn là, ngay lúc đòn này tung ra khiến tên cầm đầu ngất xỉu, ba tên vệ sĩ khác cũng bị hạ gục tại chỗ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bốn người đã bị đánh bại, những tên vệ sĩ khác cũng không dám xông lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Còn 20 giây.”
Vương Nhất lạnh lùng nói.
Nghe thế, ánh mắt của Lãnh Nhan càng lạnh hơn, tốc độ truy kích cũng nhanh hơn.
Bốp bốp bốp—-
Hơn 10 giây sau, tất cả vệ sĩ đều nằm dài trên đất, Lãnh Nhan đứng giữa cũng thở hổn hển.
Mỗi vệ sĩ của vương tộc Yên Đô đều rất mạnh. Đến cả Lãnh Nhan muốn xử lý hơn 30 người trong vòng 30 giây cũng khá tốn sức.
30 giây trôi qua, vừa lúc Vương Nhất cùng Vương Tử Lam đến cửa lâu đài, anh bình thản nói: “Tuy đã hoàn thành trong thời gian quy định nhưng lại tốn sức hơn trước, Lãnh Nhan, cô thụt lùi rồi.”
“Xin lỗi thiếu chủ!”
Lãnh Nhan áy náy cúi đầu: “Trong đợt huấn luyện sau, tôi sẽ tăng lượng lên 20%!”
“…..”
Đoạn hội thoại của Vương Nhất và Lãnh Nhan khiến mọi người đều ngây người. Ánh mắt của họ khi nhìn Lãnh Nhan lập tức trở nên kinh hãi.
có thể giải quyết đội vệ sĩ tinh anh của vương tộc trong vòng 30 giây đã đủ sốc rồi, thế mà còn thụt lùi!
Lúc này, tứ chi của Lý Tinh Sở đều lạnh toát, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Vương Nhất có thể lành lặn thoát khỏi tay Lý Hổ như thế.
Tất cả đều nhờ nữ vệ sĩ tài năng này!
Trừ Lý Tinh Sở ra, những trưởng bối như Lý Phan sau khi hoàn hồn liền tái mặt.
“Một đám phế vật….” Lý Phan nghiến răng.
Lý Tinh Sở trầm ngâm nhìn Lãnh Nhan, bỗng nhiên anh ta mở miệng: “Thực lực của cô mạnh như vậy mà lại đi theo tên phế vật này, quá lãng phí rồi. Chi bằng cô tới làm việc cho vương tộc Yên Đô nhà tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Lý Phan lập tức nhìn Lý Tinh Sở với ánh mắt tán thưởng vì sự thông minh của anh ta.
Ai cũng có thể thấy Lãnh Nhan là một người rất có năng lực. Nếu có thể mời được một người vệ sĩ mạnh thế này thì thực lực của Lý Thị nhất định sẽ vượt qua tám gia tộc khác.
Do đó, Lý Phan cũng góp lời: “Vương Nhất, nếu cậu đã là chồng của Khinh Hồng thì còn không mau bảo vệ sĩ của mình dừng tay rồi quy phục Lý Thị!”
Vương Nhất cười mỉa, lúc trước, khi chưa nhìn rõ thực lực của Lãnh Nhan thì nhất quyết đòi chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng. Bây giờ, Lãnh Nhan thể hiện năng lực của mình ra thì lại bắt đầu gọi anh là chồng cô.
Tuy nhiên, Vương Nhất đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của họ rồi, anh nhếch mép hóng kịch vui: “Nếu anh có năng lực thì cứ tuyển thử đi.”
Nghe thế, Lý Tinh Sở và Lý Phan vô cùng mừng rỡ, bọn họ nhất tề nhìn về phía Lãnh Nhan rồi kiêu ngạo nói: “Thế nào, cô tới vương tộc Yên Đô đi, đây mới là nơi cho cô thoả sức vùng vẫy.”
Lời vừa dứt, Lãnh Nhan cũng lạnh lùng nhìn sang, cô ta từ từ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
“Hai con kiến mà cũng đáng để tôi quy hàng?”
Cô ta kiêu ngạo hất cằm.
“Cô nói cái gì?”
Lời của Lãnh Nhan đã kích thích Lý Tinh Sở và Lý Phan, sắc mặt của hai người đều xanh mét.
Dù sao bọn họ cũng là trực hệ của vương tộc Yên Đô, thế mà lại bị nói là hai con kiến?
“Tôi nói, chỉ là hai con kiến mà cũng đáng để tôi quy hàng sao!”
Lãnh Nhan lạnh lùng lặp lại lần nữa, cô ta bỗng xuất hiện trước mặt Lý Tinh Sở rồi tóm lấy cổ anh ta và dùng một tay nhấc anh ta lên.
“Tinh Sở!”
Lý Phan và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp biến sắc, bà ta liều mạng lao lên.
“Cút!”
Lãnh Nhan đá văng người phụ nữ, sau đó dùng một tay nhấc Lý Tinh Sở tới trước mặt Vương Nhất: “Thiếu chủ, xử lý thế nào đây ạ?”
Sau khi nghe thấy lời nói cực kỳ cung kính của Lãnh Nhan, Lý Tinh Sở lập tức trở nên kinh hãi. Anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần Vương Nhất ra lệnh, Lãnh Nhan sẽ lập tức vặn cổ anh ta.
“Không, anh không thể giết tôi, tôi là anh họ của Lý Khinh Hồng!”
Anh ta cố hết sức mới nói được một câu.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta. Ánh mắt này khiến cả linh hồn anh ta như bị bóp nghẹt.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh lắc đầu: “Tha cho hắn đi.”
Tuy Lý Tinh Sở đã bắt cóc vợ anh.
Tuy Lý Tinh Sở một lòng muốn chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng, thậm chí còn không buông tha cho Vương Tử Lam, coi bé như đứa con hoang.
Nhưng anh ta vẫn là anh họ của Lý Khinh Hồng, là anh rể của Vương Nhất.
Hơn nữa, anh tới đây không phải là vì muốn ra tay với nhà mẹ đẻ của Lý Khinh Hồng mà là chỉ là vì muốn tìm Lý Khinh Hồng thôi.
Lãnh Nhan gật đầu, cô ta không chút do dự buông Lý Tinh Sở ra.
“Khục khục!”
Lý Tinh Sở lập tức ôm lấy cổ mình rồi liều mạng hít thở.
“Vợ tôi đang ở đâu?”
Vương Nhất trịch thượng nhìn anh ta rồi lạnh lùng hỏi.
Lý Tinh Sở nào dám giấu giếm, anh ta lập tức chỉ tay lên lầu.
Vương Nhất không chút do dự xoay người đi lên lầu.
“Anh rể—–“
Sau lưng truyền tới tiếng khóc của Lý Tuyết Nhi.
Cả người Vương Nhất cứng đờ, anh xoay người nhìn cô ta: “Sao thế?”
Anh biết rõ tính cách của Lý Tuyết Nhi, nếu không có chuyện gì lớn thì cô ta sẽ không khóc thành thế này.
“Chị…chị…”
Lý Tuyết Nhi lại bật khóc, cô ta nghẹn ngào, thậm chí còn không thể nói hết câu.
“Khinh Hồng sao rồi!”
Lúc này, hai mắt Vương Nhất như muốn nứt ra, anh nắm chặt lấy vai của Lý Tuyết Nhi.
“Chị….”
Lý Tuyết Nhi khó khăn lắm mới thở nổi, cô ta gần như hét lên: “Chị nghe tin anh và Tử Lam đã chết, cộng với việc người nhà ép chị ấy tái hôn nên chị ấy thà chết chứ không chịu làm theo, sau đó liền đập đầu vào tường tự tử!”
Đoàng——
Nghe tới đây, hai mắt Vương Nhất co lại.
Lửa giận khó khăn lắm mới được dập tắt lại lập tức bùng lên.