Hồng Phật nói rất hào hứng, Hồ Khánh Vinh lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trán không ngừng chảy mồ hôi.
Như thế nào cũng không thể tượng tượng ra được. một cô bé như búp bê sứ như vậy, điều khiến cô ta hưng phấn lại là cái này…
Nhưng Vương Nhất vẫn mang gương mặt không có biểu tình gì, đây đúng là điều anh coi trọng ở Hồng Phật.
Mọi người đối với những thứ mình không biết luôn tràn ngập sợ hãi, cổ thuật của Hồng Phật, có thể phóng đại sợ hãi sâu bên trong của mỗi người.
"Đến đây đi! Để các cục cưng của tôi chui vào thân thể anh, xây nhà, đẻ trứng! Cùng nhau đi vào sự ôm ấp của thần cổ đi!"
Giọng nói của Hồng Phật càng lúc càng kích động, trên mặt đỏ ửng, cũng càng lúc càng điên cuồng.
Đôi tay cô ta run rẩy, vặn mở nắp bình.
Con sâu Hồng Thiết Tuyến trong bình cũng như cảm ứng được gì đó, nháy mắt khi nắp bình được vặn ra, đã bò đến tay Hồng Phật, phát ra từng tiếng kêu vang.
"Đừng đến đây, mau vứt nó đi đi!"
Hồ Khánh Vinh liên tục kêu gào, không ngừng lui về phía sau.
"Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?"
Nghe xong Hồ Khánh Vinh nói, vẻ mặt Hồng Phật lập tức không vui, dùng ngón trở nhẹ nhàng chọc chọc cái đầu bụ bẫm của Hồng Thiết Tuyến.
"Không muốn nó chui vào cơ thể của anh, vậy nói thật đi, nếu không tôi đảm bảo, trong vòng ba ngày, nó sẽ chui từ trong ngực anh ra!
Gương mặt Hồng Phật nháy mắt biến đổi, lạnh lùng nói.
"Cái này…"
Hồ Khánh Vinh có hơi buông lỏng, nhưng có vẻ chuyện rất lớn nên anh ta vẫn không nói ra.
Vương Nhất nhíu mày: "Ra tay!"
"Được ạ!"
Hống Phật rất ham mê để cho các cục cưng chui vào trong thân thể, huýt một tiếng sáo.
Hưu!
Sâu Hồng Thiết Tuyến vừa rồi còn khỏe mạnh, ngay khi tiếng sáo vừa ra, lập tức trở nên vô cùng phấn khởi, hóa thành một tia chớp màu đỏ, chui vào lỗ mũi Hồ Khánh Vinh.
"Khụ…"
Hồ Khánh Vinh chỉ cảm thấy lỗ mũi mình tắc một chút, lúc sau liền chảy ra một dòng chất lỏng đặc sệt không giống nước mũi, đó là chất thải của Hồng Thiết Tuyến.
"A…"
"Ọe…"
Anh ta quỳ rạp dưới đất, đôi tay nắm chặt yết hầu, dùng sức nôn khan.
Chính là cho dù anh ta phun thế nào, cũng không thể nôn ra sâu Hồng Thiết Tuyến.
"Há há."
Nhìn một màn này, Hồng Phật cười liên tục, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật do cô ta tạo ra.
Hồ Khánh Vinh liều mạng uống nước, uống đến nỗi bụng phình to ra, nhưng loại cảm giác bụng khó chịu này vẫn tồn tại như trước.
"Đừng uổng phí sức lực nữa, sinh lực của loại sâu Hồng Thiết Tuyến này rất ngoan cường, cho dù anh có uống bao nhiêu nước, cũng không dìm chết được nó đâu."
Hồng Phật ở một bên nói.
Thình thịch!
Thân thể Hồ Khánh Vinh phủ phục dưới đất, anh ta cảm nhận được đau đớn kinh khủng.
"Đó là nó đang đào lỗ trong lục phủ ngũ tạng."
Hồng Phật cười hì hì nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên nhanh chóng nói ra đi, nếu không, cùng lắm là sau năm phút nữa, nó sẽ đào một cái lỗ trong nội tạng của anh, đẻ trứng sâu, đến lúc đó, cho dù anh nói ra cũng vô dụng thôi."
Những lời này kích thích Hồ Khánh Vinh rất sâu, anh ta vậy mà bị dọa đến phát khóc: "Tôi nói! Tôi nói!"
"Hồ Minh Chính ở nhà tổ nhà họ Hồ!"
Nháy mắt, ánh mắt của Vương Nhất run lên: "Đây là ý của Hồ Minh Chính hay là do nhà họ Hồ sai khiến?"
Hồng Phật cười hì hì nhắc nhở: "Còn năm phút nhá."
Hồ Khánh Vinh hoảng sợ, nào dám giấu giếm gì nữa, nói hết tất cả ra.
"Sau khi Hồ Minh Chính vứt bỏ tập đoàn Cự Phong, gia chủ giận tím mặt, vì để tự bảo vệ mình, Hồ Minh Chính nói ra sự tồn tại của Hồ Hoàng Việt, gia chủ biết được ông ta hiện tại là người giàu nhất Thiên An, không thể chịu đựng được một tên bỏ đi đã bò lên được độ cao này, để lại quyền cho Hồ Minh Chính, để anh ta cứ việc báo thù, nên mới có vụ tai nạn giao thông này!"
"Tôi đã nói hết những gì mình biết, mau lấy sâu ra, tôi thật sự đau không chịu nổi rồi!"
Hồ Khánh Vinh gào rống nước mắt nước mũi đầy mặt, mỗi thời mỗi khắc, anh ta đều có thể cảm nhận được nội tạng đang bị gặm nhấm.
Ánh mắt Vương Nhất mang theo ánh sáng lạnh, trầm ngâm một lúc lâu. sau đó gật gật đầu với Hồng Phật.
Hồng Phật thở ngắn than dài: "Thân là một người đàn ông, vậy mà không có cốt khí như vậy!"
"…"
Hồ Khánh Vinh suýt chút nữa chửi ầm lên, hóa ra trong bụng không hề có sâu con!
Tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng Hồng Phật vẫn huýt một tiếng sáo, sâu Hồng Thiết Tuyến chậm rì rì bò ra khỏi lỗ tai Hồ Khánh Vinh.
Vương Nhất nhìn cô ta một cái, nói: "Đừng vội vàng, sẽ có cơ hội cho cô biểu hiện."
Hồng Phật trên mặt vui vẻ: "Ý của anh là có thể để mấy cục cưng của tôi ăn no sao?"
Vương Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hồ Khánh Vinh một cái: "Tôi chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
"Rõ!"
Ánh mắt Lãnh Nhan đột nhiên lạnh đi, đột nhiên tiến lên.
"A!"
Trong Bất Dạ Hoàng Thành vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.
Mười phút sau, Vương Nhất ra khỏi Bất Dạ Hoàng Thành, La Chí Viễn, Lãnh Nhan và Hồng Phật theo sát phía sau, mang theo Hồ Khánh Vinh đã chết ngất đi nhét vào cốp xe, chạy về phía nhà họ Hồ.
Một màn này, vừa lúc bị một đôi nam nữ trẻ tuổi cách đó không xa nhìn thấy, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Hai người họ một người là Lục Chung, một người là Hạ Chi Tinh, họ cũng là người từ trong Bất Dạ Hoàng Thành chạy ra, cũng không rời đi ngay, mà ở lại đây quan sát.
Trong thành phố Giang, người dám xông vào Bất Dạ Hoàng Thành như thế không nhiều lắm, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cần nhanh chóng thông báo với gia tộc của mình.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Nhìn theo chiếc Mercedes-Benz Big G rời đi, trong mắt Lục Chung đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng.
"Trong hôn lễ của nhà họ Văn, tôi đã thấy anh ta, anh ta tên Vương Nhất, vợ anh ta là Lý Khinh Hồng!"
Nghe vậy, Hạ Chi Tinh cũng rất kinh hãi: "Chẳng trách, tôi bảo sao lại quen mặt như vậy."
Nhà họ Văn cường thịnh cũng suy bại, nguyên nhân của hôn lễ đó, trên thực tế, là bởi vì người trẻ tuổi tên Vương Nhất kia.
Vừa nhớ tới nhà họ Văn đã bị hủy diệt, hai người cảm thấy không rét mà run.
"Mau quay về báo cho gia chủ, Vương Nhất ra tay với nhà họ Hồ!"
Trong mắt Lục Chung hiện lên một tia khói mờ, rất nhanh Lục Chung và Hạ Chi Tinh đường ai lấy đi.
…
Bên kia, bốn người Vương Nhất cũng đã tới trước cửa nhà họ Hồ.
Mắt lạnh nhìn về phía tòa nhà màu đỏ trước mặt, bàn tay Vương Nhất vung lên: "Phá dỡ cho tôi!"
"Rõ, ông chủ!"
La Chí Viễn xuống xe, móc ra một chiếc bộ đàm: "Có thể tiến vào!"
Ầm ầm ầm —-
Cùng một tiếng vang lớn, mặt đất đột nhiên rung lắc.
Bụi bặm bay đầy trời, giữa đường chân trời xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội tháo dỡ đang chầm chậm đi về phía này.
La Chí Viễn chỉ kiến trúc màu đỏ thắm trước mặt, hô to một tiếng: "Phá bỏ!"
Rầm rập —-
Mười chiếc máy xúc đất đột ngột cùng tiến vào, cứ đập phá lung tung như vậy, tường bao quanh nhà họ Hồ đổ sập trong khoảnh khắc.
"Sao lại thế này!"
Một người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn tường bao bốn phía đã sập, cùng với cả dàn máy xúc đất xung quanh, sắc mặt biến đổi rất lớn, lạnh giọng quát: "Các người là ai? Dám phá nhà họ Hồ chúng tôi!"
"Công văn mới nhất vừa phê duyệt, nhà họ Hồ các người đã xây dựng kiến trúc trái pháp luật, yêu cầu dỡ bỏ!"
La Chí Viễn lạnh lùng nói.
"Ông thối lắm, nhà họ Hồ nhà chúng tôi là hào môn của thành phố Giang, ai dám phá nhà chúng tôi chứ!"
Người đàn ông trung niên kia giận không át được, nhanh chóng bước lên, ngăn lại trước mặt máy xúc, vẻ mặt kiêu ngạo khí thế: "Hôm nay tôi sẽ đứng ở đây, muốn xem xem, các người ai có thể bước đến một bước!"
Trên máy xúc đất, một công nhân đội mũ bảo hộ có hơi khó xử nhìn La Chí Viến một cái.
Người nọ che phía trước, máy xúc đất không thể tiếp tục được.
Ánh mắt La Chí Viễn lại lạnh nhạt, căn bản không thèm để ý: "Cứ tiếp tục đi!"
Công nhân gật gật đầu, thật đúng là mặc kệ ông ta.
Ầm ầm —-
Vì thế, bóng đen to lớn che trời lấp đất tiến về về phía người đàn ông trung niên.